Chương 8
Có đôi khi tôi phải bó tay, thật không thể hiểu nổi mình đang nghĩ gì — Ví dụ như hiện tại, tôi quay đầu một trăm linh một lần liếc qua người đàn ông đang lái xe bên cạnh, trong miệng đang hát một bài hát tiếng Nhật nào đó. Chả biết mình uống nhầm phải thuốc gì mà lúc anh ta ngoắc ngoắc ngón tay, bản thân lại cứ ngốc ngốc thế nào ấy mà trèo lên xe của người ta! Từ lúc đó đến giờ anh ta vẫn chưa nói một câu nào, lại càng không nói rõ là muốn đem tôi đi đâu nữa!“Ừm — Anh Đình tiên sinh –”
“NO!”
“A?” Tôi còn chưa nói xong đã bị anh ta cắt ngang.
Anh ta quay đầu nheo nheo mắt, nói: “Không nên khách sáo như thế, gọi tôi Tuấn Ngộ là được rồi! Nếu không thì Tiểu Ngộ cũng được! Chúng ta quen biết đã lâu như thế rồi mà!”
Tôi há hốc miệng nhìn anh ta cười khúc khích. Tôi chẳng nghĩ là mình rất thân quen với hắn đâu, nói đúng hơn là cả hai người mới chỉ biết nhau chả được bao lâu không phải sao? Tính cả lần này thì coi như mới thấy mặt nhau có hai lần.
“Có thể nói cho tôi biết anh muốn đưa tôi đi đâu không?”
“Ha ha”
Anh Đình Tuấn Ngộ — Mẹ nó! Tên tiếng Nhật sao lại dài thế chứ?
“Sợ tôi đem cậu đi bán à? Yên tâm! Tôi còn chưa có cái gan đấy đâu! Làm vậy Dạ không mổ bụng tôi ra mới là lạ!”
Nhắc tới tên người kia, tôi khẽ giật mình. Sự hỗn loạn lúc trước lại hiện lên trong đầu, linh quang chợt lóe, một ý nghĩ dần xuất hiện. Đem ánh mắt chuyển tới trên người Anh Đình Tuấn Ngộ, kính mắt của anh ta phản chiếu một ánh chớp sángkhiến tôi chợt nhìn thấy bóng dáng mình trên đó – Người này — Có lẽ nào —
“À, Anh Đình –”
“Hử?”
“… Tuấn Ngộ –” Thấy anh ta thỏa mãn gật đầu, tôi tiếp tục nói: “Anh hẳn là đã quen Hình Dạ rất lâu rồi nhỉ?” Có lẽ, người này hẳn là có thể cứu hắn –
Anh ta nhíu mày, tự hỏi một chút, “Đúng vậy! Từ khi có thể tự mình nhận thức thì đã ở bên cạnh cậu ta rồi! Thật sự là một đoạn tình cảm rất dài ha! Cắt không đứt, để ý thì càng loạn hơn. Tên đó đem đến cho tôi không ít phiền phức! Ha ha!”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ta, tôi thầm nghĩ, hẳn là nên nói chính anh ta đem đến cho Hình Dạ không ít phiền phức thì mới đúng.
“Các anh — một người ở Trung Quốc, một người ở Nhận Bản, sao có thể ở cùng nhau được?” Tôi dễ dàng chuyển trọng tâm câu chuyện, có quỷ mới biết! Lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi cả rồi! Đồng hồ trên xe hiện rõ: 20:06.
“Cậu không biết à, cha của Dạ là người Nhật! Cậu ta là con lai Trung Nhật, hay người ta còn gọi là tạp chủng ấy!”
Mồ hôi trên tay tôi đã chạy lên đầy đầu! Hình Dạ vậy mà lại là tạp – í nhầm, là hỗn huyết! Chưa nghe nói bao giờ, tư liệu trong tay cũng có viết những điều này đâu.
