Sau Khi Bị Enigma Đánh Dấu Vĩnh Viễn

Chương 8: Buồn nôn

Chương 8: Buồn nônEditor: Orsa Regina

Cố Nghiên Trì ngồi tại bàn làm việc, lắc đầu nhìn đống tài liệu lộn xộn trên bàn.

Ngày mai đã chính thức khai giảng, vậy mà anh vẫn còn tán gẫu với Giang Thâm những chuyện vô bổ.

Điều này thật sự không giống anh chút nào.

Giữa lúc đang làm việc, một cuộc gọi đến. Cố Nghiên Trì nhìn màn hình hiển thị rồi nhấc máy.

"Alô, ba."

"Nhóc thúi kia! Mày biết bao lâu rồi mày chưa liên lạc với ba mày không hả?!"

Cố Nghiên Trì vô cảm đưa điện thoại ra xa tai một chút.

Anh không hiểu nổi, cũng chẳng thể lý giải được, tại sao một vị chủ tịch công ty đường hoàng lại luôn nói chuyện bộc trực như vậy.

Đợi đến khi Cố Dũng ở đầu dây bên kia kết thúc màn trách móc con trai suốt ngày không về nhà, anh mới đưa điện thoại sát tai lại và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Giọng Cố Dũng dịu đi đôi chút: "Nghe nói Tiểu Thâm đã đến trường các con làm giáo viên rồi phải không?"

Cố Nghiên Trì quay đầu nhìn Giang Thâm đang ngồi phía sau, rồi đáp lời Cố Dũng: "Vâng, có chuyện gì sao ạ?"

"Ồ, không có gì, chỉ là muốn nói với con, Tiểu Thâm đã ở nước ngoài ba năm rồi, giờ mới về nước, con chăm sóc nó một chút." Cố Dũng nói một cách ân cần: "Tuy ba không biết tại sao lúc trước con nhất quyết bảo ba phải đưa Tiểu Thâm ra nước ngoài, nhưng dù sao nó cũng lớn lên cùng con mà, hồi đi học con không phải cũng rất thích nó sao?"

Cố Nghiên Trì im lặng lắng nghe, đến đây thì khẽ bật cười. Nếu ông biết đứa trẻ ông giúp đỡ đã lên giường với con trai ông, liệu ông còn nói được những lời này không?

"Con cười cái gì vậy?" Cố Dũng nói: "À còn nữa, ba nói cho con biết, làm giáo viên vài năm rồi mau chóng về đây quản lý công ty cho ba! Còn nữa, khi nào thì kiếm cho ba một cô con dâu đây?"

"Ba à, con còn chút việc, con cúp máy trước nhé."

Cố Nghiên Trì vội vàng tắt điện thoại rồi thở dài một hơi. Cơn bực bội vừa mới nguôi ngoai với Giang Thâm lại một lần nữa trỗi dậy.

"Thầy Cố, đây là tài liệu anh yêu cầu, em để ở đây nhé."

"Ừ, cảm ơn nhé." Cố Nghiên Trì cười và nhận lấy tập hồ sơ.

Anh cúi đầu xem xét tài liệu, không biết từ lúc nào Giang Thâm đã đứng trước mặt anh.

"Cậu đứng đây làm gì vậy?" Cố Nghiên Trì hỏi. Vị giáo viên vừa mang tài liệu đến đã ra ngoài, giờ trong văn phòng chỉ còn lại hai người họ.

"Ngày mai tiết đầu tiên lớp 8 là chào cờ, tiết hai là Sinh học, em muốn hỏi anh cách thức giảng dạy." Giang Thâm mỉm cười nói, ánh mắt lấp lánh.

"Nếu ngay cả cách dạy học sinh cậu cũng không biết, thì cậu không cần làm giáo viên nữa. Hơn nữa chúng ta dạy không cùng một môn, "Người trong nghề khó lọt vào nghề khác" cậu hiểu không? Cậu nên đi hỏi những giáo viên Sinh học có kinh nghiệm thì hơn." Cố Nghiên Trì thờ ơ đáp.

