Đêm hôm qua, Lâm Tín nhận được thư từ của “Cá đực”, hỏi xin y một đóa Tuyết Liên.
Lâm Tín và “Cá đực” chưa từng gặp nhau. Đêm đó ở Thiên Trì, Lâm Tín say bí tỉ, cũng không nhớ rõ “Cá đực” trông như thế nào.
Sau khi chịu một ngàn tình kiếp, y trở lại Tiên giới, vẫn giữ liên hệ qua lại với “Cá đực” thông qua thư từ. Chỉ khi “Cá đực” muốn thứ gì đó, hắn ta mới gửi tin nhắn cho Lâm Tín.
Lâm Tín nghĩ thầm, ở Tiên giới không ai muốn mình mang tiếng là “bị đùa bỡn” cả. Y lại phá hỏng đường tu hành của “Cá đực”, cảm thấy hổ thẹn với hắn. Bởi thế “Cá đực” muốn thứ đồ gì, y cũng sẽ luôn cố hết sức để có được nó.
Cho nên tối hôm qua nhận được thư, sáng sớm Lâm Tín đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi Thiên Sơn một chuyến để tìm Tuyết Liên.
Thiên Sơn nằm ở khu vực ranh giới giữa Nhân giới và Tiên giới, qua khỏi đỉnh Thiên Sơn là có thể đến được Tiên giới.
Ở mặt trước của Thiên Sơn, sườn núi tương đối bằng phẳng, khí hậu ôn hòa, các tu sĩ và phương sĩ (1) với khát khao mong muốn thông qua việc tu hành để thành tiên hầu hết đều ở mặt trước, còn xây dựng cả đạo quán.
(1) Người tu luyện phép tiên và nghiên cứu thuật bói toán, trừ tà ma.
Phía sau lưng là nơi khắc nghiệt lạnh lẽo, có tiên quân sẽ ở chỗ này khổ tu, còn có một ít tiểu yêu địa phương sinh sống ở chỗ này.
Trước khi Lâm Tín lên núi, y đã cố ý mặc một chiếc áo choàng lông thỏ, một chiếc khăn quàng cổ bằng lông thỏ, găng tay và mũ lông thỏ, và cả một đôi giày lông thỏ.
Mặc dù y đã trở thành tiên nhưng trước kia cũng từng là một con người.
Tiên quân thường không quan tâm trời nóng hay lạnh, lúc nào cũng mặc một bộ bạch y phiêu dật.
Nhưng Lâm Tín thì không làm được như vậy, y không thể khắc phục được chướng ngại tâm lý. Trời lạnh tuyết rơi, hễ Lâm Tín cúi đầu mà thấy mình mặc một bộ quần áo mỏng manh là có thể sợ tới mức lập tức xỉu ngang tại chỗ.
Vẫn là lông xù thoạt nhìn ấm áp hơn.
Y vác trên lưng một chiếc giỏ tre nhỏ, đi lên núi tìm Tuyết Liên.
Tục ngữ nói cũng phải —— Tuyết Liên này là thứ hiếm có, đâu phải ai cũng có thể lấy được?
Nhưng Lâm Tín thì khác, y là “Bạn của Lục giới”, y quen biết với người gieo trồng.
Quả đúng là Thiên Sơn, tuyết bay tán loạn dày đặc, Lâm Tín đứng trước một căn nhà gỗ nhỏ, giơ tay phủi tuyết trên áo choàng, sau đó gõ cửa.
Người bên trong nghe được tiếng đập cửa, nói: “Xin chờ một lát.”
Lâm Tín đợi một lát, một tiểu yêu mặc một bộ xiêm y trắng như tuyết đi tới mở cửa cho y.
Y giơ tay phải lên: “Chào…”
Còn chưa kịp nói xong, tiểu yêu kia chỉ nhìn y rồi “rầm” một cái đóng cửa lại.
Lâm Tín sờ mũi, không biết bản thân mình đã làm sai chuyện gì chọc cho hắn tức giận như vậy, lại tiếp tục gõ cửa: “Là ta, Tín Tín đây…”
Yêu quái kia nói: “Ngươi không phải, ngươi là hung thủ, ngươi là hung thủ ác độc sát hại thỏ con.”
Lâm Tín sửng sốt, bỗng nhiên nhớ đến cả người của mình từ trên xuống dưới phủ đầy lông thỏ, khăn choàng lông thỏ, mũ lông thỏ, mà con yêu quái này ——
Vừa khéo lại là một con thỏ.
Lâm Tín bất chấp chướng ngại tâm lý, nhanh chóng cởϊ áσ choàng, cởi sạch sẽ hết lông thỏ trên người, xong xuôi mới đi gõ cửa: “Hà Kiều?”
