Tiểu Thiếu Gia Vạn Người Ngại Là Bình Hoa Trong Show Giải Trí

Chương 26

Tạ Bắc Kha cười: "Được rồi, tôi biết mật mã rồi.”

Hoài Niên không tin, nghi ngờ nhìn anh ấu.

Tạ Bắc Kha vội vàng: "Tôi biết thật mà!"

Hoài Niên: "Nhanh vậy à?"

"Anh nhanh thật đấy~!"

Tạ Bắc Kha: "Không nói được thì nín đi."

Hoài Niên không hiểu, cậu nói sai chỗ nào chứ?

Bình luận trên mạng rộn ràng hẳn lên..

[Hoài Niên, cậu giỏi khen ngợi người khác ghê.]

[Tôi phát hiện Hoài Niên chỉ cần không dính dáng đến Thẩm Ngu thì người cũng khá bình thường haha! Mà còn hơi thú vị nữa!]

[Các chị em à, tôi nghĩ hôm nay có thể cắt mấy đoạn livestream này ra để làm cái gì đó. Có ai hiểu ý tôi không?]

[Tôi hiểu tôi hiểu!! Đợi tôi xem xong livestream sẽ đi làm ngay!!]

Tất nhiên, ngoài những người mà trong đầu óc họ chỉ có ship CP, chương trình này vẫn có người bình thường xem.

[Tạ Bắc Kha phát hiện ra cái gì vậy? Có cao nhân nào chỉ điểm không?]

[+1, sao tôi chẳng thấy gì cả vậy.]

[Không loại trừ khả năng Tạ Bắc Kha chỉ đang tỏ ra cool ngầu thôi]

Tạ Bắc Kha đang bị nghi ngờ, đứng trước màn hình điện tử đưa tay nhập bốn chữ cái.

“Bíp—”

Tiếng bíp nhỏ và sắc nhọn xuyên qua màng nhĩ, ánh sáng trong phòng bật lại, và cửa lớn bị khóa chặt cũng mở ra.

“Ừm hứm, thấy sao?” Ánh sáng trở lại, Tạ Bắc Kha lấy lại phong độ, anh ấy đút hai tay vào túi, tự tin không có đối thủ. Anh ấy quay người khoe với Hoài Niên, nhưng ánh mắt anh ấy dừng lại khi nhìn thấy cậu thiếu niên.

Sau cuộc giằng co trong bóng tối, áo choàng tắm của Hoài Niên đã lỏng lẻo, để lộ một bên vai. Cậu không bận tâm, vừa kéo áo lên vừa chân thành khen ngợi: "Tạ Bắc Kha toẹt vời!”

Tạ Bắc Kha nhướng mày nhìn cậu: "Giờ không gọi tôi là anh nữa à?"

Hoài Niên: "Hóa ra anh thích vậy à."

"Anh ơi~"

Tạ Bắc Kha liếc cậu một cái: "Ai thích chứ?"

"Mặc đồ cho đàng hoàng vào đi!"

Hoài Niên nhìn xuống, ngực để trần, chiếc đai trên áo choàng tắm gần như rơi ra. Đúng là không ổn thật.

Cậu định đi vào phòng thay đồ, nhưng chương trình không cho cậu thời gian này.

Những người đóng giả cướp biển cầm dao súng xuất hiện từ cuối hành lang.

"Mau! Chúng thoát ra rồi!" Người dẫn đầu hét lên: “Bắt chúng lại!"

Tạ Bắc Kha phản ứng rất nhanh, kéo cổ tay Hoài Niên chạy về phía trước.

Hoài Niên chỉ cảm thấy mình như một lá cờ, đồ trên người bay phấp phới.

"Tôi chưa thay đồ xong mà!" Cậu nhấn mạnh.

Tạ Bắc Kha: "Chậc, phiền quá đấy."

Anh ấy nhanh chóng cởϊ áσ khoác da, giơ tay quăng lên người Hoài Niên.

"Mặc vào đi."

Hoài Niên: "Cái này xấu òm."

Tạ Bắc Kha có cảm giác muốn đẩy cái tên nhóc này xuống tàu ngay lập tức.

Anh ấy nhìn ra ngoài tàu.

Gần 11 giờ đêm, xung quanh du thuyền là một màu đen kịt. Biển cả mà ban ngày nhìn êm dịu, lãng mạn, giờ đêm đã lộ bản chất vô tình, lạnh lẽo. Nhìn quanh, biển đen và trời đen hòa thành một, thế giới như một cái l*иg khổng lồ, không có đường thoát, liên tục khoá chặt lại.

Tim Tạ Bắc Kha thắt lại.

"Mau lên, Hoài Niên." Giọng anh ấy trở nên nghiêm trọng hơn: “Không đùa đâu."

Hoài Niên thở dài: "Tôi biết rồi."

Áo da phối với áo choàng tắm, sao nhìn lố lăng ô dề vậy nhỉ?

Hoài Niên nhìn quanh, thấy một con búp bê đặt gần đó, chợt nảy ra ý tưởng.

Tạ Bắc Kha chỉ cảm thấy người sau lưng thoát khỏi tay mình, khi nhận ra đã quay đầu lại, sợ đến mức nghiêng người ra sau.

Người kia đưa tay kéo cậu lại.

Tạ Bắc Kha: "...”

"Là tôi mà." Trước khi Tạ Bắc Kha hỏi, Hoài Niên đã nói.

"Sao rồi? Thế này tốt hơn nhiều rồi đúng chứ." Cậu tự đắc nói.

Tạ Bắc Kha nhìn người đối diện đeo đầu nòng nọc thấy ghê, còn mặc áo da bên ngoài áo choàng tắm, đi dép lê nữa chứ.

"Gu thẩm mỹ của cậu thật tuyệt." Tạ Bắc Kha nói với giọng điệu mỉa mai.

Hoài Niên vui vẻ: "Cảm ơn."

Cậu đã nói rồi mà! Thà là quái dị còn hơn nửa vời, biết đâu lại thành phong cách trending thì sao.

Tạ Bắc Kha lười đấu khẩu với Hoài Niên, kéo cậu chạy về phía trước.

Du thuyền rất lớn, người đuổi theo họ phía sau cũng không ngừng nghĩ.