Chương 68: Hạnh phúc giản đơn
Cho nên nói, mấy người da mặt dày đôi khi ngọt ngào muốnchết a!!!!Khi Trình Đại Hổ đổi một bộ quần áo bình thường ngồi trước bàn ăn nhà họ Kiều, trông thấy một bàn thức ăn từ tôm hùm tới đậu hủ trộn hành thứ bậc rõ ràng như thế, nhất thời không biết nói gì cho phải. Liếc thoáng qua Khâu Phong, lại nhìn sang Kiều Lân, cuối cùng y thật kính cẩn cúi đầu chào mẹ Kiều và cha Kiều, liên tục nói lời cảm tạ, đương nhiên là nói cảm ơn chú thím khoản đãi các thứ. Còn biểu đạt rằng mình không biết Khâu Phong đang ở nhà cha mẹ nuôi nên không mang theo quà biếu, thật sự rất có lỗi vân vân.
Mẹ Kiều vừa thấy bộ dáng Trình Đại Hổ liền có vài phần ưa thích. Đứa nhỏ này nhìn qua hẳn phải hơn ba mươi, nhưng so với cái thằng tên Hứa Tân kì trước lại thành thật phúc hậu hơn nhiều lắm. Vừa vào cửa đã căng thẳng hồi hộp cũng rất buồn cười, nhưng này đủ chứng tỏ người ta nghiêm túc với Tiểu Phong, cái người trước ngược lại thành thạo có thừa, cuối cùng không phải là một tên đốn mạt sao! Vì thế Đại Hổ huynh cứ vậy ù ù cạc cạc nhờ vẻ ngoài ngây ngô hàm hậu cùng cái cúi đầu cảm ơn nhận được sự tán thành của mẹ Kiều. Phải biết, mẹ Kiều chính là mẹ nuôi của Khâu Phong, lại là khuê mật của mẹ Khâu Phong, qua một cửa này, Trình Đại Hổ đồng chí có thể nói là rảo một bước dài tiến tới thành công a! Chỉ tiếc người nọ vẫn chưa biết tình hình. ╮(╯_╰)╭
Qua lời giới thiệu của ông chủ Kiều, Trình Đại Hổ lại càng thêm cảm kích cảm động một nhà bốn người người ta mỗi người làm hai món ăn để chiêu đãi mình. Bất quá y cũng rất tò mò, chuyện giữa Ngư Tiểu Ngư và Kiều Lân y có nghe tới, vốn đang nghĩ bọn họ quen biết nhau trong trò chơi, kết quả người ta đã đăng đường nhập thất được người nhà đồng ý rồi. Thật ra, y không biết Tiểu Ngư đây cũng là vừa mới bị “lừa” tới đây đăng đường nhập thất.
Tửu lượng của Trình Đại Hổ rất không tồi, cha Kiều lần này xem như tìm được “tri âm”. Ngày thường mẹ Kiều không cho phép cha Kiều uống nhiều rượu, thế nhưng hôm nay vì giúp con nuôi dò la nội tình, cho nên cố ý giật dây ông nhà và thằng con rót rượu cho Trình Đại Hổ thật nhiều. Dù sao uống xong sẽ được đưa về nghỉ ngơi, đối phương cũng không có tâm tư lái xe về nhà.
Thông qua tầng tầng nghi vấn gặng hỏi, Hiểu Ngu đại thể hiểu được bối cảnh Trình Đại Hổ. Người này là người thuộc thành phố Z tỉnh láng giềng, vì thành phố W là ở tỉnh bên cạnh, cho nên khoảng cách hai bên không tính quá xa, xe chạy đường cao tốc cũng chỉ mất khoảng năm sáu giờ. Hoàn cảnh gia đình họ Trình không tồi, có một xí nghiệp bảo trì kết hợp lắp ráp thiết bị sử dụng ánh sáng mặt trời tương đối tiếng tăm ở tỉnh bên. Công ty này là do cha Trình Đại Hổ phát triển từ một cửa hàng sửa chữa động cơ xe năng lượng mặt trời nhỏ, đến bây giờ đã nghiên cứu tới việc sửa chữa Ribbon, tiền tất nhiên kiếm được không ít, quan trọng hơn… ngành nghề này trước nay vẫn rất có triển vọng. Trình Đại Hổ năm hai mươi tuổi tốt nghiệp đại học xong liền bắt đầu làm việc cho công ty nhà mình, từ tầng thấp nhất dần leo tới vị trí Phó tổng giám đốc. Hiện tại đương quyền vẫn là cha y, nhưng đại bộ phận chuyện làm ăn cũng đã giao cho y phụ trách.
