Bệnh Nhân Tâm Thần Trở Thành Vạn Nhân Mê Trong Thế Giới Phế Thổ

Chương 4: Cậu yêu tôi thật đó (2)

Dư Tinh chỉ sửng sốt một giây, sau đó mới nhớ ra đây là một thao tác thường lệ, một thủ tục thiết yếu trong cuộc sống hàng ngày của nguyên chủ. Những hình vẽ bậy này chẳng là gì cả, vì bàn học trường này có chức năng dọn dẹp chỉ bằng một cú nhấp chuột, thậm chí bàn học bẩn cũng có thể được làm sạch như mới ngay lập tức.

Nghĩ đến đây, Dư Tinh duỗi tay nhấn một cái trên bàn, mặt bàn trong nháy mắt phát ra ánh sáng, ngay sau đó hình vẽ bậy trên đó liền biến mất không thấy.

Nhìn đi, đây là một cái bàn mới toanh đó~

Thật là tiên tiến quá đi, Dư Tinh cảm thán xong rồi ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

"Dư Tinh!" Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau, Dư Tinh quay người lại, nhìn thấy một cô gái cao ráo xinh đẹp mặc đồng phục với mái tóc vàng óng đang đi về phía cô.

Dư Tinh nhướng mày, nhanh chóng tìm kiếm thông tin về mỹ nhân này trong trí nhớ. Sau đó cô phát hiện ra người đẹp này tên là Dương Khả, học cùng lớp với cô và là một trong những kẻ chủ lực bắt nạt nguyên chủ.

Dương Khả bước đi rất tao nhã, cô ta bước đến gần Dư Tinh như một siêu mẫu, khoanh tay trước ngực nghiêng người về phía trước, trên mặt mang theo vẻ khinh thường, mỉa mai và ác ý.

"Dư Tinh, mày biết đó, mày là đồ rác rưởi." Thanh âm Dương Khả rất ngọt ngào, giọng điệu rất mềm mại, nhưng lời nói lại hung ác như rắn độc Vipe rèn cùng với hạc đỉnh hồng, "Sự tồn tại của mày đã làm ô nhiễm không khí ở trường học, khiến lớp tụi tao xấu hổ. Mày biết không? Tụi tao ở ngoài cũng không dám nói mình là người lớp 9, bởi vì nếu làm vậy người khác sẽ nhìn tụi tao với ánh mắt khinh thường rồi nói: “À, đó là lớp của con tiện dân kia nhỉ!”. Nếu mày còn lương tâm thì cút đi, đừng bao giờ bước chân vào Trường Trung học Số 7 này một bước nữa!”

*: Ngũ bộ xà: rắn độc Vipe (tương truyền người bị loại rắn này cắn, chưa đi khỏi năm bước đã chết)

*Hạc đỉnh hồng: thạch tín đỏ, thuốc độc

Dương Khả nói xong thì hơi ngẩng đầu lên, cô ta nheo mắt lại, mong đợi có thể nhìn thấy bộ dáng nhục nhã cam chịu của Dư Tinh.

Dư Tinh nghe xong thì nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Cậu không muốn học cùng trường với tôi như vậy, sao cậu không chuyển trường đi?"

Dương Khả sửng sốt một lát, sau đó trừng mắt tức giận: "Mày có ý gì?!"

Nói đến đây, cô ta vô cùng tức giận, giơ tay muốn đánh tiện dân trước mắt này như thường lệ.

Dư Tinh có thể bị cô ấy đánh sao? Kỹ năng của cô đã được rèn luyện trong bệnh viện tâm thần, người bình thường không thể đánh được cô đâu.

Trước khi kịp nhận ra cô đã hành động, ra tay nhanh như chớp, một cước đã tóm lấy cổ tay mảnh khảnh và trắng trẻo của Dương Khả.

Đột nhiên, cô và Dương Khả đồng thời sững sờ.

Dư Tinh không biết tại sao Dương Khả lại sững sờ, cô sửng sốt là bởi vì giao diện màu hồng đột nhiên hiện lên.

[Vận xui cấp 1 1/250.]

Dư Tinh: "?"

Có ý gì đây? Điều này có nghĩa là kỹ năng công kích đã tấn công thành công? Bây giờ tấn công thành công, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Dương Khả đỏ mặt, tựa hồ không thể tiếp nhận sự thật Dư Tinh nắm lấy cổ tay mình. Cô ta điên cuồng vùng vẫy muốn rút tay ra, nhưng khi rút ra lại dùng lực quá mạnh, cả người ngã về phía sau, chân vừa trượt, cơ thể mãnh mẽ va vào người đằng sau.

"Aaa!"

Người phía sau Dương Khả đau đớn hét lên, khi Dư Tinh ngẩng đầu lên, tim lập tức đập nhanh hơn một nhịp. Đó là một người đẹp tóc đỏ mặc đồng phục học sinh, cô ấy có làn da trắng, ngũ quan khắc sâu và mái tóc đỏ rực như lửa.

Dư Tinh ngay lập tức tìm kiếm thông tin về người đẹp này trong đầu, tên của người đẹp này là Vân Đại, hoa khôi của lớp Chín. Cô ta học giỏi, ngoại hình lại xinh đẹp và gia cảnh cũng tốt nốt, nghe nói rằng có rất nhiều người thích cô ta.

Lúc này Vân Đại bị Dương Khả đè lên bàn, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại vì khó chịu, trông có vẻ khá xấu hổ.

Cô ta xinh đẹp đến nỗi Dư Tinh chưa kịp tự hỏi thì đã bước tới và đỡ cô ta dậy rồi.

[Vận xui cấp 1 2/250.]

Dư Tinh: "?"

Nhìn vào bảng giao diện hiện lên lần nữa, trong lòng Dư Tinh nói xong rồi.

"A!" Vân Đại đang được đỡ dậy bỗng nhiên ngã xuống, dậm chân hét lên, cô nhìn chằm chằm Dư Tinh, sắc mặt đỏ bừng, giọng nói sắc bén: "Đừng chạm vào tôi! Cô dựa vào cái gì mà chạm vào tôi! Cô là một tiện dân sống ở bãi rác, sao có thể chạm vào tôi được, thật ghê tởm, ghê tởm chết đi được..."