Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Chương 20

Chương 20: Quầy hàng có hạn
Nói cả buổi rốt cuộc xem như đã biết chỗ có thể gửi bán, Tiểu Ngư lập tức vọt vào phòng bếp, bắt đầu làm các món ăn khác. Tóm lại là không có khả năng chỉ có một phần trai xào sả ớt. Món đó chỉ còn lại chín phần, đem đi bán rất ít. Vì thế cậu dùng hơn nửa ngày, tổng cổng làm ra 20 chén đậu hủ cá chạch, 11 đĩa sủi cảo cá chép, 10 chén cá mè hầm, 13 dĩa thịt thỏ om. Thành tích hiển hách. Nếu trong trò chơi không có nhiều cái được đơn giản hóa, xào trong trò chơi phải dùng lực đạo tương tự với xào trong hiện thực, Tiểu Ngư khẳng định bản thân mình trong hiện thực làm không nổi ngần ấy món như thế này.

Đem chồng chồng mấy món ăn cất xong, cậu nghêu ngao vui vẻ cầm một đĩa sủi cảo cá chép ra khỏi phòng bếp, mục đích đương nhiên là cho Tiểu Hỉ Tử nếm thức ăn. Phải biết trong trò chơi cả ngày, hai người đều chưa ăn điểm tâm, cho nên Tiểu Ngư lấy ra một phần ba sủi cảo, lượng ăn hai người có mức độ nhất định. Nói đến sủi cảo này, là do cậu ngoài ý muốn bắt gặp trong phòng bếp bang hội. Thuộc tính ghi là không thể cất vào túi trữ vật, chỉ được sử dụng tại Trung Nghĩa Đường, hơn nữa thời gian tác dụng là vĩnh cửu. Cho nên cậu liền vui vẻ lấy dùng, như vậy có thể tiết kiệm ít nhất được 3 cái đĩa, cũng là tiền đó!

“Lân, tôi làm sủi cảo cá chép! Mau tới nếm thử!” Đối mặt thực khách, Tiểu Ngư tươi cười như xuân phong ấm áp.

“U! ! Nương nương làm cơm trưa tình yêu cho bệ hạ sao? Chúng thần có phúc cùng hưởng không a! !” Phiên Gia Hồng xoa thắt lưng đứng bên cạnh Gia Tử nhà mình, kích động nhìn Ngư Tiểu Ngư từ phòng bếp bước ra, trêu chọc nói.

Kết quả thần tình bang chủ bệ hạ đối đãi với thần tử giống như băng sương rét lạnh. “Mấy người biết thân biết phận đi! Đừng có hở chút là đùa giỡn Tiểu Ngư.”

Phúc Tinh Tinh vẻ mặt chịu không nổi ngất ngay: “Manh chết! Lão đại anh ôn nhu công với Tiểu Ngư ngoan ngoãn thụ thật sự rất mộng huyễn! !”

Tiểu Ngư nội tâm hò hét: Ôn nhu cái rắm ! Ngoan ngoãn cái mông! Các người đám nữ sắc ma mới mộng huyễn…… A phi ! Không phải mộng huyễn, là huyền huyễn, ma huyễn, trừu huyễn ! ! Mặc dù trong lòng rít gào, nhưng miệng lại không thể nói… Cho nên cậu lựa chọn hung hăng trừng Tiểu Hỉ Tử, ẩn ý hàm xúc ẩn chứa trong mắt là: Anh không phải đáp ứng tôi giải thích với bọn họ tôi không phải là Hoàng hậu gì đó sao? Nương nương là cái ý tứ khỉ gió gì!

Kiều Lân tương đối hiểu biết cái đám này là đang chờ thức ăn, vì thế vội vàng đứng lên, tiếp nhận đĩa trong tay Tiểu Ngư. “Muốn ăn?” Nhìn về phía mọi người, vẻ mặt dương dương tự đắc thêm phần âm mưu quỷ kế.

Mọi người gật đầu như giã tỏi: “Muốn!”

Bang chủ bệ hạ nhếch miệng, mỉm cười: “Được thôi.” Nói xong quay đầu hỏi Tiểu Ngư, “Còn bao nhiêu?”

Tiểu Ngư trả lời: “Mười một dĩa.”

Bang chủ bệ hạ gật đầu: “Các người nghe thấy rồi đó. Còn dư mười một đĩa, 10 ngân một đĩa. Giao dịch tận tay!” Nói xong ngón tay chỉ vào cái đĩa trên tay mình, “Nếu không, không có cửa đâu!”