"Môn học khác nhau, nhưng phương pháp giảng dạy có thể học hỏi mà."

"Được thôi." Cố Nghiên Trì đặt tài liệu xuống và nhìn hắn, "Trước tiên, chuyển hóa những gì trong đầu cậu thành văn bản, sau đó nói ra, vậy là xong."

"Chỉ có vậy thôi sao?" Giang Thâm hỏi tiếp.

Cố Nghiên Trì xoa xoa thái dương rồi nói: "Còn nữa là phải khiến học sinh tôn trọng cậu với tư cách một giáo viên bộ môn. Phương pháp bao gồm nhưng không giới hạn ở kiến thức uyên thâm, tính cách thấu hiểu, và ngoại hình dễ gần tức là sự thân thiện. Cậu xem cậu có điểm nào phù hợp không?"

Ngoại hình của Giang Thâm thực sự không phù hợp làm giáo viên. Đã sinh ra bắt mắt rồi, trong đôi mắt còn toát lên sự công kích mãnh liệt, khi cười thì không thấy rõ, nhưng khi không cười thì thật sự khiến người ta e dè.

"Vậy sao? Vậy em hiểu rồi." Giang Thâm chỉ vào mình, nở một nụ cười và hỏi: "Em như thế này có được coi là thân thiện không?"

Cố Nghiên Trì: "..."

Sáng hôm sau, Cố Nghiên Trì mặc một bộ vest thường phục bước ra khỏi cửa.

Không ngoài dự đoán, Giang Thâm đang đứng ngoài cửa phòng.

"Anh đi đến trường mà cần ăn mặc chỉnh tề như vậy sao?" Giang Thâm không khỏi nhíu mày. Chính vì mỗi ngày Cố Nghiên Trì đều ăn diện bắt mắt như thế này mới khiến những người như Ôn Miên nảy sinh những ý nghĩ không nên có với anh.

Mỗi khi nhìn thấy những ánh mắt đắm đuối của bọn họ dán chặt vào Cố Nghiên Trì, hắn lại cảm thấy khó chịu trong lòng!

"Chẳng lẽ lại giống cậu, mặc đồ thể thao đi dạy? Người ta biết cậu là giáo viên thì còn đỡ, không biết còn tưởng cậu là học sinh nổi loạn nào đó." Cố Nghiên Trì nói: "Trưởng thành lên một chút đi."

"Em không trưởng thành sao?" Giang Thâm liếc mắt nhìn xuống: "Em thấy mình khá trưởng thành rồi đấy chứ."

Cố Nghiên Trì gần như cùng lúc nhận ra hàm ý trong cái liếc mắt của Giang Thâm. Anh mím môi nói: "Thật không biết cậu đến trường Trung học số Hai làm gì nữa, chỉ tổ hại người."

"Em còn chưa dạy tiết đầu tiên, sao anh biết em là hại người hay là dạy dỗ không biết mệt mỏi?"

"Tôi hy vọng cậu là trường hợp sau. Thôi được rồi, đi nhanh lên." Cố Nghiên Trì chỉnh lại trang phục rồi bước nhanh xuống cầu thang.

Giang Thâm cười theo sau: "Anh ơi, đợi em với."

Đến văn phòng, Cố Nghiên Trì nhanh chóng sắp xếp đồ đạc rồi đi đến lớp học.

Trong lớp ồn ào náo nhiệt, chỉ có một người không hòa nhập được. Cố Nghiên Trì chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy đứa trẻ im lặng ngồi ở góc phòng, nếu nhớ không nhầm thì nó tên là Bạch Tử Chân, một Alpha.

Thoạt nhìn, Bạch Tử Chân này khá giống Giang Thâm hồi nhỏ.

Cố Nghiên Trì giơ tay vỗ vài cái, lớp học vốn ồn ào dần dần yên lặng.

