Mặc Nhận

Chương 3

Đường chủ lắc đầu, vừa định ra lệnh cho người che vải trắng đưa xuống, người này lại hô hấp trở lại như kỳ tích.

Trời đất chứng giám, Hình Đường chủ vốn đã chai lì với nhục hình giờ phút này lại có bao nhiêu nôn nóng muốn trực tiếp cho cái cổ gầy gò xanh xao kia một dao.

Khổ hình của Hình đường, vốn là dành cho những kẻ cặn bã vong ân phụ nghĩa phản bội chủ nhân. Mặc Nhận tuy nghiệp chướng nặng nề, to gan lớn mật làm theo ý mình, trái lệnh kháng thượng mà ám sát chủ nhân tương lai… Nhưng y từ đầu đến cuối tuyệt đối trung thành với Sở Ngôn, trung thành hơn bất kỳ ai khác trong Cửu Trọng Điện.

Tiếc rằng, rốt cuộc vẫn rơi vào tình huống này.

Trên bậc thang dài, Cửu Trọng Điện chủ lạnh lùng nhìn xuống tội nhân đang hấp hối quỳ trên tuyết, trong lòng một trận phiền muộn. Hắn lạnh giọng mở miệng, âm giọng giá rét không thua gì tuyết giữa mùa đông: “Làm loạn đủ chưa? Đã vừa lòng chưa?”

Không có tiếng trả lời.

Mặc Nhận hơi thở mong manh, đã không còn sức để nói gì, thậm chí không thể nhúc nhích nổi.

Sở Ngôn nhìn Mặc Nhận, phiền não trong lòng càng lúc càng nặng nề.

Rõ ràng hôm nay là ngày vui, lại bị người trước mắt phá hết tâm tình. Lại nhớ đến trận hỏa hoạn ba ngày trước, không có hậu quả nghiêm trọng gì, chỉ khiến hắn mất hết mặt mũi. Người này quả nhiên… thiếu đòn.

“Sở đại ca.” Giọng tựa suối mát, chân bước nở sen, là thanh niên mỹ lệ một thân áo cưới thong thả ung dung từ buồng trong đi ra. Bạch Hoa mỉm cười ôm lấy cánh tay Sở Ngôn, “Ngài lại trừng phạt kẻ này à?”

“Ừm” Sở Ngôn rõ ràng có chút thất thần. Hắn nhìn thoáng qua Mặc Nhận, đột nhiên nói với Bạch Hoa: “Hoa Nhi, ngươi không cần để ý chuyện ba ngày trước nữa. Chỉ là một phế vật hèn mọn thôi, nếu y năm lần bảy lượt muốn hại ngươi, hôm nay… để ngươi tùy ý xử trí đi.”

“Chuyện này…” Bạch Hoa do dự, mày nhíu lại có chút không đành lòng rất hợp thời, khiến người này càng có vẻ mê hoặc lòng người. Hắn giống như khó xử hồi lâu, mới kéo tay Sở Ngôn, nhẹ giọng thuyết phục, “Sở đại ca, người này tuy rằng tâm địa độc ác, nhưng đó cũng là vì có lòng với ngài. Lại nói, y dù sao cũng từng là đệ nhất thị vệ của ngài, Hoa Nhi không muốn vì mình mà Sở đại ca bị người khác đồn đãi không hay… Không bằng, tạm tha cho y một mạng đi.”

“Ai, Hoa Nhi, ngươi quá lương thiện.” Sở Ngôn xoay người lắc đầu, áp xuống cảm giác khó chịu trong lòng, thuận miệng nói, “Bỏ đi, ngày đại hỷ của chúng ta, không nên để loại người này làm bẩn mắt ngươi. Về phần hắn, cô cũng chán ghét rồi. Vứt đi.”

Không cần nhìn cũng biết, vẻ mặt Mặc Nhân lúc này đã mười phần tuyệt vọng.

Như vậy cũng tốt, tên nhãi này không dạy dỗ cho ngoan ngoãn một chút, sau này lại gây rắc rối khiến giang hồ chê cười thì sao?

Sở Ngôn nghĩ thầm, ôm Bạch Hoa trở về phòng. Sau có hai hạ nhân đến kéo Mặc Nhận lui xuống.

Sở Ngôn cùng Bạch Hoa tình cảm một phen, nhưng không biết vì sao Sở Ngôn không ngủ lại Liên Hoa Điện mà khoác áo trở về Trung Càn Điện của mình.

Bước ra đến cửa, tuyết rơi dày đặc. Sở Ngôn kéo áo choàng đen trên người mình, cau mày.

“Giờ nào rồi?’ Hắn hỏi thị nữ bên người, Thu Cẩn.

“Hồi chủ thượng, đã là nửa đêm.” Thu Cẩn thấp giọng đáp, “Chủ thượng ở cùng với Bạch công tử khoảng chừng một canh giờ rưỡi.”

“Ừ.” Sở Ngôn gật đầu, nhìn gió tuyết thét gào, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

“Chủ thượng…” Thu Cẩn muốn nói lại thôi, giữa đôi mày thanh tú hiện lên vẻ nôn nóng.

Mặc Nhận hiện tại đã tàn phế, thể chất thua kém người bình thường. Trong thời tiết giá lạnh khắc nghiệt đến nhường này, còn chịu thương thế như vậy… Thu Cẩn không dám nghĩ tiếp nữa.

“Được rồi.” Sở Ngôn bực bội xoa mày, “Còn không phải muốn cầu tình cho phế vật kia sao… Đi đi, mang người về đi. Nói cho y biết, đừng tưởng cô thật sự sẽ không vứt y đi. Ngày mai nếu y còn gây họa thì đến thẳng Hình đường quất roi đến chết!”

Thu Cẩn vội vàng quỳ xuống, mừng rỡ nói: “Thu Cẩn thay Mặc đại ca cảm tạ chủ thượng!”

Nhìn Thu Cẩn vội vàng rời đi, tâm tình Sở Ngôn cũng yên ổn hơn một chút.

Hắn cảm thấy mình chưa bao giờ muốn lấy mạng Mặc Nhận, bằng không hắn đã không mượn lời Bạch Hoa miễn cho y phải chết, càng không chỉ vì một câu cầu tình của Thu Cẩn liền lập tức đáp ứng.

Suy cho cùng, hắn cũng nhớ đến tình nghĩa trong quá khứ; mà lòng trung thành của Mặc Nhận dành cho hắn, hắn cũng không phải là không biết.

Chẳng qua… Nói thẳng Bạch Hoa là gian tế? Cho dù muốn vu oan thì cũng nên chuẩn bị cẩn thận chu đáo một chút. Hắn ở bên Bạch Hoa mười năm, Bạch Hoa cũng cam tâm tình nguyện mà lấy thân phận nam sủng hầu hắn mười năm. Hoa Nhi không biết võ công, tâm tính lương thiện, liệu có thể là gian tế của nhà nào?

Mặc Nhận năm lần bảy lượt hoài nghi, thậm chí một lần tự mình đích thân ra tay ám sát… Ám sát!