Bỗng Nhiên Thành Bạn Cùng Phòng Với Người Tôi Yêu Thầm

Chương 3: Đem về KTX ư?

Giang San Hô thấy bạn nữ đi rồi liền đánh nhẹ Bạch Cẩn Tập, ra vẻ rất tức giận: “Bạch Bạch, sao lại ngẩn người vậy?”

Bạch Cẩn Tập lập tức xin lỗi: “Xin lỗi mà Giang Giang, đừng giận mà, cậu muốn mình làm gì cũng được, mình tuyệt đối không oán giận nửa lời.”

Giang San Hô nhìn Bạch Cẩn Tập cười: “Sao lại để trai đẹp làm việc cho mình được, ngại quá, không thì cậu mời mình ăn cơm và bao trà sữa ba ngày, thấy sao?”

Bạch Cẩn Tập giơ tay ra dấu OK: “Mọi thứ đều nghe theo Giang tiểu thư.”

Giang San Hô cảm giác bản thân thật thoải mái, liền vui vẻ chạy xem các câu lạc bộ, hắn phát hiện ở chỗ lúc nãy Bạch Cẩn Tập xém đυ.ng bạn nữ kia chính là câu lạc bộ văn học, liền chạy nhanh tránh xa, nhưng Bạch Cẩn Tập lại dừng chân, bởi vì đối diện câu lạc bộ văn học chính là câu lạc bộ bóng rổ.

Bạch Cẩn Tập không hiểu tại sao câu lạc bộ bóng rỗ dành cho nam sinh lại xuất nhiều nữ sinh như vậy, cậu phát hiện mình chen không lọt, mà Lục Xuyên Bạch giống như cảm giác được gì đấy, anh ngẩng đầu lên tìm, thật sự tìm thấy một người.

Lục Xuyên Bạch không biết từ khi nào xuất hiện phía sau Bạch Cẩn Tập, anh nắm nhẹ vai cậu, xoay người cậu lại đối mặt với mình: “Hello đàn em, cậu muốn tham gia câu lạc bộ nào, tôi giúp cậu tham khảo.”

Bạch Cẩn Tập nhìn Lục Xuyên Bạch đang cười khoái chí, cùng với khoảng cách chỉ hai nắm tay, cậu cảm thấy lỗ tai mình đùng một tiếng, cơ thể bắt đầu vang lên cảnh báo, cậu nỗ lực nói: “Không… có.”

Sau khi nói xong, nghĩ thầm ‘gần quá, gần quá đi’.

Lục Xuyên Bạch nhìn mặt Bạch Cẩn Tập chậm rãi đỏ lên thì cảm thấy khó hiểu, tuy nhiên Bạch Cẩn Tập thoạt nhìn rất bình tĩnh, anh tưởng cậu nóng nên chạy anh đi lấy nước: “Lâm An, còn dư chai nước nào không?”

Lâm An lắc đầu: “Anh trai, hôm nay không biết sao mà nóng quá, nước hết rồi.”

Lục Xuyên Bạch hơi giận, nhưng cũng không biết là giận ai, anh cũng không nghĩ nhiều liền cầm lấy chai nước của bản thân đưa cho Bạch Cẩn Tập, mở nắp ra: “Bạch Cẩn Tập, cậu nhanh uống chút nước, cậu có phải bị say nắng không?” Sau đó đỡ Bạch Cẩn Tập ngồi lên chỗ của mình.

Não Bạch Cẩn Tập lại lần nữa chết máy, toàn bộ quá trình đều để Lục Xuyên Bạch muốn làm gì thì làm, đến khi thấy Lục Xuyên Bạch sốt ruột nhìn mình, sợ anh lại đưa mình đến phòng y tế liền dừng một chút, bình tĩnh nói: “Tôi… tôi không sao hết, anh… làm việc của mình đi.”

Lục Xuyên Bạch có chút lo lắng nhìn Bạch Cẩn Tập: “Cậu thật sự không có việc gì sao? Cậu ngồi đây đợi tôi, cầm lấy chai nước này của tôi mà uống, có chuyện gì thì gọi tôi.”

