Chu gia đổ lỗi cho Chu Tư Linh về vụ tai nạn. Họ cho rằng cậu là sao chổi xui xẻo hại chết baba của mình. Mọi người ở Chu gia đều không cho cậu sắc mặt tốt.
Đem tất cả sự yêu thương sủng ái lẽ ra mà cậu nên có, dành hết cho anh trai cậu là Chu An.
Mà Chu Tư Linh lớn lên phải chịu đựng sự chèn ép vũ nhục của mọi người ở Chu gia. Nên tính cách ngày càng trở nên tự ti rụt rè.
Hơn nữa Lục Hoài rõ ràng nhớ rõ, phụ thân hắn ngỏ ý muốn con trai trưởng Chu An kết hôn cùng hắn. Nhưng hiện tại, người gả cho hắn lại là Chu Tư Linh.
Phỏng chừng là Chu gia sợ hắn, không dám đưa bảo bối của họ gả đến đây.
Lục Hoài cười lạnh một tiếng, cũng may là Chu Tư Linh tới thay. Bằng không, hắn cũng không biết trên đời này tìm đâu ra tiểu Omega hợp vị với hắn.
Chờ ngày mai rảnh rỗi, hắn sẽ dẫn tiểu Omega đáng yêu của hắn đi kiểm tra thân thể một chút. Bị Chu gia khi dễ lâu như vậy, cũng nên đánh trả bọn họ một chút.
Lão bà của hắn, vốn chỉ một mình hắn có thể khi dễ.
Ngay lúc Lục Hoài đang tính toán nên làm gì vào ngày mai, Chu Tư Linh bưng bát canh giải rượu nóng hổi bước vào.
"Đây, tôi vừa mới làm xong"
Chu Tư Linh cúi đầu không dám nhìn Lục Hoài, đem canh giải rượu trong tay đưa cho Lục Hoài.
Lục Hoài nhận lấy, uống một ngụm lớn mặc kệ bát canh vẫn đang còn nóng. Sau đó nhìn vào bàn tay của Chu Tư Linh.
Bát canh giải rượu rất nóng, không có miếng lót tay chống bỏng. Bàn tay đỏ bừng vì bị nóng, nhìn kỹ còn có thể thấy đầu ngón tay đang run rẩy.
Lục Hoài không nói một lời. Đem Chu Tư Linh kéo đến gần chính mình, đem tay cậu đặt vào lòng bàn tay hắn. Nhẹ nhàng nói:
"Sao em không dùng miếng vải chống nóng."
Chu Tư Linh sợ hãi khi bị nắm chặt tay, cả người căng thẳng chỉ nghĩ đến việc muốn thoát khỏi sự giam cầm của Lục Hoài. Sau khi nghe được câu hỏi của hắn, cậu sửng sốt vài giây mới đáp:
"Tôi quên mất…quên mất.."
Chu Tư Linh tự ti cúi đầu, Lục Hoài nghe được chính mình trả lời ngốc nghếch như vậy. Có thể hay không sẽ không cần cậu. Rốt cuộc, cậu vẫn luôn ngu ngốc không được ai khác yêu thích.
"Là lỗi của anh, lẽ ra anh nên đi xuống uống canh giải rượu. Bảo bối ngoan, anh thổi giúp em."
Hơi thở mát lạnh thổi vào lòng bàn tay đang nóng hổi của cậu. Luồng khí lạnh đột nhiên xuất hiện thổi bay hơi nóng trong lòng bàn tay Chu Tư Linh.
Cậu ngây ngẩn cả người, vì những lời nói Lục Hoài.
Đầu óc cậu trống rỗng, miệng hơi hé mở. Cậu không dám tin được đó là từ miệng Lục Hoài phát ra.
Này, là những lời cậu có thể nghe được sao?
Này, là đang nói với cậu ư?
Chu Tư Linh trong lòng khϊếp sợ, không thể tin được đây thật sự là đối với mình.
Lục Hoài cúi đầu hôn hôn đầu ngón tay của Chu Tư Linh: "Thực xin lỗi, đã làm em bị thương. Anh đi tìm thuốc mỡ, em ngoan ngoãn ngồi xuống đi."
Lục Hoài buông tay ra, duỗi người lấy thuốc trong tủ đầu giường.
Chu Tư Linh vừa hồi phục tinh thần sau lời nói của Lục Hoài. Cậu liền bị nụ hôn của Lục Hoài làm ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy Lục Hoài loay hoay tìm thuốc mỡ cho mình, Chu Tư Linh chậm chạp không thể tin được.
Lúc Lục Hoài tìm được thuốc mỡ, thì phát hiện. Chu Tư Linh đã khóc nức nở.
Cậu thật sự đã cùng đại ác ma kết hôn, hơn nữa đại ma này đối với cậu thật tốt.
Hốc mắt hồng hồng, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống như những viên ngọc trai trắng.
Hắn vô thức ngã xuống giường. Trái tim của Lục Hoài lập tức bị nước mắt của Chu Tư Linh mà đập mạnh.
Chu Tư Linh vội vàng lau nước mắt, thấp giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi không nên khóc, thực xin lỗi."
Lục Hoài nghe Chu Tư Linh nói, trong lòng hắn dâng lên vô số cảm giác đau lòng cùng phẫn nộ.
Hắn đau lòng Chu Tư Linh hiểu chuyện ngoan ngoãn.
Hắn sinh khí vì Chu gia dám ngược đãi Chu Tư Linh như vậy.
Lục Hoài nhíu mày, đưa tay lau đi nước mắt trên má Chu Tư Linh, nhỏ giọng nói: "Em không có lỗi, không cần phải xin lỗi."
Lục Hoài nắm lấy tay Chu Tư Linh, xoè bàn tay ra đem thuốc mỡ lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa xoa vào lòng bàn tay.
Chu Tư Linh không dám cử động, chỉ có thể để Lục Hoài tùy ý thoa thuốc.
Cơn đau rát trong lòng bàn tay trước đó dần dần được thuốc mỡ mát mẻ bao trùm. Chu Tư Linh hít hít mũi
Nhìn Lục Hoài tập trung bôi thuốc cho mình, hốc mắt cậu có chút đau xót. Suýt chút nữa lại muốn khóc.
Sau khi bôi thuốc, Lục Hoài thổi thổi vào để thuốc phát huy tác dụng nhanh hơn. Chờ đến khi lòng bàn tay Chu Tư Linh khôi phục bình thường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, thời gian không còn sớm. Chúng ta đi ngủ thôi."
Nghe tin sắp đi ngủ, Chu Tư Linh cả người cứng đờ. Cậu liền cho rằng hắn muốn cùng cậu làm chuyện người lớn.
Chu Tư Linh cắn môi dưới nhìn Lục Hoài. Cậu muốn cự tuyệt, nhưng cậu không có tư cách. Cậu bị Chu gia coi như sao chổi xui xẻo, có tư cách gì mà cùng Lục Hoài đưa ra điều kiện.