"Miên Miên, Hà Bất Tẫn đăng chương mới rồi đó!"
"A chương mới lần này tận mười nghìn chữ luôn!"
Thời điểm tin nhắn trong nhóm nhảy ra, Cố Cẩm Miên đang lắp ráp mô hình máy bay với cha mình.
Từ nhỏ Cố Cẩm Miên đã thích sưu tập mô hình máy bay các loại, hơn nữa còn thích tự mình lắp ráp chúng.
Hình tượng cha Cố bên ngoài luôn là một doanh nhân thành đạt, nhưng giờ lại đang xắn tay áo, mặc quần cộc đứng trong sân lắp mô hình máy bay dài một mét cùng con trai mình.
Thấy tin nhắn trong nhóm, Cố Cẩm Miên lập tức phớt lờ mô hình, đứng phắt dậy.
"Con trai, có chuyện gì thế?"
"Ngày mai lắp tiếp ạ, giờ con có việc rồi."
Thấy con trai chạy như bay về phòng, cha Cố tự hỏi: "Đây là thứ mà con trai ông thích nhất, không biết cái gì lại có thể hấp dẫn nó hơn cả mô hình máy bay được nhỉ?"
"Chẳng lẽ là con gái?"
"Yêu rồi?"
Nghĩ tới đây, cha Cố bật cười vui vẻ, ông hét vọng lên tầng bốn: "Đêm nay có mưa giông, nhớ đóng cửa sổ đó!"
Cố Cẩm Miên hoàn toàn không nghe thấy cha mình vừa nói gì, giờ trong đầu cậu chỉ toàn là "Chương mới" được nhắc trong nhóm.
Nhóm này là một nhóm gồm những người chuyên đọc truyện nam thần của tác giả đại thần Hà Bất Tẫn trên Tấn Giang.
Nhưng không phải nhóm độc giả bình thường mà bọn họ đều có một điểm chung giống Cố Cẩm Miên, vừa yêu vừa hận Hà Bất Tẫn. Nói là antifan nhưng lại không thể bỏ được truyện của anh ta, giây trước còn mắng chửi giây sau đã không kiềm chế nổi mà tiếp tục tiêu tiền mua chương để đọc.
Chỉ vì văn phong của Hà Bất Tẫn quá độc đáo, vừa sảng vừa dark, đã đọc rồi có muốn ngừng cũng không được, tìm cả kênh cũng không thấy có truyện nào để thay thế.
Nhưng Cố Cẩm Miên không bỏ được cũng không phải vì điều này.
Trên mạng có rất nhiều bài thảo luận và phân tích về tiểu thuyết của Hà Bất Tẫn, chủ yếu xoay quanh văn phong tàn nhẫn cùng câu chuyện đen tối pha lẫn thú vị của hắn, nhưng điều mà Cố Cẩm Miên thích nhất lại là nhân vật dưới ngòi bút của Hà Bất Tẫn.
Lần đầu tiên Cố Cẩm Miên đến Tấn Giang đọc tiểu thuyết của hắn là do đứa em gái họ bên ngoại lôi kéo. Lúc đó em họ cậu còn kéo theo một đám con gái điên cuồng ship cp dưới truyện của hắn.
Cố Cẩm Miên vốn là người thực tế nên trước giờ không thích đọc tiểu thuyết, em họ cậu chẳng những ship cp mà còn liên tục lảm nhảm với cậu về nam chính với nam phụ trong truyện.
Mới đầu Cố Cẩm Miên nghe xong cũng không coi ra gì, nhưng nghe hồi lâu, cậu lập tức...
Tải Tấn Giang, đăng ký, nạp tiền, mua chương.
Ánh mắt của em họ vô cùng kỳ lạ, nhưng cậu thề đó không phải để ship cp mà đơn giản là cậu thấy khá tò mò với một nhân vật nam phụ trong miệng em họ mà thôi.
Đó là tác phẩm đầu tiên của Hà Bất Tẫn, cũng là lần đầu tiên Cố Cẩm Miên đọc tiểu thuyết. Từ đó về sau, Cố Cẩm Miên ngã xuống hố không leo lên được nữa.
Nói ra thì rất thần kỳ. Trong mỗi cuốn sách của Hà Bất Tẫn đều xuất hiện một nhân vật có thể chạm đến cảm xúc trong tim cậu, thậm chí tác phẩm mới nhất lần này lại càng tiến sâu vào tim cậu hơn nữa.
Nhưng không may, những nhân vật này trong câu chuyện đầy mưa bom bão đạn của Hà Bất Tẫn dường như chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp cả. Ngay như chương mới cập nhật hôm qua, bé con của cậu đã bắt đầu hấp hối rồi.
