Sau Khi Bị Enigma Đánh Dấu Vĩnh Viễn

Chương 6: "Anh, anh đã khỏe hơn chưa?"

Editor: Orsa Regina

Khai giảng năm học mới, cổng trường đỗ đầy xe đưa học sinh đến. Cố Nghiên Trì cầm một xấp tài liệu bước vào lớp học.

Đám học sinh đang ríu rít bỗng đồng loạt im lặng khi thấy Cố Nghiên Trì. Anh đứng trên bục giảng cao ba thước, mỉm cười nhìn những học sinh mà anh sẽ dẫn dắt trong hai năm tới.

Cố Nghiên Trì nói vài câu ngắn gọn rồi bảo cán bộ lớp phát sách giáo khoa học kỳ này. Làm xong mọi việc, anh nói: "Ngày mai chính thức bắt đầu học, các em đừng ngủ quên nhé, đặc biệt là học sinh ngoại trú."

"Dạ biết rồi." Học sinh đồng thanh kéo dài giọng.

"Ngoài ra," Cố Nghiên Trì đẩy kính, giọng anh thật dễ nghe, nhưng những lời tiếp theo khiến đám học sinh bên dưới rêи ɾỉ không thôi, "Chúng ta sẽ có bài kiểm tra đầu năm đấy. Phần môn Ngữ văn thầy đã ra đề xong rồi, nhưng các em đừng lo lắng quá, chỉ kiểm tra kiến thức cơ bản hồi lớp 10 thôi."

"Ôi!"

Cố Nghiên Trì mỉm cười bước ra khỏi lớp học.

Trở về văn phòng, Cố Nghiên Trì uống một ngụm trà, đám trẻ này cũng khá dễ thương.

"Thầy Cố, đã họp lớp xong chưa ạ?" Vương Tĩnh đi tới hỏi.

"Xong rồi."

"À, có vẻ như Tiểu Giang có chuyện muốn tìm thầy, hình như là về vấn đề giảng dạy. Cậu ấy đang ở phòng nước, bảo em đến nói với thầy một tiếng."

"Giang Thâm à?" Cố Nghiên Trì hơi nhíu mày, "Được, tôi biết rồi, cảm ơn nhé."

"Không có gì ạ."

Sau khi Vương Tĩnh rời đi, Cố Nghiên Trì chống khuỷu tay lên bàn, thở dài không thành tiếng. Thằng nhóc này còn đến tìm anh làm gì nữa chứ.

Kể từ lần đó, anh không còn để ý đến Giang Thâm nữa, dù hai người ở đối diện nhau, cùng một văn phòng, anh cũng coi như Giang Thâm không tồn tại.

Anh thực sự đã sợ Giang Thâm rồi.

Thôi, vẫn nên đi xem sao, vạn nhất thật sự có chuyện gì muốn hỏi anh thì sao.

Cố Nghiên Trì đứng dậy, đi về phía phòng nước.

Trong một tầng lầu có tổng cộng hai phòng nước, một phòng lớn và một phòng nhỏ. Phòng lớn dành cho học sinh, phòng nhỏ tất nhiên là dành cho giáo viên. Và trong phòng nước dành riêng cho giáo viên không có camera giám sát.

Cố Nghiên Trì đi đến cửa phòng nước, đẩy cửa bước vào, vừa lúc thấy Giang Thâm đang lấy nước.

"Nói đi, gọi Vương Tĩnh bảo tôi đến phòng nước là có chuyện gì? Cậu tốt nhất là có việc gì đứng đắn, nếu không tôi không có thời gian ở đây lãng phí với cậu đâu, còn một đống việc phải làm."

Giang Thâm không nói gì, hắn khóa vòi nước lại, từng bước đi đến trước mặt Cố Nghiên Trì, ngay sau đó đã ép anh vào tường.

Cố Nghiên Trì vừa định mở miệng quát mắng, liền nghe Giang Thâm nói giọng ủy khuất, "Anh, đừng không để ý đến em, anh đã ba ngày không nói chuyện với em rồi."

"Cậu buông tôi ra trước đã." Cố Nghiên Trì trầm giọng nói.

"Anh hứa với em trước đã."

"Giang Thâm cậu có vấn đề gì không hả, tôi đã nói rồi đây là ở trường học." Cố Nghiên Trì tức giận không đâu, bây giờ anh chỉ muốn cho Giang Thâm một cú đấm vào đầu thật mạnh.

Giang Thâm không theo lời Cố Nghiên Trì mà nói tiếp, "Không để ý đến em cũng không sao, đừng ghét em."

"Cậu thật là, có vấn đề." Cố Nghiên Trì dùng sức đẩy mạnh, mới phát hiện ra mình không thể đẩy Giang Thâm ra được.

Rõ ràng khi 16, 17 tuổi, anh còn có thể tùy ý điều khiển Giang Thâm.

Ba ngày trước trong kỳ mẫn cảm, cơ thể anh yếu ớt đẩy không nổi cũng đành, bây giờ anh không có vấn đề gì mà cũng không đẩy được.

Đây chính là thể chất của Enigma sao?

"Anh đã khỏe hơn chưa?" Giang Thâm đột nhiên hỏi.

Một câu không đầu không đuôi, nhưng Cố Nghiên Trì hiểu. Giang Thâm hỏi là, trong kỳ mẫn cảm, phía dưới, đã khỏe hơn chưa?

"Rời khỏi người tôi, ngay lập tức." Giọng Cố Nghiên Trì hoàn toàn lạnh lùng xuống, anh có thể không quan tâm đến chuyện mấy ngày đó, nhưng điều đó không có nghĩa là Giang Thâm có thể tùy ý nhắc lại, đối với anh - một Alpha mà nói, chuyện này quả thực là khó nói ra miệng.

Nhận ra thái độ lạnh nhạt của Cố Nghiên Trì, Giang Thâm ngẩn người một chút, nhưng vẫn không chịu tránh ra, khi nói chuyện, mặt hắn không hiểu sao đỏ lên, "Thuốc em đưa cho anh, anh phải bôi đúng giờ, mặc dù chúng ta... Lúc đó anh bị em đánh dấu, có thể giảm bớt đau đớn, nhưng... Vẫn bị rách."

Mặt Cố Nghiên Trì lập tức đỏ bừng, thuốc Giang Thâm đưa cho anh còn có thể là thuốc gì, đương nhiên là để bôi chỗ đó, tên nhóc này mặt dày hơn anh tưởng tượng.

Lúc đó kỳ mẫn cảm vừa mới kết thúc, lại liên tục làm trong năm ngày, ban đầu anh ngồi xuống còn khó khăn, Giang Thâm còn mặt dày nói.

Cố Nghiên Trì hít sâu một hơi, "Tôi, không có chuyện gì hết, chỉ cần cậu rời khỏi người tôi, tôi đếm đến ba, nếu cậu còn không động đậy, đừng trách tôi không khách sáo."

Giang Thâm do dự một lúc, cuối cùng buông tay ra.

Cố Nghiên Trì hoạt động cổ tay một chút, anh nhìn Giang Thâm, dùng giọng điệu của một giáo viên lâu năm nói, "Tiểu Giang à, cậu không phải nói có vấn đề muốn hỏi sao? Đối với tiền bối làm ra chuyện bất kính như vậy, đó chính là vấn đề của cậu rồi?"

Giang Thâm nghe anh nói vậy, cười cười, "Em chỉ bất kính với mình anh thôi."

Lời tác giả:

Cập nhật nhẹ một cái~