Trình Đại Hổ chưa từng kết hôn, nhưng khi trước đã từng có một vị hôn thê. Songvị hôn thê nọ nhìn trúng một chàng họa sĩ, cuối cùng quăng y đi mất. Về phần trước vị hôn thê ấy đã quen mấy cô bạn gái đương nhiên không thể hỏi được, hỏi cũng không có ý nghĩa gì. Thật ra, bốn người nhà họ Kiều đều không biết rằng, sự kiện đầu tiên Trình Đại Hổ làm lúc sáng khi bước chân vào phòng khách chính là nhìn chằm chằm Khâu Phong, tỉ mỉ nói rõ mọi chuyện về mình, bao gồm mối tình đầu hồi bao nhiêu tuổi, mấy tuổi có nụ hôn đầu tiên, từng có bao nhiêu bạn gái, thậm chí đến cả một năm kiếm được bao nhiêu tiền, thiếu chút nói luôn bệnh án tám đời tổ tông. Tuy Khâu Phong phán một câu “còn chờ kiểm chứng” nhưng trong lòng hắn đã dám chắc Trình Đại Hổ là thành tâm. Từ việc tên ngốc này vừa thấy mình đã hai mắt đăm đăm, đến bộ dáng chà tay liên tục ở trong phòng mình, hắn liền tin tưởng đối phương thật không ngại đến sự thật chính hắn là nam.
Sở dĩ không báo cho Kiều Lân và mẹ nuôi biết trước, là vì hắn cũng định chỉnh Trình Đại Hổ một hồi. Thứ nhất, nhìn thằng anh em và cha nuôi mẹ nuôi bảo bọc che chở mình, trong lòng hắn ngọt ngào đến hoảng. Thứ hai, hắn cũng biết thằng khỉ Kiều Lân này tuyệt đối sẽ không buông tha Trình Đại Hổ khờ khạo quá dễ dàng. Thứ ba là ức chế vụ thú nhận giới tính của mình mấy ngày nay và tối đêm qua không chỗ trút, không liên quan tới Trình Đại Hổ là không có khả năng. Dù Trình Đại Hổ còn kém quỳ xuống nói y thật không dính dáng gì tới chuyện ấy cũng không thoát khỏi khó khăn. Cái gọi “tao ngộ bất hạnh” chính là loại đức hạnh này.
Quả nhiên, dứt điểm bữa cơm chiều này xong, Trình Đại Hổ đồng chí quang vinh ngất xỉu. Hiểu Ngu có phần lo lắng nhìn Khâu Phong vịn Đại Hổ huynh vào phòng mình, quay đầu thoáng nhìn sang Kiều Lân, ý của cậu là muốn hỏi có nên cho Trình Đại Hổ chút canh giải rượu không, xem chừng cha Kiều cũng say không nhẹ.
Kiều Lân thấy Tiểu Ngư nhà anh dùng ánh mắt hỏi dò nhìn mình, tay vuốt vuốt mũi đối phương: “Đừng lo, Trình Đại Hổ say đến độ ông già bà già thế kia, sẽ không làm gì được Tiểu Thu. Huống chi, chỗ y ở cũng vừa vặn, giúp chúng ta bớt một gian phòng khách, một đêm có thể kiếm hơn một trăm đồng đấy.”
Hiểu Ngu nhịn không được run run khóe miệng: “Ai hỏi anh cái ấy! Tôi là hỏi có nên hầm một bát canh giải rượu không, bác trai cũng uống khá nhiều. Nếu nửa đêm không thoải mái thì rất không tốt, anh thật là, sao không cản lại.”
Trông Tiểu Ngư mặt mày tràn đầy lo lắng, khẩu khí thầm oán không thôi, ông chủ Kiều nhất thời cảm thấy địa vị “ông xã” càng vững vàng hơn! “Không sao, mẹ anh sẽ làm, hai ngày nay em cũng ngủ không ngon, về phòng ngủ sớm một chút. Có gì ngày mai tính sau.”
Hiểu Ngu nhíu mày: “Bác gái cũng bận bịu cả ngày, tôi vẫn nên làm thôi.” Nói xong định xoay người chạy tới phòng bếp.
Kiều Lân vội vàng kéo tay Hiểu Ngu lại: “Được rồi, anh đi. Uống canh tỉnh rượu cái gì, pha chút trà Trần Bì là xong. Em xem tên Trình Đại Hổ kìa, cái dạng ấy uống canh thịt rồng cũng chẳng biết cảm thụ gì, quá lãng phí.”