“Hình là họ mẹ cậu ta. Ở Trung Quốc cậu ta hay dùng tên Hình Dạ. Đương nhiên cũng vì một nguyên nhân khác, cái tên này dễ nghe hơn tên tiếng Nhật của cậu ta. Mà tên đó cũng cấm tôi ở bên ngoài gọi tên tiếng Nhật của mình đấy, ha ha ha ha ha ha!”
Giống như chợt nhớ đến chuyện cười kinh thiên động địa nào đó, Anh Đình Tuấn Ngộ đột nhiên phá lên cười. Bộ dáng tươi cười kia, nếu như Hình Dạ ở đây, tôi đảm bảo, hắn nhất định sẽ mổ bụng anh ta!
“Ách – vậy à –” tôi định nói tiếp, ai ngờ anh ta đột nhiên quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt nghiêm chỉnh cho đến nay tôi chưa từng thấy, cũng chính là cái vẻ mặt không mang nụ cười, thần bí hỏi tôi: “Cậu có muốn biết tên tiếng Nhật của Dạ không?”
Thật ra mà nói, tôi vốn không có hứng thú với vấn đề đó cho lắm, nhưng bị bộ dạng nghiêm chỉnh khó có được của anh ta làm cho tò mò, lòng hiếu kỳ nho nhỏ của bản thân cũng bị khơi gợi, thật sự là một cái tên buồn cười đến như vậy sao?
“Tôi –”
“Muốn biết à? Đó là một trong những điều cấm kỵ của Dạ! Là thứ từ nhỏ cậu ta đã thống hận! Bị cậu ta coi là một điều sỉ nhục!”
Ừng ực! Tôi nuốt một ngụm nước miếng, âm thanh phát ra cũng không lớn lắm! Tôi nhẹ nhàng gật đầu. Anh Đình Tuấn Ngộ ngoắc ngoắc ngón tay, tôi ghé tai lại gần hắn. Lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ biết nghe lời đến thế!
“Tên tiếng Nhật của cậu ta chính là –” Cái gì cơ?
“Tôi không nói cho cậu đâu! Ha ha ha ha!”
Tôi đi chết đây! Người này đầu óc nhất định có vấn đề!
“Rốt cục anh muốn gì chứ?” Tôi cào cào tóc, cuối cùng không nhịn được kêu lên. Tên này đùa giỡn quá đáng rồi! Phía dưới khuôn mặt tươi cười kia, nội tâm xấu xa đến mức nào nữa hả giời?
“Cũng không phải tôi muốn gì, mà là cậu muốn gì? Yêu tinh!” Anh ta nhàn nhạt cười, đưa tay đẩy kính mắt.
“Anh có ý gì?” Tôi chuyển tầm nhìn, hướng về phía trước. Không biết từ lúc nào xe đã chạy đến một đoạn đường vắng vẻ, có lẽ chúng tôi đã đi đến vùng ngoại ô rồi.
“Ánh mắt của cậu có chút nguy hiểm. Đó là loại ánh mắt chỉ có những kẻ không dễ dàng buông tha mới có.”
Lòng tôi cả kinh! Anh ta nhìn ra cái gì rồi? Hay là, anh ta chỉ vô tình nói thế thôi!
Trấn định lại, khẽ cười, tôi dựa vào lưng ghế, ánh trăng trên trời lẳng lặng tản ra hào quang, giây tiếp theo lại bị mây đen che khuất, tôi nhíu mày —
“Buông tha? Một người chưa từng ôm hi vọng thì có cái gì đáng để buông tha chứ?”
Tôi nói như không có gì quan trọng. Buông tha? Tôi nên buông tha? Nhưng là phải buông tha ai cơ?
“Cậu muốn buông tha cậu ta?” Anh Đình Tuấn Ngộ dừng xe trước đèn đỏ, một chiếc xe ở phía trước chợt khởi động, ánh đèn có chút chói mắt.
