Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 41

Chương 41: Bế tắc
Ở trong khách điếm, Trọng Nghĩa lo lắng đi qua đi lại, “ĐÙNG” một tiếng, nghe âm thanh thật to từ cửa sổ phòng mình, sau đó nghe thêm một âm thanh tương tự dưới lầu truyền tới, vội hốt hoảng mở cửa sổ ra nhìn…

Bên dưới Đình Trung đang nhe răng trợn mắt nằm té chỏng vó, bên cạnh là Thước Hỉ đang chật vật đứng lên, khi đứng vững rồi còn tranh thủ bồi thêm cho người bên cạnh hai cú đá, hậm hực lôi hắn lên lầu. May mắn, hiện tại chỉ vừa qua nửa đêm một tí, hai người bọn họ không bị ai phát hiện ra.

Từ Hải đặt Thúy Vân xuống đất, nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Đình Trung cùng Thước Hỉ đâu? Vẫn chưa trở về?”

Trọng Nghĩa: “… Bọn họ… về trước đại nhân một tí…”

“Đã trở về rồi sao lại không thấy? Chẳng lẽ có gì bất thường ư?”

“…Chắc… là không…”

“Vậy bọn họ…”

“Cạch!!!”

Cửa phòng bị một cước của Thước Hỉ mà mở toang ra, cánh cửa lung lay muốn rớt xuống. Thúy Vân đang lớ ngớ ở cửa trông thấy vẻ hung thần của Thước Hỉ thì vội ôm cái cổ bị Từ Hải túm nãy giờ chạy sang một bên mà né, tránh cho nàng ấy sát phạt người vô tội. Trọng Nghĩa cùng Từ Hải lặng người nhìn Đình Trung đang sùi bọt mép nằm xụi lơ trên mặt đất, ánh mắt thoáng nhìn qua Thước Hỉ như thể đang lên án, Thước Hỉ tức muốn phùng mang trợn mắt: “Nhìn cái gì? Tất cả là do hắn tự làm tự chịu, không liên quan tới muội…”

“Chuyện là thế nào?”

Thước Hỉ không thèm trả lời, tay xoa xoa cái mông, càng xoa càng đau, thế là đấm cho Đình Trung một phát. Hắn vừa mơ màng sắp tỉnh, bị một đấm này của Thước Hỉ mà vong trận ngay tức khắc, tròng mắt trắng dã…

Thúy Vân tranh thủ cầu kinh siêu thoát, ánh mắt ái ngại nhìn Đình Trung… đại ca, chúc huynh lên đường thượng lộ bình an… (-_-|||||)

Thước Hỉ tra tấn hành hạ Đình Trung xong, hai tay chống nạnh uất ức kể: “Cửa chính không đi, lại bảo phải nhảy từ cửa sổ vào mới có tư thế tiếp đất đẹp tuyệt thế khiến người ta kinh diễm, nhất định tên tiểu tử Trọng Nghĩa sẽ bị dọa cho xanh cả mặt…”

Trọng Nghĩa: “…”

Thúy Vân: “…”

Từ Hải: “…Tiếp tục…”

“Ừm, sao nhỉ? Mọi người có thấy cái cửa sổ đang đóng kín kia không?”

Cả ba người nhìn theo hướng mà Thước Hỉ chỉ, ra sức gật đầu: “Thấy!!!”, trả lời cực kì đồng thanh! Thước Hỉ lại thờ ơ đặt mông trở lại trên ghế: “Ờ, nhưng hắn không thấy, thế có tức hay không?”

Mọi người: “…”

Thúy Vân khó khăn lên tiếng hỏi: “… Thước Hỉ, chuyện hắn không thấy cửa sổ với ngươi có liên quan gì, lại đánh hắn thành ra thế này?”

“Không liên quan? Thế mà chủ nhân bảo là không liên quan á?”

Thúy Vân bị thái độ của Thước Hỉ hù dọa, hoảng hốt vội núp sau lưng Từ Hải. Ở đây, Từ Hải mạnh nhất, lớn nhất, có quyền nhất, không theo nịnh bợ Từ Hải thì còn có thể nịnh nọt ai?

