Bệnh Nhân Tâm Thần Trở Thành Vạn Nhân Mê Trong Thế Giới Phế Thổ

Chương 2: Tôi đi học

Đáng tiếc sau khi nguyên chủ nhập học trường trung học số 7, mọi chuyện cũng không được tốt đẹp như cô tưởng tượng. Đầu tiên là gen “người khiếm khuyết” của cô, dù thật sự chăm chỉ nỗ lực học tập nhưng điểm số ở trường chỉ ở mức trung bình, thua xa những học sinh có gen xuất sắc có thể nhẹ nhàng mà thành tích vẫn đi lên.

Ngoài ra vì thân phận tiện dân nên sự phân biệt đối xử mà cô phải chịu ở trường vượt xa những gì mọi người ở khu D có thể tưởng tượng, cô đã học ở trường hơn hai năm, không một bạn học nào trong lớp sẵn sàng nói chuyện bình thường với cô, bắt nạt còn là chuyện bình thường hơn.

Cho dù như vậy mỗi lần về nhà, cô vẫn phải giả vờ phấn chấn nói với bà rằng trường học tuyệt vời như thế nào, các bạn cùng lớp thân thiện như thế nào, cô có một tương lai tươi sáng như thế nào. Điều không ai biết là cô mỗi ngày đều mơ ác mộng, mỗi buổi sáng phải thực hiện xây dựng tâm lý một khoảng thời gian dài để có thể ép mình đến trường đi học.

Nhưng đây không phải điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất chính là ba năm sắp trôi qua, nếu cô không thể thức tỉnh thần tính và trở thành Thần Quyến Giả thì mọi nỗ lực, kiên trì của cô và anh trai cô bỏ ra trong ba năm qua sẽ bị hủy hoại. trở nên vô ích.

*Người được Thần ưu ái

Nói đến Thần Quyến Giả này nguyên chủ cũng hoàn toàn không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Dư Tinh lục soát ký ức của nguyên chủ, chỉ nhớ rằng nguyên chủ đã bị đưa đi thức tỉnh thần tính hai lần nhưng đều thất bại, cô chỉ còn một cơ hội cuối cùng.

Sở dĩ lúc trước nguyên chủ được nhân vật lớn ở khu A ưu ái, là vì người kia tin rằng nguyên chủ có tiềm năng trở thành Thần Quyến Giả. Sở dĩ cho rằng như vậy là vì trên người nguyên chủ có một loại tố chất rất kỳ lạ.

Hễ ai đến gần cô ấy đều sẽ gặp xui xẻo.

Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, cô mới sinh ra thì mẹ cô vì tắc mạch máu nước ối mà chết. Với khoa học kỹ thuật ngày nay, tắc ối không phải là vấn đề lớn, nhưng vấn đề là bố mẹ cô thậm chí còn không có tiền để sàng lọc di truyền, càng đừng nói đến việc đến bệnh viện thông thường để sinh con.

Cha cô bị chủ nợ nhận ra ở trên đường chở cô về nhà, bị đánh chết bên đường.

Từ khi có ký ức cô đã không có bạn bè, bởi vì bất cứ ai thân thiết với cô đều sẽ gặp xui xẻo. Dần dần theo thời gian cô có biệt danh - Ngôi sao xui xẻo.

Đặc điểm đặc biệt này khiến nguyên chủ rất đau lòng, nhưng trong mắt nhân vật lớn nào đó nó lại đại biểu cho một khả năng nào đó. Ví dụ như những phẩm chất kỳ diệu của cô bé này có thể đã được ban cho cô ấy, và cô ấy thực sự là một Thần Quyến Giả.

Thế là nguyên chủ được giới thiệu vào học tại trường trung học số 7, đáng tiếc là cô đã không thể thức tỉnh thành công thần tính của mình trong hai năm liên tiếp.

Khi Dư Tinh nhớ lại điều này, cô cảm thấy nguyên chủ có lẽ là xui xẻo mà thôi.

Ngôi sao xui xẻo, với thể chất như cô thì sẽ có một danh hiệu rất vang dội trên trái đất, đó là sao chổi nhỉ.