Tôi không nói gì, buông tha hắn ư? Nếu như nói phải buông tha, thì có nghĩa là tôi đã từng muốn có hắn. Nên phản bác ra sao? Phản bác như thế nào?
“Phải buông tha một người mà cậu yêu, có lẽ so với việc bị hắn từ bỏ thì càng thống khổ hơn!”
“Anh muốn nói gì?” Xe lần thứ hai bắt đầu chạy. Đột nhiên cảm thấy nơi này có chút quen thuộc —
“Ha ha, không cần khẩn trương như thế, coi như là tôi đang độc thoại đi!” Anh Đình Tuấn Ngộ nhún nhún vai, phát ra tiếng cười khe khẽ.
“Có đôi khi, buông tha cũng là một cách. Nhưng đó chỉ là khi không còn cách nào nữa thôi. Nếu có năng lực, hãy nắm bắt thứ mình muốn, dù chỉ là một phần trăm cũng phải nắm chặt lấy. Một người, yêu một người khác, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Dạ đã từng nói, cậu ta yêu cậu là chuyện ngoài ý muốn nhất trong cuộc đời cậu ta, nhưng cũng là chuyện vui mừng bất ngờ nhất cậu ta có. Cậu hẳn là biết, người như tên đó có khả năng nói ra những lời như vậy thực sự có thể coi là kỳ tích! Mà muốn cậu yêu cậu ta, có lẽ đó là mục tiêu mà Dạ nhất định sẽ đạt được! Dạ cũng từng nói, nếu như cậu rời khỏi cậu ta, cho dù có là địa ngục cậu ta cũng chắc chắn sẽ đến bắt cậu trở về!”
Nắm chặt tay, trong ngực phảng phất như có thứ gì đó đè nặng, tế bào toàn thân bắt đầu co rút đau đớn. Cảm giác này — là gì? Rốt cục nó là gì?
“Sao anh lại khẳng định tôi yêu hắn?” Giọng nói của bản thân vậy mà lại có chút khô khốc.
“Cậu sao có thể khẳng định bản thân không yêu cậu ta?” Anh ta hỏi lại.
Tôi nhắm mắt, khẽ cười nói: “Yêu hắn? Tôi ngay cả cái gì gọi là yêu cũng không phân biệt rõ ràng lắm. Tôi sống, đâu phải vì yêu…”
Anh Đình Tuấn Ngộ quay đầu nhìn tôi. Một lúc lâu, anh ta vươn tay dùng ngón trỏ và ngón giữa trỏ trỏ vào trán tôi nói: “Có lúc, tình yêu chẳng qua là một loại bệnh thần kinh, hai người đều điên cuồng còn dễ chịu hơn một người. Khi cậu thực sự yêu, thì cũng là lúc không có cách nào hình dung được cái gì gọi là yêu! Yêu, chẳng qua là một từ để miêu tả cảm giác của cậu đối với người kia, hà tất phải lưu ý rốt cục nó là cái gì, rốt cục là loại cảm giác nào, đáy lòng cậu khẳng định đã sớm có câu trả lời rồi!”
Tôi mở to mắt nhìn anh ta. Vì sao anh ta lại có cái lý luận này? Vì sao vào thời điểm này anh ta lại phải nói với tôi những lời đó? Vì sao mỗi một chữ anh ta nói đều khiến lòng tôi càng thêm đau đớn —
“Không cần nhìn tôi như thế.” Anh ta khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Cứ như thể là tôi rất vĩ đại vậy, tôi chỉ đơn giản là nói ra những suy nghĩ ở trong lòng, hy vọng cậu sẽ không giống tôi — Muốn bảo vệ người mà mình yêu nhất, cả đời giữ người ấy bên mình, cuối cùng lại không thể không tự tay kết thúc sinh mệnh của người ấy –”
Trong giây phút kia, tôi chợt thấy bi thương trong mắt anh ta. Đó là sự đau đớn xuất phát từ nội tâm, mà còn — chính là thứ cả đời cũng không thể quên được —
“Vì sao lại tỏ ra đau khổ như thế? Yêu tinh?”