“Hắn dám khoe mẽ, bảo mình có thể một tay bế ta phi thân vào giữa phòng, tạo một màn anh hùng mĩ nữ tiếp đất hoàn hảo… nào ngờ ta lại rơi xuống trước, hoàn hảo làm cái đệm thịt cho hắn @@”

Thúy Vân từ từ tiến lại gần hiện trường, dùng tay vỗ vỗ nhẹ lên mặt Đình Trung, âm thầm thở dài: “Đồng chí, huynh hi sinh thật anh dũng…”

Khóe môi Đình Trung giựt giựt, Từ Hải giả vờ không biết, lảng sang chuyện khác, chỉ có Trọng Nghĩa nhịn cười đã muốn phình ruột, lao đến bên cửa sổ mà đập rầm rầm: “Ha ha. Cười chết ta, ha ha!!!”

Đình Trung từ dưới đất ngồi dậy, ánh mắt ai oán ,vừa nói vừa dùng khăn tay lau trên mặt: “Ngươi cười cái gì vậy?”

Trọng Nghĩa cố nén cười, xua xua tay ý không có gì nhưng càng nhịn thì cười càng rõ tiếng…

Mặt Đình Trung có xu xu hướng càng ngày càng đen xuống, cuối cùng rống to: “Bố mi có im mồm hay không? Ông chỉ đập mặt vào cửa sổ thôi mà làm gì như thể…”

Thúy Vân thầm cảm thấy may mắn, người đi cùng Đình Trung là Thước Hỉ, không phải là nàng, nếu không cái kẻ bầm dập đã là nàng rồi…

Từ Hải cũng chỉ cười nhẹ, sau đó sớm quay lại nhiệm vụ của mọi người.

Thước Hỉ đành phải dẹp tư thù cá nhân sang một bên để đó, báo lại tình hình cho Từ Hải nghe: “Khi nãy lúc đến nhà người đàn bà kia thì phát hiện ra ả tên gọi Lưu Thị, phu quân là Lý Ngưu, hai vợ chồng có một đứa con. Người chồng làm nghề bán cá ở ngoài chợ, người vợ ở nhà chăm sóc con cái…”

Thúy Vân tiếp tục bóp bóp cái cổ đáng thương của mình, cao giọng hỏi: “Tại sao không nhằm trúng ai, lại nhắm trúng Trần Đông?”

“Vấn đề này ta cũng đang suy nghĩ…”

Từ Hải nghĩ ngợi một lát, lại quay sang Thước Hỉ: “Thước Nhi, tiếp tục nói đi.”

“… Muội chỉ mới điều tra được bao nhiêu đó, còn lại vẫn chưa có đầu mối, thế bên phía huynh cùng công tử thì thế nào?”

Ánh mắt Từ Hải khẽ liếc nhìn sang hướng Thúy Vân, Thúy Vân chớp mắt vài cái, sau đó mới hiểu ý, cười gượng ngùng: “Quả thật ta phát hiện ra nạn nhân bị trúng độc mà chết…”

“Có phát hiện ra đó là thứ độc gì không?”

“Có, đầu tiên là Vong Xuyên Cốt, được điều chế từ xương của bảy loại kỳ độc thế gian, thuốc được tạo ra bên trong một lớp kén mỏng, chỉ khi nào bị tác động mạnh, vỏ kén bị vỡ, độc sẽ tràn ra ngoài, xuyên qua thịt ngấm vào xương khiến nạn nhân vong mạng… Thứ hai là Tá Thi Cửu Trùng, loại này…”

“Tá Thi Cửu Trùng? Từ Hải, có phải…”

Thúy Vân ngơ ngác không hiểu, nhíu mi nghi hoặc nhìn vẻ mặt quái gở biến sắc của Đình Trung cùng Trọng Nghĩa, ngay cả Thước Hỉ cũng không hiểu, đầu nghiêng sang một bên tò mò: “Mọi người sao vậy? Biết thứ này à?”

Trầm mặc hồi lâu, Đình Trung mới nặng nề cất tiếng: “Lần đó Ma Diệp cũng bị trúng loại độc này mà suýt nữa mất mạng, Bạch huynh đệ, ngươi có biết loại độc này từ đâu mà ra không?”

