Tôi Hô Mưa Gọi Gió Ở Kịch Bản

Chương 4

Thực điển hình nhân vật pháo hôi, trong kịch bản số lần lên sân khấu ít lại càng ít.

Sở Yến đem kịch bản tinh tế hồi ức một lần, nhắm mắt trầm tư.

Có thể trở lại thế giới hiện thực hay không, đó là chuyện không chắc chắn. Nhưng nếu cậu thay thế nguyên chủ, vậy không thể làm chính mình lưu lạc đến kết cục bi thảm trong kịch bản.

Tính cách của nguyên chủ mọi người đều biết. Nếu cậu tùy tiện thay đổi, không chỉ khiến cho người khác hoài nghi, thậm chí còn khả năng thay đổi hướng đi của tình tiết nào đó. Một khi đã như vậy, cậu còn không bằng đi một bước, xem một bước. Đương nhiên, khi cần thiết, còn có thể giả heo ăn thịt hổ.

Sở Yến tự hỏi một phen, miễn cưỡng tiếp nhận sự thật bản thân ‘ xuyên vào kịch bản ’.

Thân thể này vốn gầy yếu, bị người khác đánh bị thương, lại ở tiệc mừng thọ lăn lộn nửa ngày. Hiện giờ một thả lỏng lại, thể xác và tinh thần đều mệt, không ngăn được buồn ngủ. Sở Yến cũng không nghĩ nhiều lắm, dứt khoát lôi kéo chăn, vừa dựa đầu đã ngủ……

……

Sở Yến ngủ một giấc, trực tiếp ngủ tới buổi sáng 10 giờ. Cậu xuống giường, không nói hai lời liền đi tới trong phòng tắm, tránh đi trên trán vết thương, chính mình đơn giản rửa mặt một phen.

Trải qua một đêm điều chỉnh, trạng thái của Sở Yến cuối cùng khôi phục. Cậu nhìn ‘ bản thân ’ trong gương, tạm dừng mà đánh giá.

Ngày hôm qua sự việc bất ngờ, Sở Yến chỉ nhìn mặt mình một cách mơ hồ ở mảnh kim loại. Hiện giờ nhìn kỹ, cậu phát giác, nguyên chủ gương mặt này lớn lên không tồi. Ngũ quan tinh xảo, anh khí, làn da so với người bình thường trắng nõn. Vén lên tóc mái hơi dài, một đôi mắt đào hoa trong sạch liền lộ ra. Tùy ý nhìn thoáng qua, vô hình bên trong nhiều điểm sinh động.

Nguyên chủ không thích cùng người khác giao lưu, hàng năm đều ngốc tại trong nhà. Đại khái là bởi vì cái này, nguyên chủ không hề có cảm giác thế tục giống bạn cùng lứa tuổi, khí chất khó được thuần túy, mềm mại.

Sở Yến ở giới giải trí lang bạt mấy năm, tự nhiên sẽ hiểu, dung mạo sạch sẽ dung mạo cùng khí chất này, dễ dàng bắt được nhân tâm nhất.

Gương mặt này, đó là vũ khí cùng nguỵ trang tốt nhất.

Sở Yến trong lòng vừa lòng, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Cậu một lần nữa đi trở về phòng, tính toán tìm quần áo sạch sẽ thay. Nhưng vừa mở tủ quần áo ra, lại hoàn toàn trợn tròn mắt.

Tủ quần áo lớn, chỉ treo vài bộ quần áo mùa hè ít ỏi. Sở Yến tùy tiện lấy ra một bộ, nhìn nhìn, liền biết là áo cũ rất lâu rồi.

Sở Yến xoa xoa giữa mày, trong đầu lại nhảy ra một chút kí ức.

Sở lão gia tử tuy rằng không thích người cháu trai là cậu, nhưng ngày thường, chi phí ăn mặc và tiền tiêu vặt, đều cho cậu một phân cũng không ít. Nhưng vấn đề, là ở trên người một bảo mẫu.

Mẹ nguyên chủ qua đời sớm, từ nhỏ đều là bảo mẫu chăm sóc.

Thời gian đầu, bảo mẫu Tạ Vân Phân đối nguyên chủ cũng coi như tận tâm tận lực. Nhưng sau này, bà ta phát hiện tiểu thiếu gia này không được sủng ái, thái độ liền có biến hóa. Đầu tiên là có lệ chiếu cố nguyên chủ, sau đó, bà ta còn lén ăn chặn tiền tiêu vặt của nguyên chủ, toàn bộ đem cho người nhà mình.

Nguyên chủ đọc đến là ký túc cao trung, ở trong trường học, đòng phục, ăn căn tin, ngày thường không thường trở về. Nhoáng lên như vậy nhiều năm, Sở gia trên dưới không ai phát hiện dị thường. Chính xác hơn, bọn họ hoàn toàn bỏ qua nguyên chủ……

……

Sở Yến đem sự tình hồi ức một lần, trong mắt chậm rãi tụ tập khói mù.