Mười ngân đối với bọn họ người nào trên tay cũng có hơn mấy trăm bảo thật ra không khó khăn gì. Cho nên bảy người lập tức giao dịch với Tiểu Ngư. Tình huống này làm cho Tiểu Ngư hoảng sợ. Mười ngân đó! Bán đi mười dĩa là một kí! ! ! Cuối cùng cậu không khách khí nữa. Mọi người đều phải trả thù lao, mình mà từ chối đẩy đẩy đi không phải là thằng ngu thì chính là thằng ngu vẫn là thằng ngu. Vì thế, mười một phần sủi cảo cứ thế mà bán đi. Ba nữ ma đầu Phiên Gia Hồng, Phúc Tinh Tinh và Càn Khôn Đại Na Di mỗi người mua hai phần. Một người được hai phần chính là Tiểu Cường đồng chí.

(Tiểu Cường đồng chí ở đây là Lưu Hành Gặp Trở Ngại)

Ngửi mùi mấy miếng sủi cảo trong tay, Nhất Mạt Hồng Trần chùi khóe miệng: “Lão nạp tuy ăn chay đã nhiều năm, nhưng đối mặt với phần cá mỹ vị này… À không, là sủi cảo cá, thật sự khó mà không phá giới a!”

Lưu Hành Gặp Trở Ngại vội vàng gật đầu, bất quá cậu ta khẳng định nói không ra lời. Bởi vì miệng bị tắc đầy hết cả. Đừng nghĩ cậu ta rất đói bụng, bởi cậu hiểu rõ, nếu mình không nhanh nhanh ăn sạch một đĩa đầu tiên, đĩa thứ hai có khả năng bị mấy tên sói đực hổ cái kia cướp đi hết. Cho nên cậu ta vừa ăn vừa dè chừng nhìn xung quanh.

Tiểu Ngư bị biểu hiện Tiểu Cường đồng chí làm tức cười. “Cậu ăn nhanh vậy làm gì a! Còn có thể ăn ra mùi vị gì nữa không hở?”

Tiểu Cường gật gật đầu, miệng hàm hồ nói: “Có thể! Nhất định có thể!”

Gia Tử cầm một miếng sủi cảo nhét vào miệng, chậm rãi nhấm nháp xong rồi thập phần bình tĩnh nói một câu: “Đừng để ý, Tiểu Cường là bảo vệ thức ăn.”

“Phụt!” Tiểu Ngư thật sự nhịn không được cười ra tiếng. Cơ mà nhìn mọi người ăn sủi cảo đều rất thỏa mãn, Tiểu Ngư rất vui vẻ. Kết quả là “lửa giận” với bang chủ bệ hạ vừa rồi tiêu thất mất. Xoay mặt nhìn về phía Kiều Lân, phát hiện người này không nói gì, không khỏi hỏi: “Nhìn cái gì? Không muốn ăn?”

Bang chủ bệ hạ mỉm cười: “Đương nhiên muốn, có điều không muốn nhìn tụi nó ăn. Đi thôi, mang cậu đi lấy một tổ đào tử, sau đó tới tửu lâu gửi bán rồi dẫn cậu đi môn phái.”

“Kia sủi cảo……” Tiểu Ngư không tình nguyện. Cậu cảm thấy thái độ Lân như vậy rõ ràng là không muốn ăn sủi cảo mình làm. Một đĩa này là do mình đặc biệt lưu cho mình anh ta, sao lại như vậy a!

Kiều Lân lúc này đến bên người kề sát tai nhỏ giọng nói một câu: “Sủi cảo tôi đã giữ lại. Lát nữa phải log out, ngày mai cậu cũng không ở, thời gian trò chơi là một tháng sao, không biết phần sủi cảo này của cậu có đủ một ngày hay không.”

Tiểu Ngư nghe xong lập tức cảm thấy tâm như bị con mèo cào cào một cái. Có điểm nhoi nhói, có điểm ngứa, còn có điểm tê dại. Tóm lại cảm giác này trước giờ chưa từng có… Ách…. Có hơi hơi dễ chịu. “Vậy, vậy anh giữ đi.”