Cố Cẩm Miên lo lắng đến mức vừa đập hơn một triệu vào tối qua, muốn cho tác giả thấy được khát vọng bảo vệ nam phụ mãnh liệt của mình.
Cậu rất thích nhân vật phụ này, vì nhân vật ấy mà cậu đã đập cho Hà Bất Tẫn mấy triệu lận, toàn bộ các kênh đều biết cậu là một độc giả lắm tiền mới nổi. Thậm chí còn có không ít độc giả nặc danh nói cậu nghĩ Hà Bất Tẫn là con gái nên muốn theo đuổi này nọ.
Có người lập tức đứng ra bác bỏ, vì sao cứ phải là theo đuổi con gái, bộ không biết có khái niệm đồng tính luyến ái hả?
Sau đó lại có thêm người đứng ra phản bác, vậy cứ nghĩ là thích Hà Bất Tẫn nhỉ, không biết còn có một loại nữa là giấy tính luyến à.- Giấy tính luyến: Yêu nhân vật hư cấu như trai 2D chẳng hạn (//A//)
Cũng có không ít người trong nhóm hỏi cậu, nhưng Cố Cẩm Miên không có cách nào nói với người khác về chuyện cậu thích nhân vật nam phụ trong đó cả, vì cậu nghĩ sẽ không ai hiểu được.
Dù rất sốt ruột nhưng cậu vẫn tắm rửa trước như thể chuẩn bị đi gặp một người nào đó cực kỳ quan trọng. Cả người sạch sẽ thoải mái ngồi trước máy tính, chẳng hiểu sao lại có cảm giác nghi thức lạ lùng.
Chờ cậu tắm xong thì gần như ai cũng đã đọc xong chương mới mười nghìn chữ này rồi.
Cố Cẩm Miên không để ý đến bầu không khí yên tĩnh đáng sợ trong nhóm.
Cậu mở to hai mắt, tay cầm con chuột di chuyển từng chút một, vẻ mặt căng thẳng nhìn chăm chú vào màn hình 4k 27 inch vô cùng nghiêm túc, hơn hai mươi phút cũng không hề chớp mắt lấy một cái.
【Dưới cơn chấn động, toàn bộ yêu ma quỷ quái lần lượt xuất hiện, những khuôn mặt xấu xí dơ bẩn đến mức ngay cả ánh sáng rực rỡ cũng không thể che lấp được ở cái nơi đầy ắp những chuyện ngu xuẩn giả dối, vừa ồn ào lại vừa rối ren. Không ai biết, người vừa tạo nên trận sóng gió ấy đã qua đời trong một căn phòng chật hẹp ở bệnh viện, gương mặt hắn trắng bệch hệt như tấm ga trải giường thô ráp rẻ tiền.】
Ngón tay cầm chuột run lên, một tiếng sấm rền vang ngoài cửa sổ.
Nhóm [Hà Thời Đáo Tẫn Đầu]:
"Miên Miên vẫn chưa đọc xong à? Sao lại có cảm giác sai sai nhỉ?"
"Là không ổn mới đúng, theo như tính cách của cậu ấy, khi thấy Ân Mạc Thù chết rồi, Tiểu Miên nóng nảy sẽ lập tức nhảy dựng lên rồi nhả ra một tràng đệt đệt đệt, sau đấy chửi đến tổ tiên đời thứ mười tám của Hà Bất Tẫn."
"Đừng nói thế, bạn Tiểu Miên còn chưa chuyển sang làm antifan đâu."
"Đừng nói thế, có khi Miên Miên đang đập máy tính rồi ấy chứ."
Mặc cho trong nhóm nói thế nào, Cố Cẩm Miên vẫn không xuất hiện. Em họ cậu ở trong nhóm thấy vậy cũng hơi lo lắng, đang phân vân không biết có nên gọi điện cho ông anh mình hay không.
Người khác chỉ biết Cố Cẩm Miên thích Ân Mạc Thù giống như mỗi lần cậu thích một nhân vật trong truyện của Hà Bất Tẫn.
Nhưng cô lớn lên cùng Cố Cẩm Miên nên có thể cảm nhận được anh họ mình thích nhân vật Ân Mạc Thù này hơn bất kỳ nhân vật nào trước đó.
Sấm sét đan xen trên bầu trời, một tia chớp màu trắng xuyên thủng màn đêm được in trong đôi mắt đỏ bừng ngấn nước.
Cố Cẩm Miên không hề mắng chửi hay đập phá máy tính, cậu chỉ ngồi lặng lẽ ở đó, thỉnh thoảng thấy khó chịu lại chớp mắt rồi lại đưa tay lên xoa khẽ.
Cậu co người lại trên ghế sô pha, quay đầu nhìn một dãy mô hình máy bay trên giá sách, trong đó có ba mô hình đặc biệt cậu làm riêng cho Ân Mạc Thù.