Vài giây ngắn ngủi, anh ta lại khôi phục vẻ mặt bình thường, cười nói: “Vẻ mặt này không hợp với cậu đâu. Cậu hẳn là sẽ tươi cười mà đối mặt với tất cả. Có lúc thương hại người khác sẽ làm tổn thương chính mình đấy.”
“Anh — rốt cục là ai?”
Tôi cho tay vào túi quần, run run mà cầm lấy khẩu súng lạnh lẽo. Trong nháy mắt chạm vào súng, sự run rẩy trên người và trong lòng đều đình chỉ. Anh Đình Tuấn Ngộ đẩy đẩy kính mắt thở dài nói: “Tôi đây — là bạn của Dạ, là anh em, là một bác sĩ ngoại khoa bình thường! Không có gì hơn!”
Tôi nhíu mày. Nếu như nói người này thực sự là một bác sĩ ngoại khoa thông thường, thì nhất định là loại bác sĩ biếи ŧɦái coi gϊếŧ người làm niềm vui trong truyện tranh Nhật Bản!
Cuối cùng cũng hạ quyết tâm!
“Làm phiền anh! Có thể đưa tôi tới một chỗ –” tôi vừa mở miệng thì anh ta đột nhiên dừng xe lại.
“Thật ngại quá! Yêu tinh, cuộc hành trình của cậu và tôi đã đến lúc kết thúc. Lần sau có cơ hội nhất định sẽ cùng cậu hẹn hò riêng một lần.”
Anh Đình Tuấn Ngộ vừa nói vừa nhấn nút mở cửa tự động. Khi tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đá xuống xe, mạnh lớn đến nỗi khiến tôi không tin nổi! Tôi đặt mông ngồi xuống mặt đất.
“Hẹn hò không cho Dạ biết nhé! Bye! Yêu tinh!”
Anh ta nghênh ngang lái xe rời đi. Tôi chống hai tay về phía sau. Trong lúc nhất thời không có phản ứng gì, cho đến khi mặt đất thô ráp làm tay phát đau thì mới ý thức được mình vừa bị ném xuống xe!
“Mẹ nó!” Tôi thoáng cái từ trên mặt đất nhảy dựng lên, “Cái tên này đầu óc nhất định có vấn đề rồi!” Tôi nghiến răng nghiến lợi mắng, nhưng dù sao cũng là chuyện vô ích, không thể khiến anh ta chợt có lương tâm mà quay lại!
Nhìn quanh bốn phía một vòng, nhưng khi nhìn rõ chỗ này là chỗ nào, ngoại trừ vạn phần kinh ngạc, tôi lần thứ hai khẳng định người tên Anh Đình Tuấn Ngộ kia hoặc là kiểu người cực kỳ lợi hại, hoặc là — kẻ thần kinh có vấn đề!
Nơi đây, chính là địa điểm đêm nay Hình Dạ muốn đến! Không sai! Địa chỉ không sai! Tên đường không sai! Tên tòa nhà không sai! Không sai! Không sai! Chính là ở đây! (Sao anh Không sai! Nhiều thế nhưng tưởng tượng ra cái mặt lúc đấy hẳn là rất khả ái ah~)
Chẳng kịp cảm thán bao lâu, tôi ngẩng đầu nhìn lướt qua tòa cao ốc gần ba mươi tầng, mới hơn tám giờ vài phút mà toàn bộ đã tối đen, điều đó chứng tỏ cái gì lòng tôi đã rất rõ. Rút khẩu IJ75 ra để trước ngực, tôi nhanh chóng chạy về phía cửa lớn. Kịp, hẳn là còn kịp — nhất định là kịp!