Con thỏ tinh lại lần nữa mở cửa cho y, nhìn y từ trên xuống dưới mấy lượt, xác định trên người y không còn bất kỳ sản phẩm tội lỗi nào liên quan đến lông thỏ nữa mới nghiêng người sang một bên nhường đường:
“Ngươi vào đi.”
Trong nhà có đốt củi, rất ấm áp.
Con thỏ tinh tên là Hà Kiều.
Thỏ trắng giã thuốc từ thu sang xuân. Hắn thuê một mảnh đất ở mặt sau của núi Thiên Sơn để gieo trồng dược liệu. Lúc Lâm Tín tới, hắn đang giã thuốc.
Hà Kiều lại lần nữa ngồi tựa lưng trên ghế nhỏ, xắn ống tay áo lên, tiếp tục giã thuốc: “Ngươi lại muốn đồ gì nữa?”
Lâm Tín rất tự nhiên mà đi đến bên tủ gỗ đựng thuốc, cầm một viên sơn tra khai vị ăn: “Ta muốn một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên.”
Còn chưa dứt lời thì một cái chày gỗ dùng để giã thuốc đã bay tới. Lâm Tín nghiêng đầu sang một bên, chày gỗ xoẹt qua thái dương của y đập vào cái tủ đựng chai lọ phía sau.
Lâm Tín cúi đầu, tiếp tục ăn viên thuốc sơn tra, miệng chóp chép.
Hà Kiều tức giận nói: “Không phải là mấy ngày trước đã muốn một đóa rồi sao? Ngươi cho rằng trồng Tuyết Liên cũng giống như trồng củ cải đấy à? Chỉ cần đào một cái hố là trồng được rồi sao? Cái con “Cá đực” kia lại tìm ngươi muốn đồ gì nữa rồi đúng không? Ngươi có bị ngốc hay không vậy? Hắn muốn cái gì ngươi đều cho hắn à?”
“Là bởi vì ta muốn xin lỗi hắn, ta làm hỏng con đường tu hành của hắn, muốn tìm biện pháp để đền bù đắp cho hắn không phải là lẽ đương nhiên sao?”
Lâm Tín nhặt cái chày giã thuốc lên, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, trúc trắc giúp hắn giã thuốc: “Ta thực sự rất cần Tuyết Liên, nếu không có Tuyết Liên, lương tâm của ta sẽ cắn rứt, cả đời này của ta sẽ không vui vẻ nữa. Hà Kiều, ngươi cho ta thêm một đóa Tuyết Liên, ta làm trâu làm ngựa để báo đáp ngươi.”
Hà Kiều không nói gì.
Lâm Tín ngước mắt lên, chớp chớp mắt với hắn: “Thật đấy, làm trâu làm ngựa.”
Hà Kiều suy nghĩ một chút, sau đó cắn răng nói: “Cho ngươi cho ngươi được chưa, ở sân sau còn có một cây cuối cùng, đợi lát nữa đào lên cho ngươi.”
Y ôm quyền cười: “Đa tạ.”
“Nếu ngươi có lòng thì không bằng nghĩ cách giúp ta giải quyết vấn đề tiền thuê đất đi.”
“Cái gì?” Lâm Tín tiếp tục giã thuốc: “Lột da huynh lại tiếp tục tăng tiền thuê đất của ngươi à?”
Mặt sau của Thiên Sơn bị chiếm giữ bởi một con yêu sói toàn thân đen xám, tên là Tần Thương. Nếu muốn ở lại chỗ này thì phải trả tiền thuê đất.
Giá thuê đất cao ngất ngưởng khiến người ta giận sôi máu.
Nghe nói sói ăn cái gì cũng phải lột da, bây giờ xem ra quả thực là như vậy.
Vì vậy, Lâm Tín và Hà Kiều gọi hắn là Lột da huynh.
Rất nhiều tiểu yêu ở lân cận đã bỏ đi vì không trả nổi tiền thuê nhà, nhưng Hà Kiều lại luyến tiếc khí hậu độc đáo thích hợp để gieo trồng dược liệu ở Thiên Sơn, đành miễn cưỡng chấp nhận giá thuê đất tăng vọt.
Lâm Tín hỏi: “Hiện tại tăng lên bao nhiêu?”
Hà Kiều giơ tay, xoè ra năm ngón tay.
“Năm mươi linh thạch?”
“Năm trăm linh thạch.”
Lâm Tín hít sâu một hơi: “Thực sự là danh xứng với thực, danh xứng với thực mà.”
Y sờ vào ngực áo và ống tay áo, móc ra một túi linh thạch, đếm đếm: “Ra ngoài hơi vội nên chỉ mang theo ba mươi viên thôi.”
Hà Kiều đứng dậy, lôi dưới gầm giường ra một cái vại đựng tiền tiết kiệm của mình ra, linh thạch rơi rải rác trên mặt đất, hai người cùng nhau đếm qua một lần, hai trăm lẻ tám.