Ân Mạc Thù năm tuổi đang mỉm cười, lúc cười đôi mắt hắn khẽ cong lên tựa như trăng lưỡi liềm.
Ân Mạc Thù 15 tuổi có khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng, hệt như một con sói cô độc.
Ân Mạc Thù 25 tuổi lại mỉm cười lần nữa nhưng trong nụ cười ấy chỉ toàn là sự giễu cợt.
Trong quyển sách《Giải Trí Tối Thượng》này, Ân Mạc Thù là nhân vật mà Cố Cẩm Miên yêu nhất.
Ân Mạc Thù là một người rất đặc biệt, vừa sinh ra đã nở nụ cười.
Hắn không biết khóc, chỉ có mình biểu cảm cười như vậy, nụ cười mềm mại đáng yếu ấy khiến bất cứ ai nhìn vào cũng đều cảm thấy hạnh phúc. Vì thế ban đầu nó đã mang lại cho hắn vô vàn tình yêu thương, sự chiều chuộng, nhưng sau này lại trở thành nỗi đau khổ vô tận.
Chỉ biết cười không biết khóc, hơn nữa đến hai tuổi mà vẫn chưa biết nói nên gia đình nhẫn tâm bỏ rơi hắn vì nghĩ hắn mắc chứng rối loạn vui vẻ.
Về sau hắn được nhà họ Ân nhận nuôi nhưng lại phải chịu khổ lần nữa vì nụ cười ấy.
Ân Mạc Thù bẩm sinh hễ cảm xúc dao động là sẽ cười.
Mẹ Ân thái rau trong bếp chẳng may cắt vào tay, hắn cười.
Cha Ân bị tai nạn xe, hắn cũng cười.
Ông nội Ân bị ngã ngay trong tiệc mừng thọ của mình, trước mặt khách khứa hắn vẫn cười...
Đến năm bảy tuổi, không còn ai thích nụ cười của hắn nữa, thậm chí bọn họ còn dùng bạo lực để thay đổi cơ chế cười sinh lý mỗi khi cảm xúc của hắn dao động.
Nhưng Cố Cẩm Miên lại thích.
Bây giờ trông Cố Cẩm Miên là con nhà giàu luôn vui vẻ mỗi ngày thế này nhưng thật ra hồi nhỏ cậu bị liệt dây thần kinh trên mặt mức độ nhẹ, nhìn hơi ngốc, hơn nữa cũng không thể làm ra nét mặt gì quá rõ ràng, dù buồn cười hay muốn tỏ ra vui vẻ giống người khác cũng không thể.
Cậu đã từng tìm hiểu qua, chứng rối loạn vui vẻ còn được gọi là hội chứng thiên thần, không phải tác giả Hà Bất Tẫn bịa ra mà có loại bệnh như thế thật.
Trong《Giải Trí Tối Thượng》, từng nhân vật đều có bản sắc riêng, ai theo truyện cũng tìm được nhân vật yêu thích của mình, mà Cố Cẩm Miên cũng đã tìm thấy thiên thần nhỏ cho riêng cậu.
Tuy rằng về sau Ân Mạc Thù đã được chứng thực không hề mắc hội chứng thiên thần, nhưng Cố Cẩm Miên vẫn luôn coi hắn là thiên thần nhỏ của mình, ngày nào cũng tặng quà, nhìn hắn lớn lên mỗi ngày.
Vừa sinh ra đã có nụ cười thiên thần là khát vọng lớn nhất của Cố Cẩm Miên lúc còn bé nên cậu không thích sao được, hơn nữa thiên thần nhỏ của cậu khi trưởng thành lại cực kỳ xuất chúng.
Cố Cẩm Miên xoa đầu "Ân Mạc Thù" năm tuổi, hồi lâu sau lại chuyển sang xoa đầu "Ân Mạc Thù" 15 tuổi rồi cuối cùng là "Ân Mạc Thù" 25 tuổi.
Nhưng cậu không chờ được Ân Mạc Thù 35 tuổi, bởi năm 27 tuổi hắn đã không còn trên đời này nữa.
Chết một cách vô lý, cũng không hề có chút phẩm giá nào.
Sao Hà Bất Tẫn lại đối xử với Ân Mạc Thù như thế, sao lại viết cho hắn chết vô lý như vậy. Tuy Ân Mạc Thù do anh ta tạo ra nhưng vì sao anh ta lại tổn thương và phá hủy mà không hề đắn đo như thế?
Anh ta có từng nghĩ tới, nếu làm vậy sẽ khiến độc giả thương tâm đến nhường nào không.
