Tôi Hô Mưa Gọi Gió Ở Kịch Bản

Chương 6

Mấy năm nay, bà ta dựa vào tính cách của Sở Ngạn, cắt xén tiền của cậu, thậm chí cả nhà đều dựa vào số tiền này mà khá lên, tùy ý tiêu dùng. Ban đầu, bà ta nhiều ít cũng giữ lại một ít tiền, chính là vì ngẫu nhiên ứng phó Sở Ngạn. Nhưng nhiều ngày trước, ba ta nghe theo lời chồng xúi giục, lấy tiền đổi một căn nhà lớn hơn.

Hiện tại sự việc đã bại lộ, mấy trăm vạn này, bà ta sao có thể lấy ra ?

Tạ Phân Vân sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, bụng cũng đều nhộn nhạo.

Sở Yến thấy mục đích đã đạt, dứt khoát đứng một bên giả ngốc.

“Quản gia, tra cho ta! Điều tra rõ!” Sở lão gia tử tức giận, “Khiến cho bà ta một phân cũng không ít mà nhả ra số tiền này! Còn có, gọi cảnh sát Trịnh tới một chuyến, nói có người bị nghi ngờ có liên quan đến lừa đảo.”

Tạ Phân Vân nghe thấy lời này mà muốn ngất. Bà ta bò đến bên chân Sở Yến, rơi nước mắt, nói năng lộn xộn, “Tiểu thiếu gia, tôi là bị mỡ heo che tâm! Cậu giúp dì Phân cầu tình được không? Tiểu thiếu gia, cậu là người mà ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn mà!”

Chăm sóc từ nhỏ đến lớn?

Chê cười trong mắt Sở Yến chợt lóe qua.

Tạ Phân Vân thấy đối phương không để ý tới, bà ta vô cùng đau đớn, biết vậy chẳng làm. Sở gia cho bà ta tiền lương rất cao, ngày lễ ngày Tết chia hoa hồng cũng không ít, không ít thân thích bằng hữu hâm mộ bà ta. Nhưng bà ta như thế nào…… Như thế nào lại làm chuyện này?

Chợt bừng tỉnh, Tạ Phân Vân nhớ tới mấy năm trước. Có một cậu nhóc, cười với bà ta nói: Con muốn tiết kiệm tiền, cho mẹ con dùng. Dì Phân, dì tốt với Tiểu Ngạn như vậy, Tiểu Ngạn có phải cũng sẽ tiết kiệm tiền cho dì dùng hay không?

Tạ Phân Vân ngẩn ra, theo bản năng mà nhìn về phía Sở Hiên Triệt. Trên mặt bà ta hiện ra bàng hoàng, giãy giụa, muốn nói lại thôi.

Sở Hiên Triệt đối diện tầm mắt bà ta, ánh mắt hơi lóe. Ngay sau đó, hắn chán ghét mà nghiêng đầu, lạnh nhạt nói, “Trịnh thúc, còn không đem người đàn bà điên này dẫn đi?”

Không nghĩ tới, giây phút hai người ngắn ngủi đối diện đã sớm rơi vào trong mắt người khác.

Sở Yến ánh mắt hơi ngưng, lên tiếng, “Chờ một chút.”

Lời của Sở Yến nhẹ nhàng nhưng mang theo trọng lượng. Sở lão gia tử ngẩn ra, nhìn qua.

Sở Yến cùng ông đối mắt, nhấp môi, nhỏ giọng giải thích, “Ông nội, con cảm thấy, cảm thấy dì Phân không có lá gan lớn như vậy.”

Phảng phất giọng nói cường ngạnh khi nãy chỉ là ảo giác.

“Có thể không là có người……” Sở Yến liếc về hướng Sở Hiên Triệt một cái, lại đem tầm mắt dời đến trên người Tạ Vân Phân, “Ở sau lưng sai sử dì Phân?”

Tạ Phân Vân cúi đầu, trong lòng vạn phần do dự.

Năm đó, lời Sở Hiên Triệt nói, chính xác ảnh hưởng đến bà ta.

Nhưng khi đó, đối phương chỉ là một đứa nhỏ, làm sao tâm tư sâu như vậy? Mặc dù Sở Hiên Triệt có tâm tư này, cố ý xúi giục bà ta. Hiện giờ làm chuyện sai, là bà ta tự làm. Cho dù bà đem sự tình năm đó nói ra, có mấy người sẽ tin?

Không đợi Tạ Phân Vân mở miệng, Sở Hiên Triệt đã nói trước.

“Đến lúc đó cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng. Tiểu Ngạn, em không cần lo lắng.” Sở Hiên Triệt vừa nói, vừa rót cho Sở lão gia tử một lần chén nước trà, “Ông nội, vì một người làm mà lao lực, không đáng, cơ thể ông quan trọng, ăn cơm trước đi.”

Dứt lời, lại nhìn quản gia một cái, gật đầu, “ Chú Trịnh.”

Quản gia hiểu ý của hắn, lập tức kéo Tạ Phân Vân từ dưới đất đi ra ngoài. Sở Yến không lên tiếng nhìn hết thảy những chuyện này, phỏng đoán trong lòng lại chứng thực vài phần. Chẳng qua cậu cũng rõ ràng, cho dù Tạ Phân Vân mở miệng nói ra Sở Hiên Triệt, chỉ sợ cũng không ai tin.

Một khi đã như vậy, Sở Hiên Triệt sẽ không cần tốn nhiều miệng lưỡi.

Sở lão gia tử nhìn người bị mang đi, uống hai hớp trà nóng, buồn bực mới tiêu tan một ít. Ông liếc nhìn cháu trai nhỏ, thấy quần áo dơ cũ trên người cậu, vừa muốn lên tiếng, kết quả bị Sở Hiên Triệt nói trước.

“Tiền tiêu vặt của Tiểu Ngạn e là cũng sẽ không lấy lại nhanh được. Anh còn một chút tiền, Tiểu Ngạn, hay là em cầm đi mua quần áo đi?”

Một giây trước ra vẻ chính nghĩa, phủi sạch quan hệ. Một giây sau, hào phóng tiêu tiền, lay động lòng người?

Sở Hiên Triệt, đúng là không thể xem thường.

Sở Yến nghe vậy, làm ra vẻ thụ sủng nhược kinh.

“Hầy, ông còn ở đây, cần gì tiền của con?” Sở lão gia tử phản bác, nhưng trong mắt ông cuối cùng cũng có ý cười.