Trùng hợp lúc này, tiếng đập cửa vang lên, cùng với thanh âm của một người phụ nữ trung niên, “Tiểu thiếu gia, cậu ngủ dậy chưa?”

Giọng nói, vô cùng quen tai.

Chỉ một cái chớp mắt, Sở Yến liền nhận ra người tới. Cậu thu liễm cảm xúc, lập tức đi đến, mở cửa. Cậu nhìn người ngoài cửa, ngoan ngoãn nói, “…… dì Phân.”

Tạ Vân Phân thấy cậu mở cửa, tầm mắt hướng vào trong xem xét, há mồm liền nói, “Thiếu gia, ngủ đủ rồi thì rời giường, lão gia tử vừa rồi còn hỏi cậu.”

Đại khái là do tiệc mừng thọ ngày hôm qua , lão gia tử đối với người cháu trai này, khó được có chút quan tâm.

“Vâng.” Sở Yến nhìn bà ta, đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng. Ngược lại, trên mặt cậu có vẻ do dự, thử thăm dò mở miệng, “Dì Phân, dì có thể cho con tiền không? Con, con có việc muốn dùng tiền.”

Tạ Vân Phân vừa nghe thấy từ ‘ tiền ’, sắc mặt tức khắc thay đổi. Bất quá, bà ta rất nhanh liền ổn định, ra vẻ ôn nhu mà dò hỏi, “Làm sao vậy? Có phải muốn mua đồ hay không?”

Lời nói vừa mới hỏi ra khỏi miệng, bà liền nói lời thấm thía, “Tiểu thiếu gia, không phải dì Phân nói cậu, cậu cũng không thể tiêu tiền loạn. Thái độ của Lão gia tử đối với cậu, cậu trong lòng hiểu rõ, dù sao cậu cũng phải cho chính mình đường để rút lui.”

“Cậu yên tâm, tiền dì giữ cho cậu đều còn. Dì Phân cũng là vì tốt cho cậu, cậu hiểu không?”

Sở Yến nghe thấy lí do hoang đường này, trong lòng cười nhạo. Nhưng trên mặt lại ra vẻ khó xử, nói không nên một câu hoàn chỉnh.

Tạ Vân Phân lo tính tình của cậu, nói qua loa cho qua mắt, vội vàng nói sang chuyện khác, “Được, tiểu thiếu gia, cậu thay xong quần áo thì xuống dưới, vừa lúc có thể cùng lão gia tử ăn cơm trưa.”

Mặt Sở Yến ngẩn ra, vài giây sau, cậu liền nhỏ đến khó phát hiện gật gật đầu, “Dạ.”

Tạ Vân Phân nói xong, quay đầu liền đi, trong lòng lại thầm nói may mắn —— may tiểu thiếu gia này hướng nội, từ nhỏ đi theo mình lớn lên, cũng dễ lừa dối. Nếu không, mình sao lấy được lấy tiền của cậu?

Không nghĩ tới, thiếu niên trong nháy mắt bà ta xoay người, liền thay đổi thần sắc, do dự biến mất hầu như không còn. Sở Yến nhìn chằm chằm bóng dáng bà ta, hai tròng mắt sâu thẳm, cười lạnh.

Tiền tài tự nhiên đến bên người mình, dùng lâu rồi, liền cảm thấy đó là của mình.

Người lòng tham quá độ, cũng nên được trừng phạt.

Sở Yến trở lại phòng, nhìn tủ quần áo trống vắng, im lặng không lên tiếng. Những ngày tháng làm minh tinh hoa lệ, Sở Yến đối với chất lượng sinh hoạt của mình, luôn luôn yêu cầu rất cao. Mặc dù tới nơi này, cậu cũng không định hạ thấp yêu cầu.

Sở Yến nhớ tới gương mặt giả nhân giả nghĩa kia của Tạ Vân Phân, ánh mắt càng âm trầm. Nếu mình đã thay thế nguyên chủ, như vậy, cậu liền sẽ đoạt lại hết thảy những thứ thuộc về thân thể này.

Nghĩ đến chỗ này, Sở Yến dứt khoát tháo xuống chỉ có vài món quần áo mùa hè trong ngăn tủ, lấy toàn bộ tiến vào phòng tắm, đem những thứ đó làm ướt nhẹp, phơi nắng ở một bên. Làm xong những việc này, Sở Yến lại đem tầm mắt dời đến một góc, trong sọt có bộ quần áo dơ, là cậu tối hôm qua thay .

Sở Yến đáy mắt lướt qua một chút do dự, vài giây sau, cuối cùng cậu cầm lấy bộ quần áo dơ kia, một lần nữa mặc vào.

……

Sau khi sửa soạn thoả đáng, Sở Yến mới đi xuống lầu, lập tức đi đến nhà ăn. Phòng bếp người hầu sớm đã làm cơm trưa, giờ này theo thứ tự mà dọn đồ ăn lên bàn cơm.

Sở Yến nhìn người ngồi ghế gia chủ, bước chân hơi dừng lại.

“Rời giường? Lại đây, đến ngồi kế bên ta.” Sở lão gia tử thấy cậu, uy nghiêm lên tiếng.

