Ý thức tan rã từng chút một trở về, Mặc Nhận phát hiện ra mình đang cuộn tròn trên mặt đất. Tóc đen xơ xác tản mác trên sườn mặt tái nhợt, che khuất tầm mắt.
Thân thể gầy gò như que củi khẽ giật, ngón tay yếu ớt co duỗi. Còn chưa kịp nhận ra mình ngất đi bao lâu, y đã cảm thấy bụng quặn đau từng cơn. Trước khi hôn mê, y đã hai ngày không có gì vào bụng.
Phòng chất củi không có đèn dầu, tối đen như mực, tràn ngập mùi ẩm ướt hôi thối. Trời đông giá rét, gió bắc lọt qua ô cửa sổ vỡ, tiếng rít gào sắc như dao.
Cùng với tiếng gió còn có tiếng người nói chuyện ồn ào, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng kêu gọi gào thét, khua chiêng múa trống rùm beng.
Cõi lòng đã gần như chết lặng xuất hiện một tia bất an, như vũng nước đọng bị một hòn đá ném vào, gợn sóng lan ra.
Mặc Nhận chịu đựng cơn đau dữ dội mà ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài. Đây là một trong những tiểu viện có địa vị thấp nhất trong Cửu Trọng Điện, bình thường chỉ có nô bộc luôn tay luôn chân làm việc, vốn không nên có âm thanh náo nhiệt vui vẻ nhường này.
Thứ hiện lên trong tầm mắt y là đèn đuốc sáng trưng, vô số bóng người hòa vào nhau và một mảng đỏ rực như lửa.
Y có chút mờ mịt, vẻ kinh hoàng hiện rõ trên gương mặt gầy gò.
Kiểu bày trí này, giống hệt một tiệc cưới.
Gương mặt của Mặc Nhận vốn đã tái nhợt, giờ phút này một chút huyết sắc cuối cùng nháy mắt rút sạch. Y bất chấp tất cả đẩy cánh cửa gỗ lung lay sắp gãy.
Tức khắc, gió tuyết ập vào buốt xương, ánh đèn chói chang ùa vào khiến mắt y đau nhức.
Nhóm người hầu của tiểu viện đang bận rộn giăng đèn kết hoa, một gã sai vặt cầm kiện y phục gấm đỏ lộng lẫy đi ngang qua, thấy Mặc Nhận thì lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Gã không có chút thiện cảm nào với cái tên từng là thị vệ bên người Điện chủ này. Nghe nói y ỷ vào việc lớn lên cùng Điện chủ mới cậy sủng mà kiêu, ỷ thế hϊếp người, mấy phen hãm hại Bạch Hoa công tử chính trực lương thiện, rốt cuộc chọc giận Điện chủ, bị phế võ công, chặt đứt kinh mạch, đày tới nơi này.
Hiện tại, nam nhân từ trên mây rơi xuống bùn này đã là một kẻ vô dụng, thua kém cả người bình thường, một hạ nhân cường tráng cũng có thể tùy tiện khinh nhục y. Nếu không phải gã sợ lỡ việc rồi bị mắng thì cũng không nhịn được mà châm chọc vài câu. Gã đang cầm xiêm y trong tay, chỉ muốn đi mau, không ngờ bị phế nhân kia cản đường.
“Là ai… ai thành… khụ khụ khụ…”
Lời vừa ra khỏi miệng, Mặc Nhận cũng không ngờ giọng mình đã nghẹn đến mức không thể phát thành lời.
Thời tiết giá rét như vậy mà trên người nam nhân gầy gò chỉ có một lớp áo đơn cũ kỹ. Y khó chịu ho khan, nhưng hễ mở miệng là gió lạnh cùng băng vụn ùa vào phổi, chỉ càng thêm khổ sở.
Gã sai vặt hung dữ nhíu mày, dùng một phần sức lực đẩy Mặc Nhận ngã xuống đất: “Cút đi cút đi, xui xẻo muốn chết.”
Sau khi rống lớn một câu, gã nhấc chân bỏ đi, không ngờ ống quần lại bị níu lại. Mặc Nhân ngã ngồi trên nền tuyết, giữ chặt chân gã, ngước nhìn gã bằng ánh mắt hèn mọn khẩn cầu, sau đó dùng ngón tay trắng nhợt vì lạnh vạch trên nền tuyết: Là ai thành thân?
“Ai da, bỏ tay ra đồ phế vật.” Gã sai vặt mất kiên nhẫn mà đá một cái vào bụng y, nói, “Bộ dạng này rồi mà còn hỏi? Đương nhiên là Điện chủ đại nhân thành thân, liên quan gì đến ngươi?”
“Ặc…” Một chân này không hề lưu tình, Mặc Nhận vốn chỉ cảm thấy dạ dày rỗng tuếch quặng đau, mà nháy mắt cú đá kia khiến mắt y tối sầm, thiếu chút nữa đau đến ngất đi.
Nhưng y vẫn không chịu buông gã ra, lần nữa viết trên nền tuyết: Cùng ai…
Hai chữ “thành thân” chưa kịp viết xuống, thậm chí chữ “ai” còn chưa đủ nét, đã nghe gã sai vặt cười nhạo, nói: “Cùng ai? Đương nhiên là cùng Bạch công tử, sao hả, chứ chẳng lẽ lại cùng phế nhân như ngươi?”
Mặc Nhận không có nhiều phản ứng, chỉ là thả lỏng tay, chậm rãi nhắm đôi mắt mờ mịt lại.
Kỳ thực cũng không quá bất ngờ.
Y biết đây là chuyện sớm muộn, chỉ là…
Gã sai vặt kia chửi thề một tiếng rồi hùng hổ bỏ đi. Mặc Nhận đột nhiên nôn ra mấy ngụm máu lớn, rơi trên nền tuyết trắng vô cùng chói mắt.
Không biết từ lúc nào, hộc máu mãi thành quen. Nhưng lần này, y nắm một nắm tuyết sạch sẽ, cẩn thận lau khô miệng mình.
Sau đó y gắng hết sức mà đứng lên, nhìn về hướng chính điện một mảng đỏ thắm đến bỏng rát, loạng choạng bước từng bước đến đó. Hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa.
……
Một canh giờ sau, Liên Hoa Điện nổi lên lửa lớn, thế nhưng chỉ thiêu hủy được đèn l*иg bằng lụa bên ngoài. Điện chủ Sở Ngôn đã trùng kiến Liên Hoa Điện bằng loại vật liệu nước lửa bất xâm, đao thương bất nhập, lửa không thể lan vào.
Mặc Nhận thẳng tắp mà quỳ trước Liên Hoa Điện, ánh mắt tối tăm tràn đầy tuyệt vọng. Cũng không rõ đã quỳ trong gió tuyết bao lâu, đến khi ý thức mơ hồ, Đường chủ Hình đường mới xuất hiện sau lưng y, âm giọng lạnh băng: “Mặc Nhận, phóng hỏa Liên Hoa Điện, lãnh tội thí chủ.”