Cửa không khóa, đáng để ăn mừng đây. Tôi cũng không cho rằng đạn trong súng của mình có thể bắn thủng cánh cửa bằng thủy tinh công nghiệp siêu dày này. Trong đại sảnh một mảnh tĩnh mịch, thang máy bất động, có thể là hệ thống điện đã bị phá hủy rồi, thành ra chỉ có thể dùng cầu thang bộ, thế nhưng —-
“Mẹ nó!”
Tôi chửi thầm một tiếng, nhà cao như thế, rốt cuộc là ở tầng nào đây? Nói tới nói lui nhưng bản thân vẫn tiếp tục tìm, hết sức chăm chú nghe động tĩnh bốn phía. Cảm giác của tôi rất nhạy, hơi thở của người khác trong không khí tôi có thể dễ dàng cảm nhận được. Nếu như có nhiều người thì lại càng không cần phải nói. Đây là kết quả của quá trình huấn luyện miệt mài — mà cũng giống như địa ngục đó!
Không có! Không có! Vẫn không có! Vì sao không có một chút động tĩnh nào chứ? Vốn tưởng rằng nơi đây sẽ tràn ngập tiếng súng, vậy mà thế nào lại không có một chút tiếng động nào! Rốt cuộc là làm sao vậy? Lẽ nào — Ngăn cản chính mình suy nghĩ lung tung, việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra hắn!
Liên tiếp leo hơn mười tầng lầu, mặc dù thể lực không tồi nhưng tôi cũng phải thở hổn hển. Con mẹ nó! Họ Hình kia, anh con mẹ nó nếu như còn tiếp tục ẩn núp quá kĩ thì ông đây cũng không cứu được đâu!
Đột nhiên, một cỗ mùi khó chịu thoang thoảng từ trên lầu bay xuống. Tôi khẽ hít một hơi, xác định nó không phải khí độc, nhưng cũng chẳng phải thứ gì tốt!
Gas!
Xem ra đường ống gas đã bị phá. Chợt rõ ràng nguyên nhân vì sao không có tiếng súng, nếu như ở nơi tràn ngập khí gas mà nổ súng thì toàn bộ mọi người chắc chắn sẽ đồng vu quy tận! Là Hình Dạ làm sao? Tôi khẽ cười một tiếng, xem ra còn kịp!
Tiếp tục chạy lên trên lầu. Cảm giác nói cho tôi biết đã rất gần rồi! Hắn hẳn là ở ngay phía trên — Ngay khi tôi nhanh chóng vượt qua ba tầng lầu nữa, một bóng người đột nhiên từ phía trên lảo đảo vọt xuống, tôi một phát không để cho hắn kịp trở tay áp ngay vào tường —
“Á!” Hắn kêu một tiếng, “Là ai?”
“Hình Dạ đâu?” Tôi thấp giọng hỏi một câu, hắn ngoảnh đầu lại nhìn tôi, bị tôi vặn tay thêm chút nữa thì kêu lên.
“Thành thật chút! Nếu còn động đậy tao vặn gãy cổ mày! Nói!”
Y phục của hắn bị bắn trúng, lộ ra bờ vai, trên đó là hình xăm một con hắc xà!
Là người của Hắc Xà! Tôi lại càng hoảng sợ! Vì sao lại là người của Hắc Xà mà không phải là —-
“Hình, Hình Dạ?” Hắn đột nhiên run lẩy bẩy, líu ríu nói, “Ma quỷ! Ma quỷ –”
Tôi nhíu mày, hắn làm sao vậy? Ánh mắt hắn chợt dại ra, rõ ràng là bộ dáng thần chí không rõ ràng, trước tiên cứ mặc kệ những điều khác, tôi hỏi lại một tiếng: “Hình Dạ rốt cuộc ở nơi nào? Nói mau!”
“Hắn, hắn ở, ở trên lầu?” Nói xong hắn đột nhiên bắt đầu giãy dụa, hét to thoát khỏi áp chế của tôi rồi chạy xuống phía dưới. “Tha cho tôi! Tôi chưa làm cái gì cả! Ah~~!”