Sở Yến nghe vậy, nội tâm bình tĩnh. Nhưng mặt ngoài, lại là bộ dáng thụ sủng nhược kinh*. Cậu bước từng bước nhỏ qua, chỉ trong chốc lát, hai má liền ửng đỏ, tầm mắt cậu thật nhỏ mà dao động, vẫn là lựa chọn một chỗ, ngồi xuống.

(Thụ sủng nhược kinh: Được yêu chiều mà lo sợ, kinh ngạc)

Sở lão gia tử thấy bộ dáng cậu thật cẩn thận , đáy mắt có điểm không vui. Nhưng thật mau, trên cầu thang liền vang lên tiếng bước chân, “Ông nội, bữa sáng tốt lành.”

Hai người đồng thời giương mắt, thấy Sở Hiên Triệt đang từ cầu thang xuống.

Trên mặt Sở Yến hiện ra co quắp, thực tế lại lợi dụng điểm này nhàn rỗi đánh giá hắn.

Là nam chính kịch bản, Sở Hiên Triệt dung mạo tự nhiên tuấn dật, thân cao xuất chúng. Trên mặt hắn mang theo vài phần ý cười, tràn ngập tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi.

“Ngày hôm qua quá mệt mỏi, hôm nay liền ngủ quên.” Sở Hiên Triệt tự nhiên mà đi đến bên cạnh người lão gia tử, ngồi xuống, xin lỗi lấy lòng, “Ông nội, không cùng ông dùng bữa sáng, ông đừng nóng giận.”

“Này có là cái gì? Ta biết, ngày hôm qua tiệc mừng thọ, vất vả cho con.” Lão gia tử trên mặt cuối cùng nhiều ra điểm vui vẻ, “Nghỉ hè cũng mấy ngày rồi, kế tiếp không có việc gì, con phải chơi thật vui.”

“Con mua mấy quyển thương nghiệp lý luận, tính toán bớt thời gian nhìn xem.” Sở Hiên Triệt lại nói.

“Ồ? Được không?”

Hai ông cháu nói đi nói lại, có vẻ hoà thuận vui vẻ. Sở Yến thấy một màn này, không thể không thừa nhận: Chỉ bằng tính cách của Sở Hiên Triệt cùng nguyên chủ, cũng khó trách thái độ của người Sở gia đối với bọn họ hoàn toàn bất đồng.

Sở Yến lúc trước nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, biết tâm tư Sở Hiên Triệt cũng không đơn giản.

Ánh mắt cậu hơi lóe, cố ý đem chiếc đũa rơi xuống đất. Hai người bên kia nghe thấy tiếng vang, lúc này mới dừng nói chuyện.

Đối diện tầm mắt bọn họ, Sở Yến thần sắc đặc biệt bất an, “Xin, xin lỗi.” Dứt lời, cậu liền cúi người, đi nhặt chiếc đũa.

Sở Hiên Triệt thoáng nhìn quần áo trên người cậu, ánh mắt lập loè, khóe miệng nổi lên ý cười như có như không. Ngay sau đó liền kinh ngạc hỏi, “Tiểu Ngạn, em tại sao còn mặc quần áo này?”

Nghe vậy, động tác đứng dậy của Sở Yến hơi dừng, ánh sáng trong mắt cậu hiện ra. Chờ khi cậu đứng dậy, trên mặt lại mang lên cảm giác bất an. Cậu co quắp mà lôi kéo nếp uốn trên quần áo, ý đồ làm cho quần áo bằng phẳng chút.

Nhưng cố tình, động tác chỉnh quần áo càng rõ ràng.

Như vậy một hồi, Sở lão gia tử cũng coi như phát hiện. Quần áo trên người Sở Yến, rõ ràng là bộ trong yến hội ngày hôm qua. Trên áo còn vết bẩn, nhăn dúm dó, nhìn vô cùng lôi thôi.

Sở lão gia tử nhíu mày, quát lớn, “Tiểu Ngạn, con đây lại là sao lại thế này?”

Sở Yến rũ xuống mí mắt, một khuôn mặt tức thì nghẹn đến mức đỏ bừng, nhỏ giọng mở miệng biện giải, “…… Không, không có quần áo mặc, chỉ còn cái này.”

“Không có quần áo mặc?” Sở lão gia tử nghe vậy, trong mắt khó được có chút kinh ngạc, lại hỏi, “Tiền tiêu vặt cho con mỗi tháng đâu?”

Sở lão gia tử là chân chính dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thời trẻ gian khổ, làm ông so với người bình thường càng hiểu đạo lý tiền khó kiếm.

Bởi vậy, Sở gia gia phong nghiêm khắc vì không cho vãn bối tiêu xài lung tung, nhầm đường lạc lối. Nhóm vãn bối chưa vào đại học, Sở lão gia tử sẽ cứng nhắc quy định bọn họ mỗi tháng dùng tiền có giới hạn. Nhưng mặc dù là như vậy, tiền tiêu vặt bọn họ sử dụng mỗi tháng cũng là một số tiền lớn.