"Mọi người đều rất có năng lượng nhỉ." Cố Nghiên Trì đẩy gọng kính nói: "Tiết học đầu tiên hôm nay, tôi sẽ không giảng bài, chúng ta hãy trò chuyện một chút."

"Tôi đã xem qua thành tích của các em ở lớp 10, lúc đó các em học như thế nào tôi không quản nữa, đó đều là chuyện đã qua rồi. Nhưng từ khi tôi phụ trách các em, tôi hy vọng các em có thể chú tâm nghe giảng. Tôi là chủ nhiệm của các em, tôi phải chịu trách nhiệm về các em."

Cố Nghiên Trì nhìn xuống đám học sinh bên dưới, không một ai lên tiếng, chỉ có Bạch Tử Chân vẫn luôn im lặng khẽ hừ một tiếng.

"Bạn học này có thắc mắc gì không?"

Không nhận được phản hồi, Cố Nghiên Trì không hỏi thêm nữa, anh tiếp tục nói những lời đã chuẩn bị từ trước.

Dường như trên người Cố Nghiên Trì có một sức hút kỳ lạ, khi anh nói chuyện, cả lớp không một ai mất tập trung. Nói đến cuối cùng, anh hài lòng mỉm cười: "Hy vọng sau này khi lên lớp, mọi người vẫn giữ được sự hứng thú như vậy."

Một tiết học trôi qua nhanh chóng, Cố Nghiên Trì ngồi trên bục giảng nhìn học sinh đùa giỡn.

Giờ nghỉ giải lao kết thúc, Cố Nghiên Trì nhìn về phía cửa, Giang Thâm đã đến dạy.

Anh đứng dậy nhường bục giảng, khi đi ngang qua Giang Thâm anh nói: "Tiết đầu tiên, đừng làm hỏng đấy."

"Yên tâm đi." Giang Thâm đáp.

Cố Nghiên Trì ngồi trong văn phòng vẫn cảm thấy không yên tâm, cuối cùng, sau khi đắn đo vài phút, anh quyết định ra cửa sổ phía sau nhìn một chút.

Ý nghĩ vừa nảy sinh, Cố Nghiên Trì liền đứng dậy. Sự lo lắng của anh quả nhiên là đúng.

"Câu hỏi đơn giản thế này mà cũng không trả lời được, em còn học làm gì nữa."

"Chi tiết quyết định thành bại, thái độ quyết định tất cả. Tôi giảng trên bục, các em đều không nghe, học không được thì đừng trách tôi."

Học sinh ngồi dưới: "..."

Giang Thâm nhìn đám học sinh đầu gỗ bên dưới tức đến nghiến răng, hắn không hiểu nổi Cố Nghiên Trì làm sao chịu đựng được.

Ngay lúc hắn định đập cửa bỏ đi, hắn nhìn thấy Cố Nghiên Trì đứng ở cửa sổ phía sau.

"..."

Cố Nghiên Trì bắt được ánh mắt của Giang Thâm, ra hiệu bảo hắn hãy giảng bài cho tốt.

Một tiết học trôi qua, Giang Thâm nói đến khô cả cổ họng. Hắn trở về văn phòng uống một ngụm nước, thấy Cố Nghiên Trì bước vào liền đặt cốc xuống.

Cố Nghiên Trì đi đến trước mặt hắn nói: "Dạy học cần có phương pháp, cậu dạy kiểu này, người tức giận chỉ có mình cậu thôi."

“Em đúng là tức thật." Giang Thâm đập cuốn sách giáo khoa xuống bàn nói, “Em còn nhớ hồi nhỏ, anh dạy em cái gì em học là biết ngay, đâu có giống bọn chúng."

"Cậu tưởng ai cũng giống cậu à." Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Giang Thâm, Cố Nghiên Trì lại có chút muốn cười, "Dạy những học sinh như vậy, phải từ từ mà đến, chúng nó ăn mềm không ăn cứng đâu, đừng vội mắng, hãy xây dựng lòng tin trước."