Tửu lâu Bá Long Trang ở Yến Kinh tên là “Thiên Ngoại Phi Tiên”, đầu tiên nhìn thấy tên này, Tiểu Ngư có điểm phải kiềm chế xúc động không ngừng nện mặt đất. Đây là tửu lâu, không phải đoàn tạp kỹ, cái gì mà phi tiên! Thiên Ngoại lâu hay là Phi Tiên lâu cũng có thể lý giải a! Kết qua sau khi nghe giới thiệu của bang chủ bệ hạ, Tiểu Ngư ngộ đạo. Ra là trang chủ phu nhân Bá Long Trang tên tự là Thiên Ngoại Phi Tiên, tên này là năm đó Bá Vương Long theo đuổi bà xã mà đặt tên, việc theo đuổi rầm rộ này khi trước đã oanh động toàn bộ trò chơi. Danh nhân nha, không có biện pháp.

Nhìn Tiểu Ngư vẻ mặt kính nể, Kiều Lân mỉm cười: “Hay tôi cũng đi thuê một tửu lâu?”

Tiểu Ngư nghi vấn: “Vì sao? Anh không phải nói không phù hợp sao?”

Bang chủ bệ hạ cười đến chân thành: “Như vậy tôi có thể đặt tên tửu lâu là Ngư Nhân Cư rồi.”

Tiểu Ngư sửng sốt hồi lâu, nhìn nụ cười Kiều Lân tâm lại “thình thịch” nhảy lên vài cái. “Đây… đây không phải là ngày cá tháng tư đâu! Đừng nói vớ vẩn nữa! Nhanh nhanh gửi bán này nọ rồi đi gia nhập môn phái!”

Bang chủ bệ hạ biết vâng lời lập tức nhấc chân vào Thiên Ngoại Phi Thiên. Vào cửa, tiến thẳng quầy, nói rõ mục đích đến với chưởng quầy, cũng chính là NPC phụ trách bán và gửi bán hàng hóa, đối phương lật sổ sách một hồi: “Thật xin lỗi, quầy hàng bổn *** hiện nay đã đầy, thật sự bất lực.”

Tiểu Ngư nhíu mày: “Quầy hàng? Ở nơi nào?” Trái phải nhìn bốn phía đều là bàn, chỗ nào có bộ dáng là quầy hàng chứ!

Kiều Lân giải thích: “Người chơi mở tửu lâu có giới hạn, có thể cho người chơi khác gửi bán ba mươi loại đồ ăn. Vị trí mỗi người là một quầy. Một quầy nhiều nhất có thể đặt mười loại. Nếu muốn mua thì trực tiếp ngồi vào ghế trên, xem thực đơn. Lựa chọn số lượng xong tiểu nhị sẽ đem món ăn đã mua đặt lên bàn, sau đó một tay đưa tiền một tay ăn.”

“Chúng ta đi chỗ khác?” Nếu người ta đã đủ người, cũng chỉ có thể đi chỗ khác thôi.

Kiều Lân cười: “Cậu chờ một chút, tôi nói một tiếng với phó bang bọn họ.”

Chốc lát sau, có một cô gái mặc hoa phục bước vào tửu lâu, dáng người cô gái rất hợp với la quần thủy lục sắc, thật sự rất đẹp. Tiểu Ngư thấy bên hông cô gái có mang theo một cây sáo, đây hẳn là trang bị nữ Thiệu Hoa. Thật không tồi! Nếu bản thân mình cũng mặc loại y phục màu này, có thể lôi nhân đến chết không a! (lôi ở đây là sấm, không nghĩ ra nên thay bằng từ nào nên giữ nguyên)

Cô gái này vừa nhìn thấy Kiều Lân, lập tức cười cười đi tới: “Hoàng đế bệ hạ đại giá quang lâm, vẻ vang cho tiểu *** của kẻ hèn này a!”

Nhìn cô gái vô cùng xinh đẹp trước mặt, nội tâm bang chủ bệ hạ kỳ thật đã chửi gã chí chóe. Đúng, các người không nhìn lầm. Là gã. Đây thật ra là một nhân yêu thuần chủng, nói cách khác, bản thể mỹ nữ này trong hiện thực là một thằng đàn ông. Tuy nhiên người biết bí mật này không nhiều lắm, Kiều Lân bất hạnh là một trong số đó. “Có thể để phó bang chủ đại nhân tự mình tiếp đãi, trẫm cũng vinh hạnh sâu sắc.”

Tiểu Ngư một bên nội tâm phun tào: “Thật con mẹ nó có bệnh, xem đây là diễn hí cổ trang sao!”

Nữ Thiệu Hoa thoáng nhìn qua Tiểu Ngư bên cạnh Kiều Lân: “Chính là vị tiểu mĩ nam này muốn thuê một quầy?”