Bạch Cẩn Tập gật gật đầu, cậu nhìn Lục Xuyên Bạch đi vội, nghĩ thầm: “Mặt đỏ phần nhỏ là do trời nóng, nhưng phần lớn là do anh đó, Lục Xuyên Bạch, anh dựa gần tôi quá, đợi lát nữa… anh ta vừa nói gì cơ, nước gì, nước ai cơ, chai nước Lục Xuyên Bạch lúc này cho mình uống, hình như không phải chai mới.” Trong lòng cậu hét to: “Cái này…chúng ta… này… tính… là hôn gián tiếp sao?”

Lục Xuyên Bạch nhìn qua gương thấy mặt Bạch Cẩn Tập càng ngày càng đỏ, đầu ngày càng cúi thấp, cảm giác như muốn đem đầu chui xuống đất. Anh nhờ Lâm An thế chỗ một chút, sau đó đi mua miếng dán hạ sốt, Hoắc Hương Chính Khí Thuỷ, viên sủi cùng thùng nước khoáng.

Khi Lục Xuyên Bạch trở về Bạch Cẩn Tập đã không còn đó, anh chỉ huy nhân viên công tác nhận nước khoáng, “Lâm An, đem nước khoáng phân phát cho mọi người đi.”

Lúc Lâm An đi tới anh liền giữ chặt tay hắn, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Người ngồi ở đây đâu rồi?”

“Mới vừa đi.” Ánh mắt Lâm An nhìn qua ý bảo hướng KTX, nói xong liền đi phát nước.

Lục Xuyên Bạch có chút không vui nghĩ thầm: “Không phải nói chờ tôi sao?” Sau đó chạy nhanh đi tìm cậu.

Giang San Hô phun tào nói: “Cậu nói Lâm Ân Huỳnh có phải là có vấn đề không, tự nhiên bảo mình rất thích văn học.

Lâm Ân Huỳnh chính là bạn nữ mà Bạch Cẩn Tập xuýt chút nữa đυ.ng phải, lúc Bạch Cẩn Tập đứng ở giữa hai câu lạc bộ, Lâm Ân Huỳnh liếc mắt một cái liền nhìn trúng Giang San Hô, cô mời hắn tham gia câu lạc bộ của mình, ban đầu Giang San Hô từ chối nhưng không chịu nổi lời mời nhiệt tình của Lâm Ân Huỳnh.

Bạch Cẩn Tập hiện tại có hai cái đầu, một đầu nghe Giang San Hô kể về sự tình phát sinh với nữ sinh lúc nãy, một đầu vẫn luôn suy nghĩ cậu và Lục Xuyên Bạch coi như đã hôn gián tiếp sao.

Bạch Cẩn Tập loáng thoáng nghe thấy phía sau có người gọi tên mình, quay đầu lại liền thấy Lục Xuyên Bạch giống như mũi tên lao đến, chạy như bay về phía này, anh chạy đến trước mặt cậu, đứng thẳng lưng sau đó điều chỉnh lại hơi thở: “Không phải tôi bảo cậu chờ tôi sao?”

Bạch Cẩn Tập không nhớ Lục Xuyên Bạch đã nói vậy, trong đầu vẫn luôn lặp đi lặp lại câu hỏi có phải hai người đã hôn gián tiếp không, nhưng khi nhìn thấy Lục Xuyên Bạch vì cậu mà chạy như bay đến liền nói: “Xin lỗi, tôi… quên mất.”

Lục Xuyên Bạch đưa miếng dán hạ sốt, Hoắc Hương Chính Khí Thủy và viên sủi cho Bạch Cẩn Tập cầm lấy, cậu tưởng anh nhờ cậu đem về KTX giùm, tự nhiên mà nói: “Giúp anh đem về phòng phải không?”

Lục Xuyên Bạch cảm thấy Bạch Cẩn Tập thật ngốc, chính anh lặn lội chạy vội tới nhờ cậu mang về làm gì, anh đợi lát nữa xong việc tự mình mang về không phải được rồi sao. Nhìn Bạch Cẩn Tập ngơ ra, anh cười cười mang theo chút chiều chuộng: “Gì mà mang về KTX, xong việc không phải tôi tự mang về được sao, đây là cho cậu.”