Giang Thâm dừng động tác lại, sau đó hắn đổi sang vẻ mặt tươi cười nói với Cố Nghiên Trì: "Xây dựng lòng tin cần có thời gian, vậy có phải anh sẽ không xin chuyển công tác nữa không?"

Cố Nghiên Trì lập tức có chút dở khóc dở cười: "Câu này cậu nhớ kỹ thật đấy, chuyển công tác, tôi nhất định sẽ xin, tôi chỉ là lo lắng cho học sinh của tôi thôi."

"Vậy đừng xin nữa." Giang Thâm nhìn chằm chằm anh nói.

"Cậu tránh ra, tôi về lớp xem sao." Cố Nghiên Trì gạt hắn sang một bên, bước ra khỏi văn phòng.

Anh vừa đi đến cửa, đã nghe thấy học sinh trò chuyện.

“Cái thầy Giang Thâm đó, thoạt nhìn khá đẹp trai, nhưng hóa ra lại hung dữ như vậy."

"Đúng vậy, nếu chúng ta đều biết hết rồi thì cần giáo viên làm gì nữa? Quả nhiên giáo viên mới và giáo viên cũ có sự khác biệt, Giang Thâm và thầy Cố khác nhau một trời một vực."

Cố Nghiên Trì cụp mắt xuống, bước đến trước mặt học sinh đó: "Có lẽ phương pháp giảng dạy của thầy Giang có chút vấn đề, nhưng bản thân thầy ấy thực ra không như các em tưởng tượng đâu."

"Xin lỗi thầy Cố." Hai học sinh vừa nói cúi đầu xuống, không nói gì thêm nữa.

Cố Nghiên Trì từ từ lắc đầu, Giang Thâm không phù hợp với nghề này, để hôm khác phải nói chuyện nghiêm túc với hắn mới được.

Với năng lực của Giang Thâm, hắn hoàn toàn có thể vào viện nghiên cứu sinh học, sao lại phải làm giáo viên ở trường Trung học số Hai chứ.

Cố Nghiên Trì quan sát một lúc rồi ra khỏi lớp học, tiết thứ ba anh có một tiết Ngữ văn ở lớp 5.

Bầu không khí học tập ở lớp 5 rõ ràng tốt hơn lớp 8, Cố Nghiên Trì vừa viết lên bảng vừa giảng giải, cảnh tượng vô cùng dễ chịu.

Đến cuối giờ, Cố Nghiên Trì có chút mệt mỏi, anh tháo kính xuống, xoa xoa sống mũi: "Thời gian còn lại các em tự đọc sách nhé."

Chuông tan học vang lên, Cố Nghiên Trì cầm sách giáo khoa rồi đi ra.

Đến giờ ăn, các giáo viên trong văn phòng lấy hộp cơm đi về phía căng tin. Cố Nghiên Trì không hiểu tại sao, nhìn thấy món thịt kho mới mang về, lại cảm thấy có chút buồn nôn.

Cuối cùng anh chỉ ăn một ít cơm và rau luộc nhạt, phần còn lại anh đổ hết.

Giang Thâm nhìn thấy cảnh này liền đi tới hỏi: "Sao vậy? Cơm không ngon à?"

"Không phải."

"Đúng là không ngon lắm." Giang Thâm nói: "Anh ăn kẹo không? Loại chua ngọt ấy."

Chưa kịp để Cố Nghiên Trì từ chối, Giang Thâm đã xé bao bì, trực tiếp nhét viên kẹo nhỏ vào miệng anh.

"Ưʍ."

Viên kẹo bên ngoài bọc một lớp đường trắng, vừa cho vào miệng thì chua, nhưng càng về sau càng ngọt.

Cảm giác buồn nôn từ sâu trong lòng bỗng nhiên biến mất.

Giang Thâm nhìn bộ dạng ngậm kẹo của Cố Nghiên Trì, cười hỏi: "Thích không?"

Lời tác giả:

Phần lớn, thô, dài hôm nay đây!

Yêu mọi người~