Kiều Lân gật đầu: “Đúng vậy. Cô có thể cân nhắc cho tôi một chỗ không?”

Nữ Thiệu Hoa gật gật đầu: “Cũng không phải không được. Cái miệng kén chọn của hoàng đế nhà cậu đề cử người, khẳng định là khả năng nấu nướng không tồi. Nhưng mà, người có thể gửi bán ở đây không phải là người bang tôi thì là người quen, thật sự là cũng khó a…”

Bệ hạ bĩu môi, sau đó quay đầu nói Tiểu Ngư: “Cậu vứt cho cô ta một dĩa, chặn miệng nó lại là được.”

Tiểu Ngư đối với sự tình này vô cùng thức thời, vội vàng lấy ra một chén đầu hủ cá chạch, cậu đương nhiên biết món ăn ngon nhất không phải là món này, nhưng món này làm được nhiều nhất. Lấy ra một chén cũng không đau lòng lắm… “Đây là đậu hủ cá chạch, cam đoan ăn ngon!”

Nữ Thiệu Hoa không chút khách khí tiếp nhận, mũi vừa ngửi ánh mắt liền sáng lên. “Cái đậu hủ cá chạch này, người làm được không ít, nhưng hương vị món của cậu khá khác biệt nha.”

Tiểu Ngư gật đầu: “Tôi lúc xử lý cá dùng lá trà. Vốn có thể làm tốt hơn một chút, có điều do không có hương liệu nhiều nên chỉ thế này thôi.”

Gắp một khối đậu hủ nhấm nháp, mềm trơn tươi non, lại gắp thịt cá chạch nếm thử mùi vị, không mang một chút mùi tanh nào, hơn nữa còn thoáng có hương trà nhàn nhạt. Uống thêm một ngụm canh cá đậu hủ trắng,quá vừa miệng, thật sự ngon vô cùng! “Tiểu mỹ nam tay nghề không tồi! Ở lại Cẩm Lân Đường thật đáng tiếc, đến Bá Long Trang của chúng tôi đi, tỷ tỷ cam đoan bé ngoan cậu một tuần mãn cấp, một tháng trang bị cao cấp nhất! Sáu tửu lâu dây chuyền đều có vị trí cho cậu. Đồng ý không?”

Lúc này bang chủ bệ hạ nhịn không được: “Hồng Điệp Tri Thu! Tên nhân yêu chết tiệt! Dám đánh chủ ý lên Tiểu Ngư nhà chúng ta!”

Hồng Điệp Tri Thu vẻ mặt bình tĩnh: “U? Là nhà của cậu? Phải không? Hay mới đánh dấu ấn thôi? Hay là bái đường thành thân với cậu rồi? Có giấy kết hôn không? Sinh con chưa? Có kí hợp đồng sinh tử chưa a? Không có thì tôi còn quyền lợi tranh thủ nha!”

Tiểu Ngư vẻ mặt hắc tuyến. Đánh dấu ấn cũng còn xem được đi. Bái đường thành thân? Kết hôn sinh con? Hợp đồng sinh tử? Cô muội phu cái lông a! Ấy đúng rồi, Lân còn bảo người kia là nhân yêu chết tiệt, thật sự là trắng mắt mới thấy dáng người với khuôn mặt xinh đẹp như vậy! Vì thế dũng khí nhảy lên, cậu lớn tiếng nói: “Không cho gửi bán thì thôi! Tôi không lui hội!” So với mấy mẫu lang Phiên Gia Hồng và Phúc Tinh Tinh, nhân yêu Phó bang chủ Bá Long Trang này quả là cấp bậc BOSS, bởi vậy suy ra, đệ nhất bang hội Sơn Hà là một tồn tại khủng bố nhất. Chính mình chuyển đầu? NO! ! ! Trẫm còn muốn sống a! ! ! Sát! ! Lân tên hỗn đản, tôi nói cho anh biết, trẫm toàn bộ trò chơi các người! ! !

(Dạng như câu chửi, dạng như là “trẫm ngươi muội” =)) Cơ mà chuyển sang toàn trò chơi luôn :v)

Tác giả có lời muốn nói:

Thu JJ cũng là một trong những người phối hợp diễn chủ yếu nha. Tuy cậu ta không phải là nàng… Bất quá nhân yêu trong toàn tức trò chơi, có phải có điểm BT không a ha ha ha ha ha ha.