Nhóc Nhân Loại Duy Nhất Toàn Đế Quốc

Chương 17

Nhưng Hà Tích Nhạc không kén ăn.

Cậu vui vẻ ăn xong bữa, mỉm cười với đầu bếp: “Cảm ơn anh đã đãi nhé.”

Đầu bếp lập tức đáp: “Ngài thích là được rồi.”

Trên mặt hắn nở nụ cười, cười đến tít mắt, nghĩ thầm, loài người này thật ngoan ngoãn, còn tốt tính nữa, ăn phải miếng thịt dai cũng không giận, khi cười, trên mặt có một lúm đồng tiền nhỏ, đáng yêu vô cùng!

Vệ sĩ lấy khăn ướt, chuẩn bị lau tay cho Hà Tích Nhạc. Hà Tích Nhạc không chịu nổi việc được phục vụ toàn diện như vậy, chủ động nhận lấy khăn ướt: “Cảm ơn, nhưng tôi có thể tự làm được mà.”

Vệ sĩ không khăng khăng.

Anh ta cúi đầu nhìn Hà Tích Nhạc, thấy Hà Tích Nhạc cầm khăn ướt, chậm rãi lau sạch từng ngón tay, rất cẩn thận, khuôn mặt vốn không biểu cảm không khỏi nở một nụ cười.

Đợi Hà Tích Nhạc lau xong, vệ sĩ vứt khăn bẩn đi: “Thưa ngài, chúng ta về thôi.”

“Được.” Hà Tích Nhạc nhảy thẳng từ ghế xuống.

Con ngươi vệ sĩ co lại: “Cẩn thận.”

Hà Tích Nhạc vẫy tay: “Không sao đâu, chỉ cao thế này thì không làm khó được tôi đâu.”

Chưa vào phòng, Hà Tích Nhạc đã thấy trước cửa phòng mình có một người đàn ông mặc quần áo hoa hòe lòe loẹt, trước đây chưa từng gặp qua. Trông người đàn ông đó có vẻ như là đang rất lo lắng, không thể đứng yên, thỉnh thoảng đi đi lại lại, nhìn vào thiết bị cầm tay. Khi nghe thấy động tĩnh bên này, hắn lập tức nhìn qua, trong mắt có một chút cuồng nhiệt, một lọn tóc trên đầu đột nhiên dựng đứng lên như dây điện.

Hà Tích Nhạc: “?!!”

Đây là con gì vậy!

“Thưa ngài loài người.”

Người đàn ông thốt lên, lập tức xông tới.

Vệ sĩ sau lưng Hà Tích Nhạc nheo mắt, bước từ bên cạnh lên trước, đứng chắn trước Hà Tích Nhạc, làm tư thế bảo vệ.

Hà Tích Nhạc thò đầu ra, qua thân hình cao lớn của vệ sĩ, lén nhìn người đàn ông đó.

Người đàn ông đứng cách hai người khoảng nửa mét.

Hắn đứng vững, chỉnh lại quần áo, không vui nhìn vệ sĩ chắn Hà Tích Nhạc lại: “Ngươi làm vậy là có ý gì? Không nhận ra ta à? Lẽ nào nghĩ ta sẽ va vào loài người tôn quý này sao?”

Cơ thể loài người rất nhỏ bé, nhìn là biết rất yếu, rõ ràng không thể nào bằng họ được.

Nếu vừa rồi thực sự va vào, có lẽ loài người này lại trở về viện bảo tàng rồi.

Vệ sĩ không trả lời câu hỏi của người đàn ông.

Anh ta đứng thẳng hành lễ: “Chào ngài Jane, chúc ngài ngày mới tốt lành.”

Người đàn ông được gọi là “Jane” hừ một tiếng, đẩy vệ sĩ ra, lại nhìn Hà Tích Nhạc, như thể thay đổi khuôn mặt khác, nở nụ cười ấm áp như gió xuân, cúi người, hai tay nắm lấy cổ tay Hà Tích Nhạc, tự giới thiệu: “Chào ngài, tôi tên là Jane, là nhà thiết kế trang phục của hoàng cung. Bệ hạ cử tôi đến đo kích thước cho ngài.”

Trước đó, Jane đột nhiên nhận được yêu cầu liên lạc từ cận vệ của bệ hạ Văn Ký Dữ. Khi biết bệ hạ yêu cầu hắn đi đo kích thước cho loài người đang làm náo loạn cả vũ trụ trong hai ngày qua, bừng tỉnh lại trong buổi triển lãm, hắn lập tức chạy ngay vào cung.

——Còn tích cực hơn cả khi được bệ hạ Văn Ký Dữ triệu tập nữa.

Hà Tích Nhạc nhỏ giọng đáp: “Chào anh, tôi là Hà Tích Nhạc.”

Jane không ngừng gật đầu: “Chào, chào ngài.”

Hắn nhìn Hà Tích Nhạc từ trên xuống dưới, không giấu được sự phấn khích.

——Đứng trước mặt hắn là một loài người bằng xương bằng thịt!

Mặc dù loài người này đang mặc quần áo... khiến Jane cảm thấy khó mà diễn tả, rất muốn ngửa người ra sau, lớn tiếng kêu “A, mắt tôi!”, nhưng chỉ cần nghĩ rằng, bộ quần áo đầu tiên của loài người này sẽ do hắn thiết kế!

Thậm chí hắn còn có thể được ghi vào sử sách!

Trời ơi!!!

Jane phấn khích đến mức muốn ngất đi.

Quần áo của loài người quá xấu xí, cũng có thể bỏ qua.

“Thưa ngài, nhanh vào phòng đi, để tôi ngắm kỹ thân thể ngài nào!” Hắn vô cùng nhiệt tình.

Hà Tích Nhạc: “???”

Mẹ ơi, cứu con với, người này nói chuyện như kẻ biếи ŧɦái vậy á!

Vệ sĩ đứng bên canh, nghe vậy đỡ trán.