Livestream Chòm Sao Nuôi Dưỡng Bé Zombie

Phó bản 1 - Chương 1: Nuôi dưỡng hoàng đế zombie

Thế giới tận thế: Nuôi dưỡng hoàng đế zombie----------

Đêm, mặt trăng đỏ treo cao trên không trung thành phố.

Trong khu vực nội thành đầy hỗn loạn, những con quái vật hình người như tang thi gào thét.

Trong một căn phòng của tòa nhà chung cư cũ, một thiếu niên với mái tóc ngắn màu đen mở mắt giữa tiếng gào thét của quái vật.

Đôi mắt không có đồng tử màu đỏ của thiếu niên là ảnh ngược một góc của căn phòng chật hẹp.

Tủ lạnh, tường, cửa kính kéo dài, và mặt trăng màu đỏ treo cao bên ngoài...

Giống như một chiếc bánh crep phủ đầy sốt cà chua.

Bánh crepe là gì?

...Đói quá.

Cảm giác đói từ não lan tỏa khắp cơ thể, khát vọng được ăn uống đang rít gào ở trong lòng.

Thiếu niên không tự chủ mở miệng ra, những chiếc răng nanh sắc nhọn bị ánh trăng đỏ phủ lên một lớp ánh sáng mờ, tiếng gào mơ hồ từ cổ họng phát ra.

Thiếu niên lắc đầu, cố xua tan cảm giác đói khát đang xâm chiếm lấy não bộ.

Bỗng nhiên, khóe mắt cậu nhìn thấy một cái gì đó lóe lên, động tác lắc đầu dừng lại, cổ nhẹ nhàng quay sang phải.

Ở bên phải của cậu, có một màn hình ánh sáng có chữ đang lơ lửng.

Đó là cái gì?

“Rống..."

Một tiếng gầm đột ngột vang lên, tiếng gầm đến từ phía sau.

Một vật thể từ phía sau lao vào "bụp" một tiếng rung lên, như có thứ gì đó đang đập vào phía sau.

Thiếu niên nhảy lên như một con mèo linh hoạt, ngay lập tức rời khỏi vật thể phía sau cậu.

Màn hình ánh sáng lơ lửng bên phải cậu cũng di chuyển theo.

Bụp!

Âm thanh va chạm của cánh tay với vật thể.

Thiếu niên cảnh giác nhìn vật thể mình vừa va chạm, bóng tối không ảnh hưởng chút nào đến tầm nhìn của cậu.

Đây là...một chiếc bàn ăn.

Trên bàn có một tô mì lạnh, một tờ giấy nhớ, một quả táo, một con dao gọt hoa quả.

Đây là thức ăn?

Trong mắt thiếu niên lóe lên sự nghi hoặc.

Cậu mơ hồ nhận biết đây là thức ăn có thể ăn được, nhưng đối diện với chúng, cậu không có bất kỳ ham muốn ăn uống nào.

Không phải những thứ này, thứ cậu khao khát không phải là những thứ này.

Vậy thứ cậu muốn ăn là gì đây?

Tạch!

Chất lỏng có mùi sắt rỉ trượt xuống theo cánh tay, nhỏ giọt xuống sàn.

Thiếu niên nâng cánh tay trái lên.

Trên mặt ngoài cánh tay có năm vết cào sâu đến tận xương, da thịt bị lật ra ngoài, máu mới đông đặc bám trên mu bàn tay.

Không có cảm giác đau đớn.

Hình như là vết thương mới để lại không lâu.

Bị cào như thế nào nhỉ?

Thiếu niên nâng tay chống đầu, trong đôi mắt màu đỏ không có đồng tử hiện lên sự bối rối.

Không thể nhớ ra được.

Trong đầu trống rỗng, thậm chí không nhớ cả tên của mình.

Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây?

Đói quá.

Tôi nên ăn gì?

Tiếng gào và tiếng va chạm lại vang lên.

Sự chú ý của thiếu niên bị thu hút, ngước mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, cũng chính là nơi cậu dựa vào trước đó.

Đó là một cánh cửa kim loại, tiếng gầm đến từ bên ngoài cửa.

Cánh cửa kim loại bị đập ầm ầm, nhưng không có dấu hiệu lỏng lẻo.

Ở cửa có một vết máu đỏ sẫm, mùi giống với vết thương trên tay cậu.