Hiểu Ngu vẻ mặt khinh bỉ: “Anh còn không biết xấu hổ, toàn là anh rót không chứ đâu. Anh là không thích Trình Đại Hổ đến với Khâu đại ca phải không? Nếu thế cũng đừng như vậy a. Tôi cảm thấy hắn ta không tồi, nhìn rất thật thà.” Cùng Kiều Lân tới phòng bếp, vừa đi cậu vừa thầm thì.
Đứng cạnh chạn bát lấy Trần Bì, Kiều Lân bĩu môi: “Thật thà có gì hay. Hắn còn đang trong kì khảo sát! Chuyện giữa hai người họ là phát sinh dưới mí mắt của anh, nếu người này sau này không đúng chuẩn, anh làm sao ăn nói với mẹ nuôi. Lần đầu anh đã xem không đúng người rồi.”
Hiểu Ngu cũng phiết miệng: “Tôi sao vẫn cảm thấy là anh thích Khâu đại ca vậy? Đêm qua bảo anh ấy thoát game cũng thế. Anh chẳng lẽ từ nhỏ đã thích thay mặt Khâu đại ca quyết định rồi đi?”
Kiều Lân sửng sốt hồi lâu, sau đó nghiêng đầu nhìn sang Tiểu Ngư, sau đó đột nhiên nhếch cao khóe miệng lộ ra nụ cười mang phần quỷ dị: “Bà xã, em ghen à?”
Hiểu Ngu lập tức trừng mắt: “Cút sang một bên! Ai là bà xã anh?”
Sắc mặt ông chủ Kiền vẫn mừng rỡ không yên: “Đó không phải thừa nhận em ghen à? Tiểu ngu ngốc, anh là sợ mẹ anh cầm chổi dừa quất anh thôi. Lần trước Tiểu Thu chia tay, mẹ liền đánh anh vài chập, trách anh khi còn ở trường không kiểm định. Em xem anh dễ dàng sao, anh có không kiểm định à? Anh cũng phải kiềm nén chứ! Lần này Tiểu Thu lại cùng anh chơi game tìm được bạn trai, nếu lại có di chứng, anh phỏng chừng sẽ bị một trận gậy th*t nát ăn không trôi. Em không thương ông xã em sao!”
Hiểu Ngu nâng cùi chỏ đập vào lưng ông chủ Kiều một cài: “Đáng đời! Đừng có được thế lợi dụng, nhanh nhanh pha trà!” Tuy hoảng hốt trong lòng không ít, nhưng xem ra rất ổn thỏa. Bác gái thật sự đối xử với Khâu đại ca như đứa con trai ruột a, thật tốt. Chẳng lẽ cậu sẽ thừa nhận cậu luôn lo nếu Kiều Lân thích Khâu Phong thì cậu không có bao nhiêu phần thắng? Mấy bạn nhầm to!
Một đêm gió êm sóng lặng trôi qua, sắc trời ngày hôm sau vẫn u ám. Gió nhẹ phơ phất, đứng trong sân hít một hơi thật sâu, hương thơm đồng ruộng khiến Hiểu Ngu cả người mình thoải mái hẳn ra. Mùi bùn đất là một mùi vị đặc thù dễ ngửi, Hiểu Ngu hồi trước cũng rất thích đứng trong sân hít thở không khí sau khi tạnh mưa, nhưng không khí ẩn ẩn trong thành thị ấy lại không đậm đà thuần hậu như nơi núi rừng này.
Lưng mang sọt trúc, Kiều Lân đồng chí mặc đồng phục vận động xuất hiện phía sau Hiểu Ngu. “Muốn mang theo chút gì ăn không? Trưa chúng ta ăn trong rừng hay sao?”
Hiểu Ngu lắc đầu: “Thôi. Sáng sớm vầy mà còn đi làm, đến giờ thì quay về đi. Anh đeo cái sọt lớn như vậy, chẳng lẽ trên núi có rất nhiều nắm? Không phải còn nói có không ít du khách cũng vào núi chơi à?”
Ông chủ Kiều vẻ mặt đắc ý: “Bọn họ làm sao quen thuộc như anh. Phía sau núi tuy không quá cao, nhưng cũng tầm mấy trăm thước, yên tâm, anh đã dặn mấy người dẫn du khách lên núi, tuyệt đối sẽ không có người quấy rầy cuộc hẹn hò hôm nay của hai chúng ta.”
