“Anh không sao, đừng khóc.”Người bị đánh là Vương Thiện Huy nhưng cô lại là người khóc không ngừng trên suốt đường về.
“Hức.. hay là chúng ta đi đến bệnh viện được không anh?”
Vết thương của anh đã không còn đau nhưng cô vẫn mè nheo bắt anh đi bệnh viện.
“Ngoan, anh không sao. Tiểu bảo bối hôm nay đã biết thương anh rồi. Không uổng công bị ông nội đánh.”
Hứa Đình Đình bĩu môi nhìn anh tự luyến.
“Đây không phải là lúc để đùa. Anh nói xem nhỡ ông đánh gẫy chân anh thì làm sao?”
Vương Thiện Huy hôn nhẹ lên trán cô, cưng chiều đáp.
“Em đừng lo lắng, một đòn của ông không dễ làm anh bị thương nghiêm trọng đâu. Đợi ngày mai ông nguôi giận sẽ khác.”
“Nhưng mà…”
“Đừng suy nghĩ nhiều. Em cứ yên tâm trở thành cô dâu của anh là được.”
————————————————————
Sáng hôm sau.
Để biểu hiện tốt một chút, Hứa Đình Đình dành cả một đêm để chuẩn bị. Mới sáng sớm cô đã gọi cho Vương Thiện Huy, vừa nối máy liền hối thúc anh dậy. Anh chạy đến trước nhà đón cô. Vừa gặp cô liền nổi hứng trêu chọc cô.
“Không ngờ Đình Đình nhà ta lại nôn nóng muốn gả cho anh đến vậy rồi.”
Hứa Đình Đình lườm anh rồi quay đầu nhìn ra bên ngoài không đáp lời.
“Không cần phải căng thẳng. Dù ông có chấp nhận hay không thì anh vẫn sẽ kết hôn với em. Mục đích của anh chỉ đến thông báo, anh không đến để xin ý kiến.”
“Nhưng mà…. Hôn lễ của chúng ta ít nhất cũng phải có người làm chủ.”
Vương Thiện Huy nhìn cô đầy lo lắng đến nỗi xoắn nhàu cả một bên góc váy.
“Anh biết, anh sẽ cố thuyết phục ông. Đừng quên anh đã kiên nhẫn thuyết phục được ba mẹ em gả em cho anh được thì ông nội anh cũng sẽ thuyết phục được.”
Hứa Đình Đình nở nụ cười nhìn người đàn ông trước mắt. Tại sao cô lại mất niềm tin vào anh cơ chứ. Chính bố mẹ cô một lòng không muốn gã cô cho anh mà còn bị anh thuyết phục, huống hồ chi đây lại là ông nội của anh cơ chứ.
————————————————
Trái ngược với hôm qua, hôm nay biệt thự nhà họ Vương chỉ còn quản gia và người giúp việc.
“Em theo bà quản gia lên phòng anh nghỉ ngơi. Anh sẽ đi gặp ông nội. Sau khi xong việc liền cùng em dùng bữa sáng.”
Hứa Đình Đình gật đầu và theo chân bà quản gia đi về phòng.
Phòng của Vương Thiện Huy đã lâu không được sử dụng nhưng vẫn được dọn dẹp hằng ngày. Bước vào phòng Đình Đình không khỏi ngạc nhiên, căn phòng của anh còn lớn hơn căn hộ của cô thường ở.
“Tiểu thư cứ nghỉ ngơi. Cần gì cứ gọi cho tôi. Tôi xin phép rời đi trước.”
“Vâng…”
Hứa Đình Đình ngại ngùng gật đầu với bà quản gia. Trước giờ cô không quen có người cung kính như vậy.
————————————
Ông Vương đang ngồi trên sofa nhấp từng ngụm trà, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt uy nghiêm, đoán không ra tâm trạng của ông. Rót cho anh một ly trà rồi nói.
“Ngồi đi. Hôm nay không mang con bé theo cùng sao?”
Vương Thiện Huy ngồi xuống đón lấy ly trà từ tay ông.
“Đình Đình đã về phòng cháu nghỉ ngơi. Có việc gì ông cứ nói trực tiếp với cháu.”
“Hừ, chưa cưới về đã vội bảo vệ.”
Ông Vương khẽ nhăn mắt nhìn đứa cháu trai trước mắt.
“Vẫn là chuyện kết hôn của cháu và con bé họ Hứa kia, cháu định giải quyết như thế nào đây? Còn mối hôn sự của cháu và nhà họ Lý thì sao?”
“Cháu muốn giải trừ hôn ước với nhà họ Lý và mong ông có thể làm chủ hôn lễ cho cháu và Đình Đình.”
Nghe anh nói ông Vương trầm ngâm hồi lâu mới sẵn giọng nói.
“Về phần nhà họ Lý ta sẽ thu xếp xử lý. Còn về phần kết hôn cháu thật sự nghiêm túc?”
Vương Thiện Huy nghiêm túc nhìn ông, giọng nói trầm tĩnh đáp.
“Ông yên tâm, cháu cả đời chỉ cưới Đình Đình làm vợ.”
“Muốn kết hôn cũng được, nhưng cháu và con bé phải dọn về đây. Cháu là đứa cháu trai duy nhất của ta, ta cần cháu quản lý sự nghiệp của nhà họ Vương.”
Anh thừa biết ông sẽ đưa ra điều kiện với anh. Vốn dĩ anh rời nhà đi không quay lại cũng vì hai chữ “sự nghiệp” đã cướp đi ba mẹ của anh. Trong gia tộc họ Vương này, ai cũng có thể thừa mọi thủ đoạn để có thể thừa kế được gia sản nhà họ Vương.
Cái chết của ba mẹ anh không phải là sự ngẫu nhiên mà tất cả là do một tay người trong gia tộc làm ra. Anh câm hận cái sự độc ác, vô tâm của những kẻ trong gia tộc.
“Chắc ông cũng thừa biết tại sao cháu lại không muốn quay về kế nghiệp ông. Cháu đã không muốn xin ông cũng đừng ép cháu.”
Không đợi ông Vương đáp, Vương Thiện Huy nói rồi rời khỏi phòng. Chính bản thân ông Vương cũng biết cái chết của con trai và con dâu ông không phải là tai nạn tầm thường. Nhưng không còn cách nào, ông chỉ có Vương Thiện Huy là cháu trai duy nhất. Bằng mọi giá ông cũng phải bắt anh quay trở lại nhà họ Vương.