Nhóc Nhân Loại Duy Nhất Toàn Đế Quốc

Chương 25

Ánh mắt anh ta trở nên dịu dàng hơn.

Hà Tích Nhạc không nhắc lại chuyện của bệ hạ.

Cậu chuyển chủ đề, cảm thán: “Miếng thịt này ngon quá…”

Trước khi đăng nhập mạng tinh hệ, Hà Tích Nhạc ngửi thấy mùi thơm từ các quán ăn bên đường, nước miếng sắp chảy ra, giờ ăn được thịt đầu bếp làm, cuối cùng cũng được thỏa mãn cơn thèm rồi.

Cậu không nhịn được giơ ngón cái với đầu bếp: “Tay nghề của ngài thật tuyệt. À đúng rồi, ở tinh cầu Uý Lam của chúng tôi thì điều này có nghĩa là ‘rất giỏi’ đó.”

Đầu bếp cười lớn: “Cảm ơn ngài đã khen ngợi. Còn một chuyện nữa muốn ngài biết. Sau khi ngài ăn sáng xong và rời đi, tôi đã lập tức xin phép cận vệ của bệ hạ, bệ hạ đã phê duyệt ngay mà không có chút chậm trễ nào, nên mới có thể kịp vận chuyển thịt tươi vào buổi trưa.”

Ông nói: “Dân tộc của chúng tôi chưa từng có răng như ngài, nên vừa rồi bệ hạ mới…”

Phần còn lại của câu, đầu bếp không dám nói tiếp.

Hà Tích Nhạc gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Ăn hết phần còn lại của món ăn, Hà Tích Nhạc xoa bụng dưới, thỏa mãn thở dài.

Trên đường về, Hà Tích Nhạc nghĩ, dù là vệ sĩ hay đầu bếp, tuy rất sợ Văn Ký Dữ, nhưng sau khi ngài rời đi, họ đều chủ động nói tốt về ngài.

**

Trong xã hội này, việc may sẵn nhanh hơn nhiều so với trên Trái Đất.

Buổi trưa Hà Tích Nhạc ngủ một giấc, buổi chiều dậy, Jane đã mang theo hai bộ đồ đã làm xong, xuất hiện trước cửa phòng cậu..

“Ngài có cần tôi mặc giúp không?”

Ánh mắt Jane rất nồng nhiệt.

“Không cần đâu.” Hà Tích Nhạc kiên quyết từ chối.

Vệ sĩ thay ca, hiện đang ở bên cậu là vệ sĩ có mắt dựng đứng đã gặp trước đó. Rõ ràng đã được đồng nghiệp nhắc nhở, nhìn Jane với ánh mắt rất đề phòng, chỉ cần Jane lại dám làm càn sẽ lập tức kéo ra ngoài.

Jane bất lực giơ hai tay, khuôn mặt buồn bã: “Được thôi. Tôi đợi ngài ra ngoài.”

Hà Tích Nhạc một mình đi thay đồ.

Hai bộ đồ Jane mang tới, đều rất phức tạp, viền tay áo xếp lớp chồng lên nhau, trông giống như kiểu trang phục của quý công tử phương Tây cổ đại vậy.

Hà Tích Nhạc cởi bộ đồ rộng thùng thình trên người ra nhanh chóng mặc vào.

Kích thước đã được đo sẵn, hoàn toàn vừa vặn với cơ thể Hà Tích Nhạc, hành động cũng khá thoải mái, vải rất mềm mại, không chỗ nào là không thoải mái cả.

Hà Tích Nhạc bước ra khỏi phòng thay đồ.

Mặc dù Hà Tích Nhạc ra không lâu, nhưng Jane đã hơi sốt ruột.

Giày của hắn vô thức gõ nhẹ lên thảm phòng.

Thấy Hà Tích Nhạc ra, mắt hắn sáng lên: “Tôi biết ngay là ngài nhất định rất hợp với bộ đồ này. Đây là tôi tham khảo sách về nền văn minh tinh cầu Uý Lam để làm ra, trời ơi, đẹp quá, đúng là một kiệt tác! Tôi thề, nếu ngài mặc bộ này ra ngoài, hoặc tham gia tiệc, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm của mọi người - ôi, bảo bối của tôi, chàng thơ của tôi, tôi lại có cảm hứng rồi, muốn quay về xưởng ngay quá!”

“Nhanh lên.” Hắn thúc giục: “Xin ngài, nhất định phải cho tôi xem ngài mặc bộ kia.”

Hà Tích Nhạc: “...Được rồi.”

Cậu trở lại phòng thay đồ.

Thực ra thì kiểu dáng của bộ kia cũng tương tự, chỉ là nhiều yếu tố trên đồ khác nhau. Hà Tích Nhạc thay xong, cử động nhẹ, viền ren rộng ở cổ tay xếp lớp rủ xuống, lộ ra cánh tay tinh tế trắng nõn.

Hà Tích Nhạc nghĩ, chắc là các cô gái chắc sẽ rất thích hai bộ này nhỉ?

“Thật hoàn hảo——” Jane đắm chìm trong cảm xúc.

Hắn không ngừng quay quanh Hà Tích Nhạc.

Ban đầu Hà Tích Nhạc định bảo hắn cắt quần áo sao cho đời thường, hoặc giống kiểu của người trong tinh cầu này chứ đừng phô trương quá.

Nhưng Jane rất phấn khích, bước nhanh ra ngoài.

“Thưa ngài, xin lỗi, tôi phải đi ngay, cảm hứng của tôi bùng nổ rồi, chờ tin tốt từ tôi nhé——”

Giọng dần biến mất.

Hà Tích Nhạc: “…”

Hà Tích Nhạc quay lại, thấy vệ sĩ cũng đang nhìn mình.

Cậu tò mò cúi đầu, kéo kéo quần áo, hỏi: “Mặc thế này đẹp lắm hả?”