Đúng lúc này, điện thoại của Cố Cẩm Miên vang lên - là thông báo từ app Tấn Giang. Tác giả Hà Bất Tẫn gửi cho cậu một bao lì xì lớn, tổng cộng 3 triệu 2. Cậu mở bảng thưởng《Giải Trí Tối Thượng》ra vừa vặn thấy số tiền mình tặng cũng là 3 triệu 2.
Hà Bất Tẫn trả lại toàn bộ cho cậu, bao gồm cả một nửa mà trang web đã nuốt.
Điều này lập tức thổi bùng cơn giận của Cố Cẩm Miên.
Cố Cẩm Miên cực kỳ phẫn nộ.
Cậu hệt như chuyển từ fan sang antifan, từ fan chuyển sang antifan còn đáng sợ hơn antifan bình thường 100 lần, cậu liên tục đăng những bình luận âm siêu dài trong khu vực bình luận không ngừng nghỉ.
"Tiểu thuyết là nơi dùng để trút bỏ sự bất mãn trong lòng anh phải không? Cuộc sống ngoài hiện thực chắc chết tiệt lắm nhỉ!"
"Cái chết của Ân Mạc Thù chỉ để bôi nhọ cho đối thủ của nhân vật chính thế thôi à? Trong thế giới của nhân vật chính, nhân vật phụ không xứng có nhân quyền đúng không?"
"Anh là tác giả nên anh có quyền tùy ý chà đạp nhân vật à, anh coi nhân vật dưới ngòi bút của mình là rác rưởi chắc, anh có từng suy nghĩ cho độc giả của mình chưa?"
Tiếng sấm ngoài cửa sổ ngày càng dữ dội, sấm sét như thể muốn xé nát màn đêm đen kịt.
Là một độc giả lắm tiền mới nổi bên nam tần Tấn Giang, hành động này của Cố Cẩm Miên đã thu hút được rất nhiều độc giả cùng tác giả vây xem.
Cố Cẩm Miên không để ý đến bất cứ điều gì, ngực cậu phập phồng dữ dội vì tức giận, hàng mi ướŧ áŧ run rẩy không ngừng cùng những ngón tay đang lướt như bay trên bàn phím.
"Hà Bất Tẫn chó chết, tôi chúc anh có số phận giống hệt Ân Mạc Thù."
Cố Cẩm Miên vừa gõ xong chữ cuối cùng, một tia sét đánh thẳng từ trên trời xuống soi sáng đêm đen, ngay sau đó là một tiếng sấm chói tai vang lên khiến đầu của Cố Cẩm Miên cũng choáng váng theo, trước mặt bỗng trở nên tối thui.
Cậu ôm đầu, lúc này vẫn đang nghĩ dù có bị mất điện do mưa bão sấm chớp thì cũng phải bật máy phát điện trong nhà lên để chửi Hà Bất Tẫn tiếp.
Thời gian chóng mặt và bóng tối kéo dài lâu hơn Cố Cẩm Miên nghĩ, hình như đã trôi qua rất lâu rất lâu. Đến khi có lại ánh sáng, lúc Cố Cẩm Miên mở mắt ra, khuôn mặt cậu bỗng lộ ra vẻ ngơ ngác mà chỉ có lúc nhỏ.
Đây không phải là phòng của cậu.
Đây là một căn phòng giẫm toàn bộ lôi thẩm mỹ của Cố Cẩm Miên, lộng lẫy xa hoa, nữ tính lại có phần tối tăm.
Tủ sách hồng nhạt khảm hoa nguyệt quý viền vàng, ngoài sách văn học và sách tâm lý ra còn có nhiều đồ trang trí cổ có giá trị cùng túi xách đắt tiền. Trên tủ bày rất nhiều hoa mẫu đơn hồng và thủy tiên. Điều bắt mắt nhất là chiếc giường king size tròn màu be nằm giữa căn phòng như muốn chọc mù hai mắt Cố Cẩm Miên.
Không, điều bắt mắt nhất không phải cái giường tròn to đùng kia mà là thiếu niên đang quỳ trên mặt đất cùng với đống quần áo rách nát trên giường.
Trên người thiếu niên có một vết thương nông và một vết thương sâu, móng tay rướm máu đang cào xuống nền nhà xám xịt như đang tìm chút cảm giác an toàn mỏng manh. Lúc thiếu niên ngẩng đầu nhìn cậu, trong đôi mắt đáng thương ngấn nước kia còn lộ ra cảm xúc vừa hận vừa sợ.
Khóe miệng Cố Cẩm Miên run rẩy, giờ chỉ muốn chửi mẹ nó.
Thiếu niên căng thẳng nhìn cậu, đột nhiên như thể nhìn thấy hình ảnh khủng khϊếp nào đó mà cả người mềm nhũn ngã ra giường, ngất đi vì sợ.
Cố Cẩm Miên: "..."