Lâm Tín ăn một viên sơn tra: “Chờ ta trở về sẽ giúp ngươi bù vào.”
Hà Kiều không nói gì, chỉ yên lặng cất hết linh thạch đi, sau đó cầm lấy một cái hồ lô nhỏ: “Hay là ta lấy thuốc độc chết hắn đi?”
Lâm Tín giật mình, vội vàng khuyên nhủ: “Như vậy không ổn lắm, hắn là sói, ngươi là thỏ, nếu hắn mà hồi quang phản chiếu thì ngươi cũng chết chắc.”
Hà Kiều có chút tuyệt vọng: “Hắn cũng không thiếu tiền, rốt cuộc là hắn ta muốn cái gì?”
Lâm Tín lắc lắc hắn: “Tươi lên nào, tươi lên nào.”
Đang nói chuyện, chợt có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Hà Kiều đứng dậy ra mở cửa, vừa thấy người tới liền nói: “Không phải là chưa đến ngày thu tiền thuê đất sao?”
Hóa ra người đến chính là thuộc hạ của địa chủ Tần Thương, một con nhím.
Con nhím nói: “Ông chủ của chúng ta nói năm trăm linh thạch tiền thuê đất kia, ngươi có thể không cần nộp.”
Hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nhìn thoáng qua Lâm Tín trong nhà: “Ông chủ nghe nói ngươi trồng dược liệu, bảo ngươi nộp lên một đóa Tuyết Liên để làm tiền thuê đất .”
Gió lạnh thốc vào mặt, Hà Kiều hít hít mũi: “Tuyết Liên chỉ có một đóa thôi, ta đã hứa đưa cho bằng hữu rồi. Năm trăm viên linh thạch ta sẽ nộp lên đúng hạn.”
Hắn đóng cửa lại không chút lưu tình.
Lâm Tín thò đầu ra: “Hắn có thù oán gì với ta phải không?”
Hạ Kiều bĩu môi: “Không biết.”
Một lúc sau, lại có tiếng gõ cửa.
Vẫn là con nhím đó: “Ông chủ của chúng ta nói ngài ấy chỉ cần Tuyết Liên, không cần linh thạch.”
“Biết rồi.” Hà Kiều đóng cửa lại.
Lâm Tín cầm con dao xắt thuốc lên: “Cái này rõ ràng là có thù oán với ta rồi nhỉ?”
Tiếng đập cửa vang lên lần thứ ba, con nhím kia chạy qua chạy lại cũng rất bất lực: “Ờ thì… ông chủ của chúng ta cho mời cả hai vị.”
Quả nhiên là có thù oán với y. Lâm Tín vác con dao rựa lên vai, ung dung đứng dậy: “Đi thôi.”
Ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc vào trong lòng, Hà Kiều ôm lấy cánh tay y: “Tiên quân bảo vệ ta.”
Lâm Tín ngẩng đầu ưỡn ngực: “Ngươi yên tâm.”
“Úi… à này, Tín Tín, ngươi vác lưỡi dao trên vai rồi kìa.”
“Ôi.” Lâm Tín che bả vai, quỳ rạp xuống đất.
Hà Kiều thở dài, nhìn vết thương trên vai thực ra chính là xiêm y bị cắt rách: “Đừng tự làm mất mặt nữa, chưa có rách da.”
…
Núi Thiên Sơn quanh năm phủ đầy tuyết trắng, dưới lớp tuyết dày chính là những hang động được nối thông với nhau.
Lột da huynh, Tần Thương, chiếm đất làm vua, sống trong một hang động trong núi Thiên Sơn.
Trong động đốt lửa, ghế đá lót da thỏ. Nam nhân chống đầu, tựa vào đệm lông thỏ, nghiêng đầu híp mắt: “Sao phu nhân và cái tên… gian phu kia vẫn chưa tới?”
Lúc hắn lại ngước mắt lên liền nhìn thấy tên gian phu —— Lâm Tín —— bày trận từ chín tầng trời mà đến.
Đầu tiên là hai hàng tiên quan cưỡi mây mà đến, cầm đèn xếp thành hàng; còn hai hàng tiên quan khác thì mỗi hàng ôm nhạc cụ diễn tấu, tiên nhạc phiêu bồng; còn hai hàng nữa, cúi người mời chào, triệu hồi tiên trận từ chín tầng trời.
Đám tiểu yêu tinh trong động nhìn thấy mà ngây người.
Nhóm tiên quan điều mặc đồ đỏ uyển chuyển ——
Lâm Tín trốn sang một bên, cầm trong tay một nắm viên thuốc sơn tra, bắn ra hết viên này đến viên khác, biến bọn chúng thành tiên quan.
Y chai lại tóc, buộc mái tóc vốn rối tung của mình bằng mão ngọc. Một thân tiên phục màu mè, xiêm y hoa lệ, dát vàng kết ngọc.
