Khảm họa tiết?
Dạ Du ngay lập tức hiểu ý nghĩa của từ đó khi nhìn thấy nó xuất hiện.
Cậu nhớ lại khi màn hình sáng đột ngột xuất hiện trước mặt cậu, hình như trên đó cũng có mấy chữ này.
Dạ Du đẩy màn hình sáng ra xa.
Trên màn hình sáng, mặt đất bên cạnh cậu rải rác những khối vuông nhỏ.
Đặc biệt là phần đầu của tên zombie hệ nước, các khối vuông bao phủ dày đặc.
Nhìn vào các khu vực khác trên màn hình.
Dạ Du phát hiện số điểm thưởng sau khi được tặng đã tăng lên 210, còn điểm số thì giảm xuống còn 5.
Rõ ràng, trong lúc cậu tập trung vào tên zombie hệ nước, lại có thêm người từ phía sau màn hình tặng cho cậu 100 cây kẹo mυ'ŧ hoặc vật phẩm ảo có giá trị tương đương với 100 cây kẹo mυ'ŧ.
Nhưng số điểm nhận được từ những món quà này, cùng với hầu hết số điểm trước đó của cậu, đều đã biến mất.
Sự xuất hiện của khảm họa tiết, điểm số biến mất...
Ánh mắt Dạ Du dừng lại trên khuôn mặt của tên zombie bị che bởi khảm họa tiết trên màn hình. Đây là tác dụng của điểm số sao?
Điểm số là thứ mà cậu có thể dùng để đổi lấy vật phẩm, nhưng vật phẩm chỉ xuất hiện khi điểm số đạt đến một giá trị nhất định.
Nhưng đổi lấy khảm họa tiết để làm gì?
Để tránh làm ảnh hưởng đến khẩu vị của người xem phía sau màn hình khi họ đang ăn?
Dạ Du nhìn vào xác tên zombie bị bắn nát đầu dưới chân.
Có lẽ vì cậu đang không ăn, nên không thể xác định liệu thứ này có ảnh hưởng đến khẩu vị của mình hay không.
Nhưng nếu những người phía sau màn hình vẫn còn quan tâm đến vấn đề khẩu vị, cuộc sống của họ chắc chắn rất yên ổn, ít nhất là không thiếu thức ăn.
Dạ Du âm thầm hạ quyết tâm.
Cậu phải tích trữ thật nhiều tinh thể, để sau này không phải lo thiếu thức ăn nữa.
【“Gourmet” đã tặng streamer “Dạ Du” một cây kẹo hồ lô: Streamer, cho chúng tôi xem bảo bối của tên zombie đó.】
【Bảo bối gì của zombie, đó là thức ăn của con tôi mà.】
Điểm số tăng thêm 5 điểm.
Ánh mắt của Dạ Du lướt qua góc phải trên cùng của màn hình, rồi cậu thò tay vào túi lấy tinh thể ra.
Chỉ là lấy thức ăn dự trữ ra cho họ xem thôi, chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.
Họ không thể chui ra từ màn hình để cướp thức ăn của cậu được.
“……” Dạ Du nhìn chằm chằm màn hình với một chút cảnh giác.
Chắc là… Sẽ không có thứ gì chui ra chứ?
Dạ Du lấy ra tinh thể, cùng với một mảnh giấy.
Hả? Mảnh giấy này xuất hiện trong túi mình từ khi nào?
Có phải là đồ của mình từ trước không?
【Bàn tay của bé cưng thật đẹp, đã lưu ảnh.】
【Tinh thể đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng quá nhỏ rồi, bé cưng ăn có no không?】
【Ơ, mảnh giấy này là gì? Gợi ý của cốt truyện à?】
【Để tôi xem… Anh à, em đã làm món mì lạnh cà chua xúc xích mà anh thích nhất, để trên bàn đấy, anh nhớ ăn khi thức dậy nhé, em đi học trước đây… Ký tên: Tô Tử An.】
【Đây là cốt truyện à! Tiếp theo sẽ đi tìm em trai của con cưng sao?】