Nhóc Nhân Loại Duy Nhất Toàn Đế Quốc

Chương 9

Trước khi đi, anh lén đưa liên lạc cá nhân của mình cho Hà Tích Nhạc, nói nhỏ: “Nếu cần gì, có thể gọi số này.”



Khu phức hợp cung điện tráng lệ.

Một người đàn ông cao lớn ngồi trên ngai vàng cao.

Chân trái ngài cong lên, tay đặt lên đầu gối, tư thế ngồi vô cùng phóng túng. Chiếc áo khoác đen như mực dày nặng che nửa người ngài, nhưng không thể che đi những đường nét đen tuyền như lời nguyền.

Những đường nét đó từ cổ áo kéo dài ra, dữ tợn, bao phủ nửa khuôn mặt của ngài, nhưng không làm mất đi vẻ anh tuấn của gương mặt này.

Đôi mắt ngài ánh lên như ngọn lửa rực rỡ, lông mi dài hơi cụp xuống, lười biếng quét qua đám quý tộc và đại thần quỳ dưới đất, thân hình hơi run rẩy nhưng không ai dám thở mạnh.

“Vẫn không ai chịu khai báo, rốt cuộc ai là người tiết lộ thông tin ra ngoài vậy?”

Giọng trầm thấp vang lên trong không gian trống rỗng, kèm theo một tiếng cười nhẹ, “Vậy thì trước tiên chọn ngẫu nhiên vài người may mắn đi theo.”

“Bệ hạ——” Giọng khàn khàn vang lên.

Ngay sau đó, vài quý tộc đã ngã xuống.

Máu loang đến những người còn sống sót.

Tất cả đều tái mặt.

Người đàn ông vừa lên tiếng muốn đứng dậy, thấy vậy run rẩy ngã xuống lại, nước mắt chảy dài: “Sao có thể như vậy——khi chưa điều tra rõ chân tướng, sao có thể gϊếŧ người bừa bãi như thế chứ!”

Người trên cao nghe vậy, chỉ mỉm cười khinh bỉ.

...

Ba tiếng sau.

“Bệ hạ, những người tiết lộ thông tin đã bị thanh trừng hết rồi ạ.”

“Mau chóng dọn dẹp nơi này đi.”

Người trên ngai vàng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống đám máu me dưới chân, khẽ nhăn mày: “Ta ghét ngửi mùi khó chịu này lắm.”

“… Vâng, thưa bệ hạ.”

Vừa ra khỏi cửa, có người tiến tới.

Người đó cung kính nói: “Bệ hạ, người của bảo tàng Trung tâm Đế quốc đã đến, đang chờ trong phòng khách, nói là có việc quan trọng.”

“Ừ. Dẫn đường đi.”

Tới nơi, mọi người không thấy nhân viên bảo tàng, chỉ thấy trong phòng khách có một gói lớn bọc kín và một con robot trông rất cũ.

Robot quét người tới, chậm chạp quỳ trước bệ hạ.

“Bệ hạ, chào ngài. Con người ngài hiến tặng cho bảo tàng mười năm trước đã hồi sinh kỳ diệu, vào lúc 2 giờ 32 phút chiều nay, người đó đã tỉnh lại rồi thưa ngài.”

Robot giọng lạnh lùng nói: “Theo quy định pháp luật, xin thông báo với bệ hạ, hiện tại ngày chính là người giám hộ của người đó.”

“Con người sao?”

Giọng nói trầm thấp mang theo chút nghi hoặc.

Văn Ký Dữ quay đầu lại, đôi mắt màu đỏ máu nhìn thẳng vào tên vệ binh đang đứng thẳng ở phía sau bên trái.

Vệ binh tiến lên nửa bước.

Hắn ta cúi đầu cung kính, từ đầu đến cuối không hề nhìn thẳng vào mắt Văn Ký Dữ, nhanh chóng thuật lại chuyện cũ.

“Người này, là ngài mua được trong phiên đấu giá chợ đen lần trước. Vì là vật phẩm cuối cùng, ngài không xem qua vật phẩm là gì mà chỉ nhắm mắt đấu giá, mua xong mới phát hiện là con người, không có ích cho ngài, nên ngài tiện tay tặng cho bảo tàng luôn ạ.”

“...Ồ.” Văn Ký Dữ cuối cùng cũng nhớ ra, đúng là thế thật.

Ngài nhìn vào chiếc hộp bên cạnh con robot, hơi nhíu mày.

Bên trong này là con người sao?

Ngài tặc lưỡi một tiếng: “Phiền thật.”

Đánh giá xong, Văn Ký Dữ lập tức quay người rời đi: “Ta không cần, vứt đại đi.”

Vệ binh lại không theo sau.

Hắn ta đứng yên tại chỗ, cúi người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi giày: “Bệ hạ, đây là luật pháp do phụ thân ngài đặt ra đấy ạ.”

*

Hà Tích Nhạc co rúm cả người trong chiếc hộp làm bằng vật liệu đặc biệt, đen kịt, không nhìn thấy, không nghe thấy gì. Nghe nói loại hộp này thường dùng để vận chuyển ấu thú của tộc Hải Hân Na. Bên trong hộp rất ổn định, Hà Tích Nhạc không cảm thấy chút chao đảo nào.

Cậu khẽ ngáp một cái.

Chắc đã mười mấy phút trôi qua rồi nhỉ?

Không biết khi nào mới được đưa tới nữa...

Người giám hộ này liệu có dễ tính không ta?

Hà Tích Nhạc nghĩ tới chuyện trước đó, cảm thấy có chút bất an.

Sau khi tạm biệt đội trưởng Hình, Hà Tích Nhạc tiếp nhận nhân viên của bảo tàng, nhưng nhân viên đó vì ai đưa Hà Tích Nhạc vào cung mà đánh nhau, một đám bị cảnh sát quản lý an ninh mang đi.