Lâm Tín ôm lấy Hà Kiều: “Dù nghèo hèn hay đáng ghét, ra ngoài cũng không được mất mặt; Dù mệt nhọc hay khó khăn, thua người cũng không được thua trận. Đi.”
Mây tiên không chút tỳ vết, tiên khí lung linh.
Lâm Tín tự thiết kế cho chính mình một diện mạo chào sân sáng hực.
Cuối cùng, y đứng yên ở trước mặt Tần Thương, cầm cái đuôi chim bạch loan trên tay giơ lên, ngẩng đầu khoanh tay trước ngực, tùy tiện ngông cuồng: “Tại hạ Lâm Tín, không biết các hạ có gì chỉ bảo?”
Nhìn thấy tư thế này, Tần Thương thế mà bị dọa trong chốc lát.
Sau đó hắn mới nhận ra Lâm Tín đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, thể diện không giữ được, lập tức đứng dậy vung ống tay áo đẩy Hà Kiều đến một khu vực an toàn, căn dặn thuộc hạ: “Trông chừng phu nhân.”
Hắn lấy pháp bảo ra ——
Hầu hết các Tiên quân đánh nhau đều lấy pháp bảo ra để đánh, như thế vừa không tổn hại đến tu vi cũng vừa không tổn hại đến hòa khí.
Mà giữa những yêu ma phần lớn đều ra trận bằng chân thân, đánh đến sung sức còn biến ra cả bản thể, chơi đến khô máu.
Tần Thương lúc này lấy pháp khí ra, hẳn là cũng không muốn thật sự đánh nhau.
Chỉ là Lâm Tín nheo mắt lại, không thấy rõ pháp khí của Tần Thương. Hình như là một cây gậy răng sói, thế mà còn có thể nhổ răng của mình ra để làm pháp khí, hẳn là rất đau nhỉ. Lâm Tín vô thức sờ vào má mình.
Y xưa nay tự xưng là “Bạn của Lục giới”, dĩ hòa vi quý, ít khi nào đánh nhau với người khác, cho nên y chẳng có pháp khí gì, nếu nói là có ——
Y rất khó xử mà rút cây quạt nhỏ của mình ra.
Cây quạt nhỏ này đã đi theo y từ lúc ở Nhân gian, xương quạt làm từ trúc đỏ Việt Quốc (2), bề mặt làm từ lụa trắng, Lâm Tín mỗi tháng đều sơn lại cho nó, quan hệ không hề nông cạn.
(2) Thuật ngữ chung cho các quốc gia ở miền Nam Trung Quốc.
Lâm Tín mở chiếc quạt ra, ném lên không trung: “Phiến Phiến, giúp ta đấu một trận.”
Hai bên đối đầu, rơi vào thế giằng co.
Một lúc sau, Tần Thương dần bị áp chế.
Lâm Tín khoe khoang mà liếc nhìn về phía Hà Kiều: “Ta bảo vệ ngươi đây…”
Núi Thiên Sơn quanh năm tuyết đọng, bên trong hang động có nhiều cột đá đan xen. Lâm Tín còn chưa nói xong, một cây cột đá trên đỉnh đầu của y lung lay hai lần.
Trước khi phát hiện ra, kể cả Lâm Tín đang phóng ra thần thức quanh mình cũng không hề phát hiện, thì cột đá đã bị một lực mạnh đẩy ra, bay về phía Tần Thương, nện vào chiếc ghế da thỏ của hắn rồi cắm phập vào tường.
Hai bên thu hồi pháp khí, Lâm Tín còn chưa nhận ra, chỉ cho là tu vi của mình thâm hậu, lại tiếp tục vứt một ánh nhìn khoe khoang về phía Hà Kiều.
Hà Kiều chỉ chỉ phía sau y: “Tín Tín, đó là nhân tình của ngươi à?”
“Ngươi không nên vô duyên vô cớ mà bôi nhọ người trong sạch, ta ở đâu ra nhân tình gì…”
Lâm Tín gấp cây quạt lại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một vị thần —— cả người phát sáng, xào xạc trong gió —— đứng ở bên đó.
Y giơ tay, vẫn vô tư vô tâm mà mỉm cười: “Hey?”
Trong thoáng chốc Cố Uyên cũng quên mất chính mình đến đây để làm gì. Hắn từ trước đến nay không biết nên làm thế nào để đối phó với y, dừng một chút, gương mặt hắn vô cảm: “……..Hey.”
…………………
Tác giả có lời muốn nói: Cố Uyên có tiến bộ rồi, ở Chương 1 Tín Tín chào hỏi hắn, hắn chỉ “hơi gật đầu”, qua chương nữa Tín Tín lại chào hỏi hắn, hắn đã biết cách đáp lại rồi hhhhhhhh