Tôi nhìn bóng lưng hắn dần biến mất trong bóng tối, không có thời gian để ý đến cái thằng cha ấy nữa! Tôi tiếp tục chạy lên lầu trên, một cước đá văng cửa, một mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập toàn bộ hành lang –
Chuyện gì… đã xảy ra?
Hình Dạ đâu? Tôi tìm kiếm bóng dáng hắn. Nơi đây không có quá nhiều hơi thở của sự sống — Vì sao? Lòng bắt đầu loạn lên, trên hành lang vắng vẻ càng ngày càng nghe rõ —–
Trên mặt đất ngày càng xuất hiện nhiều vết máu cùng thi thể khiến tôi thở dốc vì kinh khϊếp đảm. Cũng không phải chưa từng thấy qua thi thể, nhưng tình cảnh lúc này khiến cho ngay cả tôi cũng không thể nào ức chế nỗi sợ hãi đang không ngừng dâng lên — Máu nóng chậm rãi chảy tới dưới chân, giống như rắn rết mà cuốn lấy tôi, da gà nổi toàn thân.
Trong đám thi thể không có Hình Dạ, tôi khẽ thở dài một hơi. Dọc theo vết máu đi tới cánh cửa phía trước, trực giác cho tôi biết Hình Dạ chắc chắn ở đây. Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, tôi đưa tay đẩy cánh cửa khép hờ ra — Một mùi tanh hôi buồn nôn từ bên trong tuôn ra. Tôi thấy được hình ảnh cả đời này không quên được –
Thi thể đầy đất, trên người có đủ các loại dao súng, toàn bộ vết thương đều ở chỗ hiểm, thậm chí vẫn còn có thể nghe được tiếng máu đang nhỏ giọt. Tại trung tâm đám thi thể, Hình Dạ không nhúc nhích đứng tại chỗ, trên y phục vương đầy máu, thanh kiếm võ sĩ đạo dính máu trên tay hắn đã nói cho tôi rõ tất cả — Những người này, toàn bộ đều là do hắn gϊếŧ!
Cảm giác được có người tới gần, Hình Dạ chậm rãi quay đầu. Mây đen bay qua, mặt trăng vừa lúc lên tới đỉnh, đôi mắt hắn phản chiếu ánh trăng trong đêm tối tản ra một loại ánh sáng vừa kỳ quái vừa quỷ dị, tôi nhịn không được khẽ co ro! Thân thể không ngừng run rẩy –
Hắn, vậy mà lại có thể gϊếŧ sạch người ở đây!
Hắn khẽ cong khóe miệng nở nụ cười, từng bước tiến về phía tôi. Cảm giác được hai chân mình đang run rẩy không ngừng, Hình Dạ của hiện tại, thực sự như ma quỷ đến từ địa ngục!
“Lạc, em đã đến rồi?”
Hắn vươn tay ra muốn chạm vào tôi khiến tôi vô ý thức lùi về phía sau, sợ hãi đã không thể che giấu được nữa rồi. Hắn thoáng thiêu mi. Ném thanh kiếm trên tay xuống, kéo tôi vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, dịu dàng thì thầm bên tai: “Xin lỗi! Đã khiến em sợ rồi! Yên tâm, tôi sẽ không thương tổn em. Lạc là người tôi yêu nhất, tôi lẽ nào lại làm em bị thương! Ngoan! Không phải sợ!”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng như tiếng hát ru con. Tôi ở trong lòng hắn dần dần không run rẩy nữa, từng hơi từng hơi thở hổn hển.
“Đi thôi! Hơi gas ở trong này quá nồng, ở lâu không tốt cho thân thể, chúng ta trở về đi!”
