Nhóc Nhân Loại Duy Nhất Toàn Đế Quốc

Chương 11

“Cộc cộc cộc.”

Cửa phòng bị gõ vang.

Hà Tích Nhạc lập tức bật dậy từ giường, đứng sang một bên, khôi phục vẻ nghiêm chỉnh ngoan ngoãn: “Mời vào.”

Đứng ngoài cửa là một vệ binh có vẻ ngoài hòa nhã, mặc áo giáp mềm. Đặc điểm thứ hai trên người hắn ta bị giáp che kín, giọng điệu cung kính: “Con người quý giá, ngài có cần tắm rửa bây giờ không ạ?”

… Con người quý giá?

Đây là cách xưng hô quái quỷ gì thế???

Hà Tích Nhạc thấy có chút khó chịu.

Cậu không nhịn được nói: “Tôi tên là Hà Tích Nhạc, anh có thể gọi tên tôi.”

Vệ binh sững lại.

Hắn ta nói: “Người quý giá Hà Tích Nhạc các hạ, ngài có cần tắm rửa bây giờ không ạ?”

...Cách xưng hô này, ít nhất cũng bình thường hơi cái xưng hô lúc nãy nhiều.

Hà Tích Nhạc không sửa nữa, mà nhìn đồng hồ.

Tinh cầu này tự quay giống như trái đất, chế độ thời gian cũng giống nhau, một ngày có hai mươi lăm giờ, hiện tại đã mười giờ tối, quả thật đã đến giờ ngủ rồi.

Gật đầu, Hà Tích Nhạc nói: “Cảm ơn, bây giờ tôi rất cần.”

Vệ binh gật đầu: “Các hạ, đợi nước được chuẩn bị xong thì tôi sẽ gọi ngài.”

“Được.” Hà Tích Nhạc, “Phiền anh rồi.”

Vệ binh lui ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hà Tích Nhạc thấy vậy, bắt đầu đi loanh quanh trong phòng, làm quen với mấy khu vực ở đây.

Phòng thay đồ tách biệt với Hà Tích Nhạc cũng rất lớn, cậu phải tốn sức mới mở được tủ quần áo, thấy bên trong toàn là quần áo sạch treo lên, kiểu dáng đủ loại nhưng rất thú vị.

“Đây chắc là phòng khách, mấy bộ đồ này đều để khách dự phòng, tạm thời cho mình ở.”

Hà Tích Nhạc nghĩ, cố gắng lấy một bộ trông giống đồ ngủ nhất xuống.

Người của tinh cầu này, lúc nhỏ trông giống như ấu thú, hoàn toàn không cần mặc quần áo, dù có mặc thì kích cỡ đó cũng không hợp với Hà Tích Nhạc. Trong thời gian ngắn, họ không thể lấy ra quần áo phù hợp với Hà Tích Nhạc, còn bộ đồ Hà Tích Nhạc đang mặc, tuy không biết dùng công nghệ gì mà được bảo quản vẫn tốt, nhưng dù sao cũng bẩn rồi, không thể mặc mãi được.

Hà Tích Nhạc xếp gọn quần áo đã lấy vào túi, đi trên thảm mềm mại, xem bàn trang điểm, phòng sách, phòng tắm.

Giống như đến quốc gia của người khổng lồ, mọi thứ đối với Hà Tích Nhạc đều rất lớn.

Đôi mắt cậu đầy màu sắc mới lạ, nhìn gì cũng thấy thú vị.

Mười phút sau.

Cửa phòng lại bị gõ.

Hà Tích Nhạc đáp một tiếng, vội vàng đi lấy túi đã chuẩn bị sẵn, đựng quần áo để thay, quay lại thì phát hiện người vào là một vệ binh lạ mặt.

Vệ binh vừa vào cửa đã nhìn chằm chằm Hà Tích Nhạc, hắn ta có đôi mắt rắn rất rõ, ánh mắt hơi lạnh, nhưng giọng điệu rất ấm áp cung kính: “Các hạ, phòng tắm đã chuẩn bị xong, mời ngài đi theo tôi.”

Hà Tích Nhạc: “Được.”

Hà Tích Nhạc không muốn để người đợi lâu, xách túi chạy nhanh tới.

“...Các hạ không cần vội.” Vệ binh thấy vậy, đồng tử co lại, nhanh chóng nói: “Xin ngài cẩn thận.”

Hà Tích Nhạc lại không để tâm: “Không sao.”

Tuy trong phòng toàn là thảm dài mềm mại, nhưng Hà Tích Nhạc rất cẩn thận, không bị ngã.

Vệ binh ngầm thở phào, dẫn đường phía trước.

Hai người đi ngang nhau.

Vệ binh bên cạnh giống như một ngọn núi nhỏ, khi đi, Hà Tích Nhạc thậm chí có cảm giác rung chuyển, nhưng lòng rất bình tĩnh, không hề có chút sợ hãi.

- Qua một ngày chung sống, Hà Tích Nhạc cảm nhận rõ thiện ý từ người bản địa của tinh cầu này.

Phải biết rằng, hiện tại Hà Tích Nhạc trong mắt người của tinh cầu này chỉ là một món đồ đã chết không biết bao nhiêu năm, bị người ta đào từ dưới đất lên.

Vốn đã yên ổn trưng bày mấy chục năm, nhưng hôm nay, đột nhiên mở mắt sống lại.

Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi!

Tuy nhiên, ngoài lúc đầu, Hà Tích Nhạc dọa một đám người đến tham quan bảo tàng chạy mất dép và nhận được sự phòng vệ nghiêm ngặt của đội hộ vệ, những lúc khác, những người không phải con người này đều rất dịu dàng với cậu.