Sau Khi Bị Enigma Đánh Dấu Vĩnh Viễn

Chương 14: Bạch Tử Chân, đứa trẻ này, khá là kỳ lạ

Editor: Orsa Regina

Trở về văn phòng, Cố Nghiên Trì ngồi xuống ghế, mặc dù không biểu hiện chút giận dữ nào, nhưng lại toát ra một áp lực nặng nề.

Trong giờ ra chơi 10 phút, học sinh ra vào văn phòng không ít. Điều đầu tiên họ nhìn thấy khi bước vào cửa chính là vẻ nghiêm nghị tự nhiên của Cố Nghiên Trì.

Cố Nghiên Trì đập nhẹ bài thi lên bàn, từ tốn nói: "Tử Chân, gần đây em có tâm sự gì phải không?"

Bạch Tử Chân hoàn toàn không có ý thức về lỗi lầm của mình, cậu ta nhún vai nói: "Không có ạ."

Cố Nghiên Trì tiếp tục: "Vậy em có thể nói cho tôi biết, tại sao em lại nộp giấy trắng không?"

"Thầy thực sự muốn em nói sao?" Bạch Tử Chân cười nói, "Thưa thầy, nếu em nói thật, có lẽ thầy sẽ càng tức giận hơn đấy, đến lúc đó thầy sẽ không giả vờ được nữa đâu."

"Không sao, em cứ nói, tôi nghe đây."

Bạch Tử Chân tựa vào cạnh bàn làm việc, khoanh tay trước ngực, không hề có thái độ nhận lỗi, cậu ta nói với giọng điệu cực kỳ ngạo mạn: "Cái gọi là văn học ấy, em nghĩ ai cũng biết cả, em thấy không cần thiết phải mở môn học này đâu, thầy nói có đúng không?"

Nói trước mặt một giáo viên văn học rằng môn văn không cần thiết phải mở, đứa trẻ này, thật là…

Khá là có cá tính.

Cố Nghiên Trì khẽ cười một tiếng, loại học sinh này quả thật hiếm gặp, trăm năm mới có một người.

"Em thấy không có ích sao? Em có phải đang nghĩ rằng biết nói biết viết là đã nắm vững môn học này rồi không?" Cố Nghiên Trì nhấp một ngụm cà phê bên cạnh và nói.

"Cũng không hẳn vậy, chỉ là thực sự không cần thiết phải học thôi ạ."

Cố Nghiên Trì cố nén cơn giận nói: "Được, nếu em nói vậy thì tôi cũng chẳng biết nói gì nữa, tôi chỉ hỏi em một câu, sau này em có định nộp giấy trắng nữa không?"

"Nếu thầy Cố có yêu cầu như vậy, em có thể thực hiện."

Cố Nghiên Trì nhìn Bạch Tử Chân và thầm nghĩ, đứa trẻ này, từ đầu năm học đến giờ cứ im lặng không nói, anh tưởng cậu ta hướng nội không thích nói chuyện, nào ngờ...

Cậu ta thực sự biết cách chọc tức người khác, còn hơn cả Giang Thâm.

Gần đến giờ học, tiết tiếp theo là tiết Sinh học của Giang Thâm, Cố Nghiên Trì quyết định giữ Bạch Tử Chân lại trong văn phòng.

"Làm xong bài thi đi, không làm xong không được ra khỏi văn phòng."

"Tại sao chứ?"

Cố Nghiên Trì hơi đau đầu nói: "Vì tôi là giáo viên của em, bây giờ tôi yêu cầu em làm việc đó."

"Thưa thầy, nhưng như vậy sẽ làm em lỡ tiết học, em được điểm tuyệt đối môn Sinh học, thầy làm vậy sẽ ảnh hưởng đến em đấy." Bạch Tử Chân nghiêng đầu nói.

Nghĩ đến việc Bạch Tử Chân đạt điểm tuyệt đối môn Sinh học nhưng lại nộp giấy trắng môn Văn, Cố Nghiên Trì cảm thấy cực kỳ không cân bằng trong lòng, anh nói: "Em còn sợ bị ảnh hưởng sao? Nếu sợ ảnh hưởng thì đã không nộp giấy trắng cho tôi rồi, bây giờ làm đi, không cần lên lớp Sinh học nữa."

Cùng lắm thì để Giang Thâm dạy bù cho cậu ta sau.

"Ôi, chuyện gì thế này?"

Cửa văn phòng mở ra, Giang Thâm bước vào: "Em điểm danh mãi mà không thấy lớp trưởng đâu, hỏi thăm mới biết cậu ấy ở đây."

Cố Nghiên Trì nhìn hắn nói: "Bạch Tử Chân tiết này ở lại đây với tôi, cậu không cần bận tâm đâu, đi dạy đi."

Giang Thâm nhướn mày, khi nhìn thấy bài thi trắng trên bàn, hắn mới hiểu ra: "Thầy Cố định chiếm tiết của em sao?"

"Sao, không được à?"

"Được chứ, nhưng sau đó em còn phải dạy bù cho Bạch Tử Chân, thời gian em mất đi giữa chừng đó, làm sao đây?"

Cố Nghiên Trì nhướn mày: "Cậu muốn làm sao?"

Giang Thâm cười nói: "Tạm nợ đã, em phải suy nghĩ đã, rồi sẽ nói lại với anh sau."

Cố Nghiên Trì không biết trong đầu Giang Thâm đang nghĩ gì, anh gật đầu nói: "Vậy cậu về lớp trước đi."

"Được thôi."