Nhưng điều kỳ lạ là, sau khi Dư Tinh xem qua ký ức hơn mười năm của nguyên chủ mấy lần, cô vẫn không nhớ nổi vì sao nguyên chủ lại cắt máu thịt của mình để vẽ nên những hoa văn kỳ lạ như vậy trong phòng.

Chẳng lẽ cô đã bị áp lực tâm lý nặng nề đè nặng suốt thời gian dài rồi mắc bệnh tâm thần?

Quả thực có khả năng này, Dư Tinh thầm nghĩ khó trách cô lại xuyên vào người nguyên chủ. Cùng tên, cùng mắc bệnh tâm thần, ai có thể nhìn thấy sự trùng hợp như vậy mà không nói là định mệnh?

Dư Tinh thương tiếc nguyên chủ trong một phút, sau đó hoàn thiện thông tin cá nhân của mình theo hướng dẫn trên diễn đàn.

Cô thoát khỏi bài đăng và nhấp vào trung tâm cá nhân ở góc trên bên phải. Ngay khi cô nhấp vào, một hộp thoại xuất hiện.

[Vui lòng nhập ID của bạn.]

ID của tôi? Dư Tinh nhớ lại bài đăng vừa xem trong đầu, trong lòng đã hiểu, nên nhập ID của mình vào.

[Xin chúc mừng người dùng Vạn người mê ở thế giới Vùng Đất Hoang đã đăng ký thành công.]

Sau khi đăng ký thành công, màn hình trung tâm cá nhân thay đổi, thông tin cá nhân của cô hiện ra trước mắt.

[Họ tên: Dư Tinh

ID: Vạn người mê ở thế giới Vùng Đất Hoang

Tuổi: 17 tuổi

Thân phận: Người khiếm khuyết

Tài năng: Vận xui (bấm để tiến vào)

Giá trị tinh thần: ? ? ?]

Dư Tinh: "?"

Dấu chấm hỏi sau giá trị tinh thần có ý nghĩa gì? Giá trị tinh thần có thấp đến đâu thì cũng không đến mức như vậy đúng không?

Dư Tinh cảm thấy thông tin cá nhân này có thể có chỗ không chính xác, đợi lát nữa cô sẽ đăng lên diễn đàn và hỏi những tiền bối xuyên không kia.

Về phần tài năng Vận xui này... Quả nhiên, nguyên chủ có đặc điểm của ngôi sao chổi ở trên người.

Sau mục tài năng viết có thể bấm để vào, thế là Dư Tinh thử bấm vào thì giao diện lại được làm mới.

[Tài năng: Cấp 1 Sao thiếu 0/250. (bấm để tiến vào]

Vận xui có còn cấp bậc à?

Dư Tinh lại bấm để tiến vào với một dấu chấm hỏi trên đầu.

[Mô tả cấp độ Vận xui:

Vận xui cấp 1: Có thể tấn công các sinh vật tiếp xúc gần. (Điều kiện nâng cấp: Tấn công thành công 250 người.)

Vận xui cấp 2: Có thể tấn công các sinh vật khi tiếp xúc gián tiếp. (Điều kiện thăng cấp: Tấn công chết mười sinh vật cùng cấp hoặc siêu cấp.)

Vận xui cấp 3: Có thể tấn công sinh vật bằng ánh mắt. (Điều kiện nâng cấp: Đợi mở khóa.)

Vận xui cấp 4: Đợi mở khóa.

Vận xui cấp 5: Đợi mở khóa.

Vận xui cấp sáu:......

……]

Vận xui thực sự có thể thăng cấp, Dư Tinh không thể tưởng tượng được cô sẽ trở thành một sự tồn tại đáng sợ như thế nào sau khi lên cấp cao nhất.

Nếu như vậy cô vẫn có thể ở bên bác sĩ Trương, bác sĩ Lý và y tá Triệu... à mà... Mình sẽ không bao giờ được gặp lại họ nữa, aa hủy diệt hết đi!!

Sau khi đọc thông tin cá nhân, Dư Tinh cảm xúc lẫn lộn vào diễn đàn đăng một bài viết.

[Xin chào mọi người, tôi là người mới trong thế giới Vùng Đất Hoang.]