Hiểu Ngu trợn trắng mắt: “Anh quá nhàm chán rồi. Tôi nói cho anh biết, thần kinh vận động của tôi không tốt, đừng trông mong tôi có thể đi xa. Còn nữa, tôi thạo làm nấm, chứ còn việc nhận dạng nấm mọc hoang đó có ăn được hay không thì tôi không biết.”
Kiều Lân vỗ ngực: “Yên tâm đi, trên núi này không có mấy loài nấm độc, đến lúc đó anh sẽ dạy em nhận biết. Bất quá hôm nay lên núi cũng không quá tốt, lát nữa tới quán trọ lấy một đôi ủng rồi lên, tránh làm hư đôi giày của mình.”
Hiểu Ngu vẻ mặt khó hiểu: “Vì sao chỗ quán trọ lại có ủng?”
Kiều Lân trả lời: “Cũng không phải ai cũng biết đến ruộng nương phải mang giàythuận tiện. Nhất là khi vượt qua mấy chỗ lầy lội, sẽ có không ít người mua ủng. Một đôi cũng chỉ tốn hai mươi đồng, khá rẻ.”
“Anh thật biết kiếm tiền.” Lại một lần nữa cảm khái cách buôn bán của Kiều Lân, Hiểu Ngu cảm thấy, nếu mình thật sự cùng người này cả đời, hẳn không cần phải sầu lo chuyện tiền nong đi? Ặc… Dường như mình vốn cũng không lo chuyện tiền nong, ấy là nói, chuyện làm ăn của người này chẳng có tác dụng gì với mình nha. Thật là, gian thương vô dụng!
Tuy không biết trong đầu Hiểu Ngu đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng ông chủ Kiều vẫn có thể cảm giác được tư duy đối phương đang hướng về chính mình. Có cái này, còn cầu gì đây? Những người thành niên thuần khiết chưa từng qua chuyện yêu đương như Tiểu Ngư đây, phương pháp tốt nhất chính là nước ấm nấu ếch. Thật ra, anh biết mình bây giờ đã rất không tồi, nhưng cuộc sống hiện thực mới chính là mấu chốt. Cùng với nhau lâu dài trong trò chơi khó tránh khỏi gây cho người ta cảm giác hư ảo, nỗi lo lắng của Tiểu Ngư tuy không quá rõ ràng, song anh vẫn nhận thấy được. “Tiểu bảo bối, em không phải muốn làm tương sơn tra sao? Trên núi có sơn tra dại, nhỏ hơn loại trong vườn một ít, nhưng mùi vị cũng rất ngon, lát nữa chúng ta hái xuống một chút, thế nào?”
Vừa nói tới đồ ăn, tinh thần Hiểu Ngu tức khắc phấn chấn: “Tất nhiên! Có điều đến lúc đó anh phải móc hạt sơn tra ra, tôi ghét nhất làm cái đó. Lúc trước khi còn ở nhà đều là bác Phùng gái và Phùng Tiếu làm. Chỉ có chút chuyện nhỏ ấy mà mỗi lần Phùng Tiếu làm đều quở trách tôi, sau cùng không phải tôi đi làm sao!”
Thực tế, bảo Hiểu Ngu lâu lâu sẽ ăn dấm chua của Khâu Phong, ông chủ Kiều sao lại không lo lắng tới quan hệ giữa Phùng Tiếu Phùng đại tiểu thư và Tiểu Ngư Nhi nhà anh a! Loại quan hệ thanh mai trúc mã luôn khiến người ta chộn rộn không yên. “Yên tâm, sau này mấy chuyện vừa phiền vừa mệt cứ để cho anh, em chỉ cần làm những chuyện mình thích là được rồi.”
Câu nói giản đơn cũng thể hiện sự thân mật nhất ấm áp nhất, trong lòng Tiểu Ngư tràn đầy ngọt ngào, nụ cười trên mặt cũng ôn nhu rất nhiều: “Làm những việc ấy cần rất nhiều quyết tâm a. Anh bây giờ đừng có nói cho qua, về sau không chịu làm đấy!”
Ông chủ Kiều nghe xong cười, kéo bả vai Tiểu Ngư qua, cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt người trong lòng: “Chăm sóc em, yêu thương em, trân trọng em, cùng em chia sẻ những buồn vui tức giận, đối với anh mà nói, đó là điều đơn giản nhất trên thế giới, cũng là điều hạnh phúc nhất.”
Cho nên nói, mấy người da mặt dày đôi khi ngọt ngào đến đáng chết a!!!!
Đây là chương thuần túy gây buồn nôn.