Mặc Nhận

Chương 7

Là Bạch Hoa tinh khiết đến không nhiễm bụi trần, tươi cười nhã nhặn, trong mắt đầy trào phúng đối diện nhìn hắn.

Mà khi hắn muốn chống cự, lại kinh ngạc phát hiện… không biết từ lúc nào nội lực của mình chỉ còn một, hai phần, như thể bị ăn mòn, bị khoét rỗng.

Thế lực vây công Cửu Trọng Điện vô cùng xa lạ, võ công kỳ dị, thiện dùng kỳ độc. Có lẽ mấy năm nay Sở Ngôn vì Bạch Hoa mà đắc tội quá nhiều người, giang hồ rộng lớn, lại chẳng có một gia một phái nào nguyện ý chi viện.

Cuối cùng, chỉ còn sót lại thị nữ tùy thân Thu Cẩn liều mạng bảo hộ chủ nhân lui vào núi Thiên Lam.

Hai người dựa vào sơn động lạnh lẽo nghỉ chân. Điện chủ Cửu Trùng Điện một thời kiêu căng ngạo mạn hiện tại khắp người toàn là máu, chật vật vô cùng. Truy binh có thể đuổi tới bất cứ lúc nào, mà bọn họ thì đã đến nơi cùng đường bí lối.

Lúc này, Sở Ngôn mới mở miệng lần đầu tiên kể từ khi sinh biến, lời ra miệng là hỏi người còn lại trong Cửu Trọng Điện thế nào.

Thu Cẩn đã trúng kịch độc, lại bị thương, lúc này chỉ có thể dựa vào vách đá, cười khổ đáp: “Bọn họ, bọn họ một người cũng không ra được.”

“… Một người cũng không ra?” Sở Ngôn tóc đen tán loạn, hai mắt không còn tiêu cự, bỗng nhiên hốt hoảng thấp giọng hỏi, “Vậy, vậy còn A Nhận đâu…?”

Thu Cẩn cả người sững sờ, như vừa bị sét đánh trúng. Nàng khó tin xoay mặt lại, nhìn Sở Ngôn mà như thấy quỷ, giọng nói phát run: “Chủ thượng, ngài hỏi… ai?”

Sở Ngôn nhìn vẻ mặt Thu Cẩn, đầu óc trì độn mất nửa ngày mới tỉnh táo lại. Hắn chậm chạp phun ra một hơi, ngón tay thon dài mệt mỏi xoa trán.

Ừm, phải rồi, Mặc Nhận đã không còn nữa. Tại sao hắn cứ quên mất việc này?

Thu Cẩn cả người căng thẳng, ngơ ngác nhìn Sở Ngôn cả buổi, đột nhiên bật khóc. Nàng vừa khóc vừa nắm chặt ống tay áo Sở Ngôn, giọng nói run run: “Chủ thượng, cầu xin ngài mau tỉnh lại đi… Ngài tỉnh lại, mở mắt ra mà nhìn… Bạch Hoa là gian tế, Cửa Trọng Điện mất rồi, người của chúng ta hoặc chết hoặc hàng… Trên giang hồ chúng ta không còn chốn dung thân. Mặc đại ca đã chết từ một năm trước rồi, nô tỳ cũng không hầu hạ ngài được bao lâu nữa… Chủ thượng, ngài tỉnh lại đi ạ…”

Sở Ngôn nghe thị nữ trung thành tuyệt vọng khóc lóc, trong lòng càng lúc càng lạnh.

Rốt cuộc không tránh được. Hóa ra đây là kết cục của Sở Ngôn hắn, kết cục mà hắn xứng đáng phải nhận.

Hắn tự cao tự đại, luôn cho mình là đúng, lại bị một Bạch Hoa che mắt, mười năm nuôi ra một con rắn độc sặc sỡ. Buồn cười nhất là, bây giờ nhớ lại, hắn không thể nhớ ra trước kia mình đã yêu Bạch Hoa thế nào.

Sở Ngôn đột nhiên nghĩ đến Mặc Nhận. Hiện tại không còn gì để nghi ngờ, rốt cuộc đều là hắn sai.

“Thu Cẩn,” Giờ phút này Sở Ngôn chẳng màn đến đào vong nữa, hắn thở dài, “Nói cho cô nghe chuyện Mặc Nhận đi.”

Thị nữ đáp ứng. Những lời này nàng cất giữ trong lòng lâu lắm rồi, không cam tâm mang nó chôn theo mình. Nàng muốn trước khi chết có thể trả lại sự trong sạch cho vị thị vệ oan uổng, còn có thể nhận một chút xót thương đến muộn từ chủ nhân.

Sở Ngôn im lặng mà nghe, mặt không đổi sắc. Không ai biết được lúc này hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đang bị chèn ép đến chết, mỗi một tấc đều đau đến không thở nổi.

Hắn chỉ biết mình từng một kiếm phế đi đan điền của Mặc Nhận, khiến tu vi hai mươi năm bị phá hủy trong một sớm chiều, nhưng hắn không biết Mặc Nhận bị Bạch Hoa dùng danh nghĩa của mình chặt đứt kinh mạch toàn thân, không những không thể luyện võ trở lại, mà còn thành một phế nhân thua cả người thường.

Hắn không biết Mặc Nhận sau khi bị biếm đến Thiên Điện đã bị bọn hạ nhân ở đó tra tấn hạ nhục, sống không bằng chết.

Hắn không biết những hình phạt lặp đi lặp lại đã khiến toàn thân cùng lục phủ ngũ tạng của Mặc Nhận không nơi nào không đau đớn.

Thu Cẩn nói, nàng một lần trộm đến thăm Mặc Nhận, thấy y đã sốt cao suốt mấy ngày, chiếc chăn bông tồi tàn duy nhất bị một gã sai vặt cố ý đá xuống giường, chỉ có thể rét run mà cuộn tròn người, lẩy bẩy không thôi. Y thần trí mơ hồ, lẩm bẩm xin nước…

Gã sai vặt kia cố ý cầm một thau nước đổ xuống đất trước mặt y, kiêu căng ngạo mạn nói muốn uống nước thì đến đây mà liếʍ.

Chân tướng từng chút từng chút bị vạch ra, cơ hồ là moi tim Sở Ngôn ra đập vụn, hắn bị lột trần mà ném vào chảo dầu nóng đảo tới đảo lui.

Hắn không dám tin vào lời Thu Cẩn nói, cũng không dám tưởng tượng ra, chỉ nghĩ đến thôi cũng đau đến mức dùi tim khoét cốt, như thể chính trái tim mình đang bị giày xéo.

A Nhận của hắn, thanh lợi kiếm mà hắn tự hào nhất, đã bị hành hạ đến mức này…

Nhưng Mặc Nhận đến chết cũng không từ bỏ gã chủ thượng ngu ngốc của y.