Cô không biết những người này ở trong diễn đàn đang làm gì, ngay sau khi đăng bài đăng của mình, rất nhanh cô đã nhận được hàng loạt phản hồi.

[Tiểu Lệ Thế giới Ma Pháp: Chào mừng người mới! Tung hoa! ]

[Trương Vĩ đến từ thế giới Tiền Sử: Lại có người mới tới ó, hoan nghênh~]

[Tài khoản được linh khí phục sinh: Yoho người mới, người mới là nam hay nữ đấy?]

[Tử Hàm thế giới Đấu Khí: Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.]

[A Diều thế giới Tu Tiên: Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người ở thế giới Vùng Đất Hoang đấy.]

[Gia Hân thế giới Mạt Thế Tang Thi: Sự khác biệt giữa thế giới Mạt Thế và thế giới Vùng Đất Hoang là gì nhỉ?]

[Tiểu Tây thế giới Vô Hạn: Không biết, tôi không đọc nhiều tiểu thuyết.]

[Chị gái duy nhất của thể giới ABO: Khác biệt rất lớn! Chào mừng người mới, người mới tên là Vạn người mê đúng không, vậy là cô bé đáng yêu hay chàng trai dễ thương nè? Chị là một alpha, nam nữ chị đều ổn nhoa~]

[Diệu Tổ thế giới Trùng Tộc: Lầu trên đừng có nổi điên, kiếp này hai người sẽ không bao giờ gặp mặt đâu. Chào mừng người mới nha!!]

[…]

Mọi người đều khá nhiệt tình nhỉ, Dư Tinh đang rất phấn chấn định cùng mọi người giao lưu chia sẻ về kinh nghiệm xuyên không thì đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh chói tai.

"Đã đến giờ học rồi! Đã đến giờ học rồi! Đã đến giờ học rồi..."

Dư Tinh: "..."

Nhìn chiếc đồng hồ báo thức hình cây xương rồng đang nhảy múa điên cuồng cạnh giường, trong đầu Dư Tinh nhất thời hỗn loạn, cô lại quên mất nguyên chủ cần phải đi học.

“Cốc cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa, ngoài cửa vang lên giọng nói của bà nội: “Đã đến giờ dậy rồi Tinh Tinh, đừng đến muộn.”

"...Cháu biết rồi!" Dư Tinh vừa đồng ý vừa đứng dậy chỉnh trang bản thân.

Cô ấy trả lời trong bài đăng.

[Người đăng Vạn người mê ở thế giới Vùng Đất Hoang: Tôi phải đến trường rồi, đợi tôi về rồi nói tiếp.]

[Chị gái duy nhất của thể giới ABO: Em ấy vậy mà chỉ là một đứa trẻ đang đi học.]

[Diệu Tổ thế giới Trùng Tộc: Nói không chừng thế giới Vùng Đất Hoang cần phải đi học năm mươi năm lận ó.]

[A Diều thế giới Tu Tiên: Người mới mà, mới vừa xuyên qua thôi, là một đứa nhỏ cũng bình thường thôi, nhưng mà có lẽ nguyên bản là một tên trai giả gái qua mạng cũng không chừng.]

[…]

Dư Tinh vội vàng đi tắm, trên người cô khắp nơi đều có vết thương, cô tìm thấy một loại thuốc tiêm trị liệu trong ngăn bàn của nguyên chủ, hiệu quả rất tốt. sau một lần tiêm, vết thương đều kết vảy.

Dư Tinh vội vàng thay đồng phục học sinh, mang theo dung dịch dinh dưỡng, thời điểm khi Dư Tinh ra ngoài trời chỉ tờ mờ sáng. Không còn cách nào khác, nơi nguyên chủ sinh sống khu D lại cách rất xa khu B nơi có trường học, mỗi sáng cô phải ngồi xe buýt hơn hai tiếng đồng hồ để đến trường.

Chạy bộ tới sân ga, tựa người vào bảng quảng cáo trò chơi trên sân ga, Dư Tinh thở hổn hển hai hơi.