Thấy Giang Thâm đồng ý, Cố Nghiên Trì quay sang nhìn Bạch Tử Chân: "Nào, em còn trông cậy thầy Giang cứu em sao? Cậu ấy cũng phải nghe lời tôi đấy."

Cuối cùng, dưới ánh mắt đe dọa của Cố Nghiên Trì, Bạch Tử Chân đành cầm bút lên và bắt đầu làm bài.

Trong thời gian một tiết học, khi tiếng chuông tan học vang lên, bài thi cũng đã hoàn thành.

Cố Nghiên Trì cầm lấy xem qua rồi nói: "Thế này không phải là biết làm sao, lần sau đừng như vậy nữa nhé."

Đang nói chuyện, Bạch Tử Chân bất ngờ tiến lên một bước, cậu ta hít hít cổ Cố Nghiên Trì rồi nói: "Thưa thầy Cố."

"Có chuyện gì thì nói đi."

"Trên người thầy hình như có mùi hoa nhài, thật kỳ lạ, mà pheromone của thầy Giang cũng là hoa nhài, thật trùng hợp."

Mùi hoa nhài ư? Đó là pheromone của Giang Thâm mà.

Anh đã bị Giang Thâm đánh dấu, lại còn có con, nên trên người anh sẽ có mùi của Giang Thâm.

Anh vẫn luôn không để ý, bởi vì bình thường anh không ngửi thấy pheromone.

Giờ bị học sinh của mình chỉ ra, anh cảm thấy hơi ngượng.

Tuy nhiên Bạch Tử Chân quả thật đã nhắc nhở anh, anh phải tìm thời gian để rửa sạch dấu hiệu này đi mới được.

Cố Nghiên Trì ho khan vài tiếng, khéo léo chuyển chủ đề: "Thầy Giang của các em có nói về pheromone của mình trong lớp sao?"

"Vâng." Nhắc đến Giang Thâm, ánh mắt Bạch Tử Chân lập tức sáng lên, "Thầy Giang là người học rộng tài cao, em rất ngưỡng mộ thầy ấy. Tuy thầy ấy nghiêm khắc, nhưng chỉ nghiêm với những kẻ vô dụng thôi. Thầy ấy giảng mọi thứ, kể cả những thí nghiệm sinh học nổi tiếng trong và ngoài nước, thật sự là, quá thú vị."

Nghe học sinh đánh giá cao Giang Thâm như vậy, Cố Nghiên Trì cảm thấy hơi an ủi, nhưng mà, Bạch Tử Chân gọi bạn học của mình là "kẻ vô dụng", liệu có ổn không?

Nghĩ đến đây, anh nhìn cậu ta với ánh mắt phức tạp: "Tử Chân, nếu em muốn, em có thể thường xuyên đến văn phòng tìm thầy."

Sau khi Bạch Tử Chân rời đi, Cố Nghiên Trì nhìn Giang Thâm vừa dạy xong đang bước vào và nói: "Cậu có thấy học sinh Bạch Tử Chân này hơi có vấn đề không?"

Giang Thâm nhìn chằm chằm anh một lúc rồi nói: "Thầy Cố, giọng điệu anh vừa nói chuyện với em rất dịu dàng đấy, sau này có thể tiếp tục giữ như vậy được không?"

"Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy."

"Em biết rồi, chỉ cảm thán một chút thôi mà." Giang Thâm ngồi về chỗ của mình và nói, "Em thấy cậu bé này khá tốt đấy chứ."

"Cách suy nghĩ của nó, tôi không hiểu lắm. Nó có vẻ rất có cảm tình với cậu, cậu hãy quan tâm chỉ bảo nó nhiều hơn nhé, nghe rõ chưa."

Chỉ qua vài câu nói của Bạch Tử Chân vừa rồi, anh đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Anh vốn luôn rất quan tâm đến học sinh, chỉ cần có chút bất thường là anh đều có thể nhận ra ngay.

"Thôi đi anh à." Giang Thâm đổi cách xưng hô và tiếp tục nói: "Anh còn nhớ lần đầu tiên em gặp anh, câu đầu tiên anh nói với em là gì không?"

"Không nhớ nữa." Thời gian đã quá lâu rồi, ai còn nhớ được chứ. Anh chỉ biết Giang Thâm lúc mười mấy tuổi có một khí chất rất u ám.

"Anh nói là, "Đứa trẻ nhà ai vậy, kỳ kỳ thế"." Giang Thâm nhắc nhở, "Thực ra lúc đó em chỉ là không muốn nói chuyện thôi."

"Lúc đó tôi thật sự nói vậy sao?" Cố Nghiên Trì cố nhớ lại mà không tài nào nhớ ra được.

"Đúng vậy." Giang Thâm kéo dài giọng nói, "Chỉ cần anh thấy một tính cách khác người là đều cho là kỳ quặc, em thì lại khá ngưỡng mộ cậu bé Bạch Tử Chân này đấy."

"Được rồi, có lẽ là tôi nghĩ nhiều quá."

"Anh nói xem, nếu anh có thể chia một chút sự quan tâm đó cho em, em sẽ vui đến chết mất." Giang Thâm nói, "Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, anh chỉ là giáo viên chủ nhiệm thôi, không cần phải lo lắng mọi thứ đâu. Hơn nữa, thay vì nghĩ những điều này, chi bằng anh nghĩ xem làm sao để bồi thường cho em đi."

"..."

Tác giả có lời muốn nói:

Với tính cách như Tử Chân, đổi sang một truyện khác, chắc chắn sẽ là nam chính rồi.