Ặc, là do sư phụ Trương Tử Huyền của Thúy Vân tái chế lại khi còn làm ngự y ở trong cung. Khi ấy ông còn trẻ dại, chỉ tập trung phát huy tinh túy cho nền đa dạng của độc dược Đại Minh, nào ngờ lại khiến giang hồ một phen sóng gió. Cũng chính nhờ thứ này mà sư phụ nàng nổi danh trên giang hồ. Nhưng không lẽ bây giờ lại ngồi nói như thế? Thế là Thúy Vân đành cười trừ: “Nghe đồn là do một vị cao nhân nào đó luyện ra…”

Vuốt mồ hôi, nhìn đi, bọn họ không phải là người triều đình, xem ra là người của giang hồ, nếu biết cái thân phận con gái cựu viên quan triều đình này của nàng, liệu có gϊếŧ người diệt khẩu cho hả giận hay không?

Trọng Nghĩa nghiêm mặt nói: “Không phải, đây là độc dược từ nội bộ hoàng cung truyền ra ngoài, là của một vị thần y gì đó…”

Chuyện này Thúy Vân có biết, trong sách của sư phụ viết, đây là một trong số những cách thức mà các nương nương trong cung dùng để hạ thủ lẫn nhau. Một khi trúng Tá Thi Cửu Trùng này chỉ còn con đường chết không được toàn vẹn, cả cơ thể thối rửa, xương cốt không còn, có thể xóa bỏ toàn bộ mọi dấu tích một cách hoàn hảo mà không để bất kì ai phát hiện ra âm mưu gì. Tuy nhiên, nàng chỉ biết dấu hiệu của việc trúng độc, còn cách chữa trị lại không hề thấy sư phụ đề cập tới. Loại độc này trên giang hồ có người có khả năng giải sao? Trong lòng tò mò vô cùng nhưng vì tránh để lộ thân phận, Thúy Vân ngậm chặt miệng không dám hỏi nửa chữ, im lặng lắng nghe.

Nào ngờ mọi người xung quanh không ai nói gì nữa, tất cả đều đổ dồn ánh mắt nhìn về hướng của nàng. Thúy Vân sờ sờ mặt mình, cảm thấy tất cả đều bình thường mới nheo mắt: “Mặt ta bị dính gì à?”

“Đương nhiên là đang chờ ngươi nói tiếp!”, Từ Hải cười nhẹ, Đình Trung đen mặt, Trọng Nghĩa trề môi, Thước Hỉ giựt giựt mi mắt.

“À, theo như quan sát của ta, người đàn ông xấu số kia bị hạ Vong Xuyên Cốt trong miệng, khi va chạm mạnh vào Trần Đông thì chất độc thoát khỏi kén khiến hắn ta chết ngay lập tức. Còn về Tá Thi Cửu Trùng, ắt hẳn dùng để bịt đầu mối, may mắn là đêm nay chúng ta kịp thời đến xem xét trước, chỉ sợ qua ba ngày nữa, có xem cũng không còn.”

Mãi đến lúc này Từ Hải mới chịu lên tiếng: “Chuyện lần này ít nhiều có liên quan tới người của triều đình.”

“Đúng vậy, triều đình khó mà không có liên quan.”

Lần này Thúy Vân có chút mơ hồ, quả thực không hiểu: “Tại sao lại bảo có liên quan tới triều đình? Ta nghe nửa chữ cũng không hiểu.”

“Công tử, để chế tạo được loại độc đó tốn kém không ít bảo vật, chỉ có ở trong cung mới đủ dược liệu mà thôi. Ngay cả loại độc này trên giang hồ cũng rất ít, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở đây, hiển nhiên có liên quan tới người của quan phủ rồi.”

Đình Trung gật đầu tán thành: “Vả lại người đáng bị nghi ngờ nhất là tên quan tri huyện kia, qua chuyện sáng nay cũng đã đủ rõ ràng. Án mạng xảy ra, có người chết, vậy mà hắn vẫn thản nhiên cho áp giải Trần Đông về lao, ra hạn ba ngày sau mới triệu Trần Đông lên công đường thẩm tra.”

