Lục Hoài quay đầu nhìn về phía ông Chu, đôi mắt sắc bén như đại bàng gần như khiến ông thiếu chút nữa đứng không vững: "Còn ông, nếu ông đã nói Chu Tư Linh sau khi kết hôn sẽ không còn là người nhà Chu gia. Vậy thì hãy làm đơn đoạn tuyệt quan hệ, lát nữa tôi sẽ gửi đơn đến Chu gia. Ông chỉ cần ký vào đó, mối quan hệ của ông với Chu Tư Linh sẽ hoàn toàn chặt đứt."
Chu An nghe được lời này, đây chẳng phải là đều y luôn muốn sao?. Nếu Chu Tư Linh hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Chu gia, Chu gia chỉ có một omega, ai dám động vào y?
Sau khi y kế thừa gia tộc Chu, y muốn Lục Hoài phải quỳ xuống liếʍ chân y.
"Đương nhiên có thể, chúng ta cầu mà không được."
"Gia gia, sao ông lại kéo cháu."
Chu An mới vừa nói xong câu đó, liền bị ông Chu nắm lấy cánh tay.
Chu An nghi hoặc nhìn về phía ông Chu. Ông Chu thấp giọng nói: "Con không nhìn thấy thái độ của Lục Hoài đối Chu Tư Linh sao? Chúng ta có thể lợi dụng Chu Tư Linh, yêu cầu nó gửi nhiều bản hợp đồng làm ăn lớn về cho Chu gia chúng ta."
Chu An liếc nhìn Chu Tư Linh rồi nói:
"Nó sẽ nguyện ý sao?"
Ông Chu phẩn nộ trợn mắt lên:
"Nó dám. Chúng ta là người thân duy nhất của nó, sao nó dám không giúp chúng ta?"
Lục Hoài không muốn để ý đến hai người này đang thảo luận cái gì. Dù sao hắn cũng đã nghe được đáp án mà hắn mong muốn:
"Được rồi, một lát thư ký sẽ đưa hợp đồng tới cho các ngươi. Các ngươi chỉ cần ký tên và đóng dấu vân tay là được."
Lục Hoài vừa nói xong liền kéo Chu Tư Linh định rời đi, lại bị ông Chu ngăn lại.
Vừa mới ngang ngược gây khó dễ giờ lại dùng giọng ôn hòa cùng nụ cười thân thiện: "Linh Linh, con thật sự nguyện ý cắt đứt quan hệ với gia gia sao? Gia gia rất yêu thương con."
Nói xong liền giơ tay muốn kéo Chu Tư Linh, liền bị Lục Hoài ngăn lại.
"Biến đi, cháu trai ngoan của ngươi đã đồng ý. Chuyện này đã giải quyết xong. Từ nay về sau, Chu Tư Linh không còn quan hệ với các ngươi, không bao giờ gặp lại."
Nói xong, Lục Hoài nắm tay Chu Tư Linh nhanh chóng rời đi.
Sau khi rời khỏi đám người, Lục Hoài nắm tay Chu Tư Linh đi vào nhà vệ sinh.
Chu Tư Linh đã khóc rất lâu, hốc mắt đỏ hoe. Chóp mũi và má cũng đỏ bừng, trông vô cùng đáng thương.
Lục Hoài nhẹ nhàng lau nước mắt cho Chu Tư Linh, dùng trán của hắn dựa vào trán cậu nói:
"Bảo bối, đừng khóc nữa. Em khóc làm anh đau lòng lắm. Vừa rồi anh đến muộn, làm em phải chịu ủy khuất."
Chu Tư Linh nắm chặt tay Lục Hoài, không ngừng lắc đầu.
Cậu lúc này không nói nên lời, trong lòng tràn ngập bi thương sắp bị một người tên là Lục Hoài lấp đầy.
Lục Hoài đối với cậu tốt như vậy. Chưa từng có người đứng ra bảo vệ cậu, vì cậu mà ngăn cản những lời ác ý đó.
Chưa từng có ai đứng ra lên tiếng cho cậu hoặc đứng ra chống lưng cho cậu.
Mỗi lần cậu bị Chu An cướp đi đồ vật hay bị ông nội Chu trách móc. Cậu luôn hy vọng có siêu nhân hay ai đó đến giúp cậu. Hiện tại cậu nhận ra.
Nguyện vọng từ thuở nhỏ của cậu đã được Lục Hoài thực hiện.
Lục Hoài thở dài, đem Chu Tư Linh ôm vào trong ngực:
"Đừng khóc, Linh Linh. Trái tim của anh như sắp vỡ ra rồi."
Hắn cúi đầu hôn lên má Chu Tư Linh, hôn đi hôn lại vài cái. Hắn đặt tay ở sau lưng Chu Tư Linh, vỗ nhẹ xoa xoa lưng cậu. Để xoa dịu trấn an cảm xúc của cậu.
Không biết qua bao lâu, Chu Tư Linh mới dần dần bình tĩnh lại. Cậu khụt khịt mũi vài cái, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lục Hoài.
Lục Hoài nhìn bộ dáng của Chu Tư Linh, hắn nhéo nhéo chóp mũi của cậu: "Sao em lại thích khóc như vậy."
"Bất quá, anh hy vọng lần sau em khóc. Chỉ được khóc cho anh xem…"
Lục Hoài ghé vào tai Chu Tư Lăng nói không chút kiêng dè.
Hai má của Chu Tư Linh đỏ ửng, hiện tại còn chưa vơi đi bớt thì đột ngột bị lời nói của Lục Hoài kí©ɧ ŧɧí©ɧ như muốn nổ tung.
Sau khi tâm trạng của Chu Tư Linh ổn định lại, Lục Hoài dẫn cậu đến cửa phòng khám lấy kết quả.
Bác sĩ vừa nhìn thấy Lục Hoài và Chu Tư Linh, trên mặt lộ ra nụ cười. Ân cần chào đón bọn họ:
"Lục tiên sinh, Chu tiên sinh. Kết quả của hai người đã có."