Nhóc Nhân Loại Duy Nhất Toàn Đế Quốc

Chương 5

Đưa một cánh tay ra, đội trưởng Hình nghiêm túc nói: "cậu có thể dựa vào tôi để đi."

Hà Tích Nhạc ngạc nhiên.

Thì ra là thấy cậu đi lại không thuận tiện nên đến giúp.

Hà Tích Nhạc ngẩng đầu, quan sát sinh vật phi nhân loại này ở khoảng cách gần.

Trước đó không rõ, nhưng khi sinh vật phi nhân loại tiến lại gần Hà Tích Nhạc, cậu mới nhận ra sinh vật này cao lớn như thế nào, ít nhất cũng phải hơn bốn mét!

Và khi anh đứng cạnh đồng đội, ưu thế về chiều cao lại không rõ ràng lắm.

Trông anh rất cường tráng, nhưng eo lại rất thon, hình dáng điển hình của một người có thân trên phát triển mạnh mẽ và thân dưới nhẹ hơn. Dáng người anh rất kỳ lạ, phần trên cơ thể có nhiều cơ bắp, phần dưới lại tương đối nhỏ bé, nên dù Hà Tích Nhạc chỉ cao khoảng một mét bảy tám cũng có thể chạm vào eo anh. Ngoài ra, tại xương cụt của anh còn có một cái đuôi sói lông xù, lớn và dài.

Anh cầm một khẩu súng dài, trông rất uy nghi và dũng mãnh.

Sự chênh lệch rõ ràng về sức mạnh khiến Hà Tích Nhạc lo sợ.

Nhưng cậu tin vào lời đội trưởng Hình nói.

——Nếu họ muốn làm hại Hà Tích Nhạc, không cần phải lịch sự như vậy.

Hà Tích Nhạc nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Hiện tại cậu đi lại không thuận tiện lắm. Vì chênh lệch chiều cao, cậu đặt tay lên cổ tay đội trưởng Hình, mượn lực đi lại, thực sự thuận tiện hơn nhiều.

Phía sau, đội trưởng Hình không thấy, cái đuôi sói bắt đầu vẫy điên cuồng.

——Trời ơi!

Bây giờ anh gần đến mức có thể nhìn thấy rõ vòng xoáy trên mái tóc đen mềm mại của con người duy nhất trong toàn vũ trụ!

Chuyện này anh có thể kể mãi cũng được!!!

Và, khác hẳn với những tư liệu lạnh lùng được phát hiện trước đây, có vẻ như là người này không có bất kỳ xu hướng tấn công nào. Giọng nói của cậu cũng thật dễ nghe! Tay cậu mềm mại làm sao! Lực đạo trên cổ tay cậu rất nhẹ. Người này trông thật nhỏ bé! Chỉ bằng một phần ba của anh, thật đáng yêu quá đi mất!

Mái tóc đen nhánh, đôi mắt trong sáng xinh đẹp.

Cơ thể không có mùi lạ, thậm chí còn có một mùi hương nhẹ nhàng——

A a a.

Đây là con người sao!

Trong chốc lát, đội trưởng bị những ý nghĩ này lấp đầy đầu óc.

Cái đuôi to phía sau vẫy ngày càng mạnh hơn.

Đi bên cạnh đội trưởng Hình, Hà Tích Nhạc: "?"

Sao cảm giác phía sau có một luồng gió vậy?



Mọi người cùng bước ra khỏi bảo tàng.

Bên ngoài bảo tàng là một khoảng đất rộng lớn, đỗ hàng loạt tàu vũ trụ nhỏ.

Hà Tích Nhạc được dẫn về phía tàu, vừa cảm thán trình độ công nghệ của thế giới này, vừa nhìn thấy từ khoảng trống giữa những cặp chân dài đang chuyển động, ở phía xa còn nhiều sinh vật phi nhân loại khác đang quan sát qua hàng rào cảnh giới.

Chắc là phóng viên nhỉ?

Dù sao thì đây cũng là chuyện lớn khi một món đồ trưng bày sống lại, đài truyền hình nào biết cũng phải đưa tin.

Ngồi vào tàu nhỏ, Hà Tích Nhạc tò mò nhìn quanh.

Đội trưởng Hình: "Lần đầu ngồi tàu này à?"

Hà Tích Nhạc cười bẽn lẽn: "Ừm."

Trái đất làm gì có thứ này.

Đội trưởng Hình thấy vậy, bèn giới thiệu một số thông tin phổ biến: "Đây là tàu nhỏ Yura, chỉ dùng cho quân đội, khi cần thiết có thể chuyển sang chế độ chiến đấu, cậu nhìn này..." Anh giơ thiết bị trên cổ tay, thiết bị lập tức xuất hiện màn hình nhỏ, hiển thị mô hình 3D của tàu nhỏ này sau khi biến hình.

Hà Tích Nhạc dù không hiểu nhiều về những thông tin phức tạp này, nhưng đang ở giai đoạn hấp thụ kiến thức về thế giới, rất thích thú.

Chỉ một lát là đến bệnh viện.

Lần đầu ngồi tàu vũ trụ, khi đến nơi, Hà Tích Nhạc đứng lên cảm thấy choáng váng, như thể người đã đến bệnh viện mà linh hồn vẫn chưa đến.

Vừa được đỡ xuống tàu, lập tức cậu bị một đám người kéo đi, đặt vào một thiết bị hình bầu dục.

Tay chân đều bị cố định, Hà Tích Nhạc không thể động đậy.

Không lâu sau, thiết bị kêu ầm ầm.

"Kiểm tra dấu hiệu sinh tồn——bình thường. Phát hiện có vật thể lạ trong não, beep, xác nhận là khối u——đã loại bỏ. Kiểm tra thể lực——cấp E, kiểm tra sức mạnh——cấp F."