“Cái gì? Ba ngày? Nếu ba ngày… vậy chẳng phải xác của người đàn kia đã…”, Thúy Vân thảng thốt la to, cả người đứng bật dậy túm lấy cổ áo của Đình Trung: “Ngươi nói thật hay đùa vậy? Tên quan chó má kia bảo như thế thật sao?”

Từ Hải cùng Đình Trung thấy hành động này của Thúy Vân thì ngạc nhiên vô cùng, mấy ngày trước hắn rõ ràng là thư sinh mềm yếu tao nhã lịch sự, không hiểu sao hôm nay lại hấp tấp nóng nảy như thế. Đình Trung lắp bắp: “Là… ban nãy… hắn ta có ban cáo thị…”

Thúy Vân buông Đình Trung ra, chán nản ôm đầu: “Ôi thôi, hỏng rồi, hỏng rồi… Như vậy thì làm gì mà còn bằng chứng…”

“Bạch Vân Du, khi nãy ngươi có để ý những lời tên quan tri huyện ấy nói không?”

“Lời nói?”

Nghe Từ Hải hỏi như vậy, Thúy Vân mới từ từ nhớ lại đoạn hội thoại khi nãy của tên quan kia cùng vị phu nhân nhà hắn. Do lúc đó đang bị phân tâm bởi đoạn cảnh tượng hãi hùng kia nên không chú tâm lắm, bây giờ từ từ ngẫm lại mới cảm thấy kì lạ… Thúy Vân ngẩng phắt đầu lên, hai mắt sáng như sao: “Từ đại ca, ý huynh muốn nói… hắn ta có ý định cưới Lưu Thị vào cửa? Mà Lưu Thị này lại đang là vợ của Lý Ngưu, cho nên…”

Từ Hải gật đầu, trên gương mặt có chút hài lòng, lần này lại đến Thước Hỉ ngồi bên cạnh Thúy Vân đứng dậy đập bàn: “Thật là ti tiện, đi, chúng ta đi vạch trần bộ mặt thật của đôi gian phu da^ʍ phụ ấy, cứu Trần đại ca ra!!!”

Thúy Vân nhìn thấy điệu bộ hùng hổ của Thước Hỉ, khóe môi giật giật, Đình Trung chỉ thở dài một tiếng vội nhảy ra giữ chặt Thước Hỉ đang nộ khí xung thiên kia lại, còn Trọng Nghĩa thì đóng chặt cửa không cho nàng thoát ra ngoài. Từ Hải vẫn bình tĩnh ngồi yên trên bàn, giọng nói trầm ấm tựa gió xuân dào dạt lại mang theo tí buốt giá ra lệnh: “Thước Nhi, muội bớt hồ nháo đi, ngồi xuống!”

Từ Hải vừa ra lệnh, Thước Hỉ mím môi tỏ vẻ không cam chịu nhưng vẫn phụng phịu dằn mạnh thanh kiếm xuống bàn, hậm hực uống trà, không thèm nhìn tới mấy người trong phòng nữa. Một lát sau, dường như không thể kiềm nén, Thước Hỉ ngấn lệ gắt giọng nhìn Từ Hải: “Từ đại ca, Trần Đông huynh ấy đang gặp nạn như thế, tại sao huynh vẫn nhàn nhã như thường vậy? Nếu bây giờ chúng ta không cứu huynh ấy, lỡ như…”

“Nha đầu ngốc, chúng ta là ai? Trần Đông lợi hại như thế nào, chẳng lẽ muội không biết, còn phải đợi bọn ta gợi ý cho hay sao? Cùng lắm thì tới ngày Trần Đông bị xử chém, chúng ta cướp pháp trường, sau đó trở về… Vả lại, bây giờ hùng hổ lao ra ngoài chưa chắc là ý hay. Bọn chúng đã tính tới bước tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, chúng ta biết lấy chứng cứ ở đâu?”

Thước Hỉ nghe Đình Trung nói có lí, lúc này ánh mắt mới dịu xuống, lí rí xin lỗi Từ Hải. Từ Hải cũng không nói gì thêm, hạ lệnh bảo mọi người giải tán, về nghỉ ngơi, dù sao đêm nay ai cũng quá mệt mỏi rồi!