Bạch Cẩn Tập ngây ngốc mà nhìn miếng dán hạ sốt, Hoắc Hương Chính Khí Thủy và viên sủi nói: “Cho tôi? Sao lại cho tôi?”

Lục Xuyên Bạch có thể về KXT mà đưa cho cậu mà, tại sao hiện tại lại chạy vội đưa như vậy, Bạch Cẩn Tập nghĩ không ra.

Lục Xuyên Bạch cảm thấy Bạch Cẩn Tập bùng nổ sự đáng yêu, phụt cười một tiếng: “Cậu bị cảm mà, tôi sợ cậu lại phải đến phòng y tế.”

Bạch Cẩn Tập nghe xong có chút kinh ngạc: “Tại sao lại sợ tôi đến phòng y tế?”

Vừa hỏi ra câu này, cả hai người liền sững sờ tại chỗ, Lục Xuyên Bạch cảm thấy thời tiết rất nóng nhưng tại sao trong lòng lại như có giọt mưa đọng lại, rất ngứa. Câu hỏi này của Bạch Cẩn Tập, cho Lục Xuyên Bạch ba ngày ba đêm để trả lời thì anh cũng không đưa ra đáp án được.

Lục Xuyên Bạch như trốn tránh nói: “Tôi phải đi đây, không thì không đủ người.”

Lời này của Lục Xuyên Bạch trăm ngàn sơ hở, thêm một người hay thiếu một người thật ra đều như nhau, nhưng Bạch Cẩn Tập không vạch trần anh: “Được, tối gặp lại.”

Lục Xuyên Bạch vẫy tay tạm biệt, tiện đà cuống quít chạy đi, anh cảm thấy trái tim hiện tại đập quá nhanh liền đẩy lý do hết lên việc anh đang chạy.

Khi Lục Xuyên Bạch trở về KTX, anh thấy Bạch Cẩn Tập đang đeo tai nghe làm bài tập, lúc anh đến gần cậu cũng không phát hiện ra, tay anh liền chụp lấy vai Bạch Cẩn Tập, đầu ngó lên muốn xem thử cậu đang làm gì. Bạch Cẩn Tập đột nhiên đứng bật dậy, đem tai nghe tháo xuống.

Lục Xuyên Bạch thấy cậu phản ứng lớn như vậy, cho rằng doạ cậu rồi: “Xin lỗi, tôi thấy cậu tập trung quá, lúc tôi vào phòng cũng không phát hiện.” Lục Xuyên Bạch thấy cậu giống như mèo nhỏ trộm dấu đồ, nhịn không được xoa xoa đầu cậu, động tác này trực tiếp làm Bạch Cẩn Tập ngây ngẩn cả người, hai mắt cậu nhìn chăm chú vào Lục Xuyên Bạch như mất hồn, nghĩ: “Này… anh ta…đây là đang làm gì vậy?”

Lục Xuyên Bạch không nghĩ nhiều, nói với Bạch Cẩn Tập: “Cậu có đang nghe tôi nói không?”

Lời định nói đảo quanh miệng Bạch Cẩn Tập một vòng cuối cùng cũng không thốt ra, chỉ uhm một tiếng, Lục Xuyên Bạch hiếu kỳ nói: “Cậu đang nghe gì thế, có thể cho tôi nghe cùng không?”

Chỉ thấy Bạch Cẩn Tập không nói gì, Lục Xuyên Bạch liền tự giác lấy tai nghe Bạch Cẩn Tập đeo vào, Bạch Cẩn Tập cũng theo đó đeo chiếc tai nghe còn lại vào, mà tia nghe vừa vặn phát ra một đoạn.

‘Em luôn cố gắng hướng về anh, anh đã sớm trở thành ánh sáng của em;

Anh đã hoài quanh quẩn trong tâm trí em, em sớm không thể quên đi.

Khoảnh khắc em tự chui đầu vào lưới, mắt ngấn lệ nhưng vẻ ngoài vẫn cứng rắn;

Anh đã hoài quanh quẩn trong tâm trí em, em sơm không thể quên đi.

Nỗi niềm không lối thoát, tấm ảnh cũ nhớ đến bóng hình thân thương.’