Trong tay cô cầm dung dịch dinh dưỡng, đó là bữa sáng của cô, nhưng cô không có hứng thú với thứ sền sệt và nhàm chán này. Điều đáng buồn là đây lại là thức ăn chính của cô, một tiện dân. những loại thịt, rau, trái cây tươi giá cá đắt tiền đó không phải là thứ mà những người nghèo như cô có thể ăn được.

Khi nghĩ rằng mình sẽ phải ăn loại thức ăn này trong thời gian dài, Dư Tinh gần như rơi nước mắt.

Ngoài Dư Tinh, sáng sớm còn có vài người khác tụ tập trên sân ga, quần áo rộng thùng thình, thân hình gầy gò sắc mặt uể oải, vừa nhìn là biết đây là một nhóm người lêu lỏng đi đêm.

Lúc này, họ tụ tập lại với nhau nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng dùng ánh mắt liếc nhìn Dư Tinh.

Dư Tinh có thể cảm nhận được những ánh mắt đó, cô có chút bực bội, nhiều hơn là chết lặng. Chắc chắn rồi, sự quyến rũ của cô đến từ sâu thẳm tâm hồn, cho dù có chuyển sang thế giới khác hay cơ thể khác, cô vẫn như cũ luôn toát ra sự quyến rũ.

Cô đút hai tay vào túi, ngẩng đầu, mũi chân gõ gõ xuống đất, toàn thân toát ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

Môi trường ở khu D rất kém, đường phố đầy rác rưởi, thậm chí bầu trời cũng là một mảnh xám xịt. Mà toàn bộ khu D giống như một bãi rác khổng lồ, những thứ rác rưởi không cần thiết của thành phố này đều được đổ vào bãi rác này.

Người thượng đẳng có thói quen, nhóm rác rưởi cũng vậy.

Dư Tinh sốt ruột chờ xe buýt, cô hoàn toàn không biết mình trông khác loài thế nào trong bộ đồng phục của trường trung học số 7.

"Đã đến Thôn mới Quảng Minh, hành khách muốn xuống xe xin vui lòng nhanh chóng xuống xe."

Chiếc xe buýt có in quảng cáo trò chơi ba chiều Perfect World trên thân đã đến trạm, Dư Tinh ngáp một cái rồi từ từ lên xe. Thân thể nguyên chủ suốt một đêm không ngủ, hậu quả hiện tại đã phản ánh vào trong cơ thể cô, bây giờ cô rất buồn ngủ.

Dù mới sáng sớm, trên xe cũng không còn nhiều chỗ ngồi. Dư Tinh di chuyển chậm rãi, vừa không để ý thì một người đàn ông mặc áo hoodie đội mũ trùm đầu đã ngồi vào chiếc ghế còn trống cuối cùng. Dư Tinh đành phải đứng cạnh tài xế, trong đầu suy nghĩ bữa trưa nên ăn gì.

Đồ ăn ở căng tin trường trung học số 7 rất ngon, bởi vì bọn trẻ cần có đủ dinh dưỡng đầy đủ phát triển nên đồ ăn ở căng tin không chỉ thơm ngon hấp dẫn sắc hương vị đầy đủ mà còn bổ dưỡng nữa. Đây là bữa ăn duy nhất trong ngày không có bổ sung, Dư Tinh cần nắm chắc thật tốt.

"Chết tiệt… chết tiệt..."

Một âm thanh mơ hồ truyền đến bên tai cô, âm thanh này đánh thức Dư Tinh khỏi suy nghĩ của cô. Cô cau mày, nhìn quanh thì phát hiện âm thanh đó phát ra từ người tài xế bên cạnh.

Một vách ngăn trong suốt ngăn cách người lái và hành khách, tạo thành một không gian tương đối độc lập. Người lái xe mặc bộ đồng phục đã cũ kỹ, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt xanh xao nhìn chằm chằm về phía trước, miệng không ngừng lẩm bẩm những lời đó.

"Đáng chết...đáng chết...sao em không đồng ý với anh...đáng chết..."

Tình huống gì đây? Người lái xe nhìn có vẻ như bị tâm thần, Dư Tinh di chuyển sang bên cạnh vài bước, cũng may đây là xe buýt tự điều khiển, nếu không Dư Tinh sẽ thật sự lo lắng cho sự an toàn cá nhân của mình.