Đêm hè luôn khô nóng, bài hát này Bạch Cẩn Tập đã nghe rất nhiều lần, giờ lại nghe không ra một điệu cảm xúc nào, cùng người mình thích nghe chung một bản nhạc, thực ái muội, cậu không dám nhìn tới Lục Xuyên Bạch, trong đầu lại quẩn quanh cảnh Lục Xuyên Bạch vừa tắm rửa xong, mùi hương bay ra từ phòng tắm, sữa tăm mùi bạc hà, tất cả khiến Bạch Cẩn Tập mụ mị.

Lục Xuyên Bạch nghe thấy bài hát này, liền nhìn người trước mắt, cảm giác giống như có gì đó đã buông lỏng, càng lúc càng thấy hô hấp khó khăn, giống như có gì đó muốn thoát ra. Nghe được một nửa, Lục Xuyên Bạch nói: “Tôi đi tắm trước, lát nữa ra nghe sau.”

Cuối cùng Lục Xuyên Bạch cũng không hỏi bài này tên gì, nghĩ rằng sau này muốn nghe thì có thể lần nữa nghe cùng Bạch Cẩn Tập.

Bạch Cẩn Tập cảm thấy dường như hôm nay Lục Xuyên Bạch tắm lâu hơn mọi khi.

Bạch Cẩn Tập vừa quay đầu lại, đập vào mắt là Lục Xuyên Bạch tắm xong một thân ám hơi nước đi ra, bốn mắt nhìn nhau, cậu liền chạy nhanh bỏ lại ánh mắt của anh.

Lục Xuyên Bạch đi đến bên cạnh Bạch Cẩn Tập, khuỷu tay chống lên bàn, đầu dừa vào cánh tay: “Bạch Cẩn Tập, cậu tham gia câu lạc bộ bóng rổ đi.”

Bạch Cẩn Tập nhìn đuôi tóc hơi ướt của Lục Xuyên Bạch, có một loại cảm giác tắm rửa sạch sẽ chờ cậu đến ăn: “A, nhưng tôi không chơi bóng rổ.” Bạch Cẩn Tập cảm giá hương bạc hà bên cạnh càng đậm.

Lục Xuyên Bạch vẫy vẫy tay: “Có sao đâu, cậu làm trợ lý cho tôi không?” Anh đứng lên phiền não nói: “Mỗi lần chơi bóng đều có bạn nữ đưa nước, tôi lại ngại từ chối, nhưng mà tôi có tự mang theo nước, mỗi lần đều phiền chết mất.”

Bạch Cẩn Tập cảm thấy Lục Xuyên Bạch ở Versailles, nhưng lại không chứng cứ, nhất thời không nói gì.

(Versailles là cung điện của các vị vua Pháp)

Lục Xuyên Bạch thấy cậu không nói gì, kéo lấy góc áo của cậu. Bạch Cẩn Tập giống như bị cắn, ngồi lui về sau một chút, nhưng cậu quên mất sau ghế không có thanh dựa, vào lúc sắp ngã xuống, Bạch Cẩn Tập theo phản xạ nắm lấy vật bên cạnh, nhưng mà gần nhất cũng chỉ có Lục Xuyên Bạch mà thôi. Cậu nắm lấy, anh cũng ôm lấy cậu. Bạch Cẩn Tập tự biết có lỗi, như đứa trẻ sợ ba mẹ trách mắng, không nói lời nào.

Mà Lục Xuyên Bạch không để ý Bạch Cẩn Tập làm sai gì, “Cậu không sao chứ?” Mở đầu hỏi Bạch Cẩn Tập, “Cậu có bị thương ở đâu không?”

“Tôi…Không sao.” Bạch Cẩn Tập ý thức được mình bị Lục Xuyên Bạch ôm, bề ngoài thì có chút xấu hổ, trong lòng thì rất vui, tim đập như đánh trống, điên cuồng gõ vang l*иg ngực cậu.

Bạch Cẩn Tập thành công đứng lên, đỏ mặt nói với Lục Xuyên Bạch: “Cảm ơn.”

Bạch Cẩn Tập trộm giương mắt nhìn Lục Xuyên Bạch, phát hiện anh cũng đang nhịn cười nhìn cậu, hai ánh mắt ngẫu nhiên chạm nhau, trong nháy mắt đó tựa như có dòng điện chạy qua tâm linh cả hai.