Hình Dạ chế trụ đầu tôi, dùng cái trán khẽ đỉnh đỉnh trán tôi, nói: “Hơn nữa, nếu không đi thì đợi lát nữa sẽ dọa đến em mất.” Tôi không hiểu lắm, nhưng tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng khiến tôi biết: lại có người đến!
“Xem ra bọn chúng thực sự muốn dồn tôi vào chỗ chết!” Hình Dạ cười cười cầm kiếm lên, một tay kéo tay tôi, nói: “Đi thôi! Có thể trở về sớm thôi — ư!” Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên hừ một tiếng, toàn bộ thân thể khẽ lay động.
“Anh không sao chứ? Bị thương?” Tôi vội vàng đỡ lấy hắn, trên tay một vệt ẩm ướt, “Anh trúng đạn rồi?” Quan sát vết máu trên tay, tôi hỏi.
“Không sao, đạn chỉ sượt qua phần eo, vết thương nhỏ thôi. May là tôi đã phá vỡ ống gas, nếu không hiện tại đã thành tổ ong rồi! Chẳng qua đợi lát nữa hành động sẽ có điểm bất tiện, em phải tự cẩn thận nha!”
Hắn cười cười ra vẻ không sao cả, lòng tôi đau đớn một trận! Hắn đang liều mạng ư? Mà thủ phạm của tất cả những điều này – lại chính là tôi!
Cởϊ áσ buộc vào lưng hắn, tôi nắm lấy bàn tay đang cầm kiếm của hắn kéo đi, nói: “Đi theo tôi, cẩn thận!”
“Hử? Vai trò của chúng ta hình như đang bị tráo đổi thì phải?” Hắn nắm chặt tay tôi.
“Đừng nói vớ vẩn nữa! Đợi lát nữa vướng chân, tôi đây cũng không thèm cứu nhà anh nữa đâu!” Tôi khẽ cắn môi, nhất định không thể chết! Hắc Xà, cậu thiếu tôi một lời giải thích!
“Đi!”
Tôi không muốn gϊếŧ người! Chưa bao giờ muốn! Chẳng qua khi đã đi lên con đường này, niềm tin của bản thân cũng không còn tồn tại nữa. Tôi nói rồi, có một số việc, không ai có thể lựa chọn! Lần đầu tiên gϊếŧ người, tôi ba ngày không ngủ ngon! Đã quên lý do vì sao muốn gϊếŧ kẻ đó! Đã quên bộ dạng kẻ đó trông như thế nào! Đã quên chính mình đã gϊếŧ kẻ đó ra sao! Điều duy nhất nhớ kỹ, chính là mình đã đoạt đi sinh mệnh của một người khác. Mặc kệ kẻ đó có đáng chết hay không, tôi cũng đã gϊếŧ hắn rồi!
Gϊếŧ một người cùng gϊếŧ một vạn người thì có gì khác nhau?
Tôi cùng Hình Dạ một đường chậm rãi chạy xuống dưới lầu, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Theo như độ cao thì ở đây có lẽ là tầng bốn hay năm gì đấy. Không còn ngửi thấy mùi gas nữa, điều này có nghĩa là có thể nổ súng rồi!
“Sắp có thể thoát ra khỏi đây rồi, anh vẫn chịu được chứ?” Tôi quay đầu hỏi Hình Dạ một tiếng, xem xét vết máu trên tay.
“Không thành vấn đề!” Hắn cười cười, nói: “Vết thương như vậy cũng không chịu được thì đã sớm vào quan tài nằm rồi!”
Nguồn :
“Đừng nói linh tinh!” Tôi khẽ quát một tiếng.
“Sao? Lo lắng à?” Hắn mờ ám hỏi, mặt tôi bỗng đỏ lên. Lúc này mà còn tán tỉnh được nữa chứ!?
“Tôi mới — Cẩn thận!” Tôi ngay lập tức kéo Hình Dạ ra phía sau, giây tiếp theo phi thẳng thanh kiếm trên tay về phía người đang từ trên lầu đi xuống, xuyên qua vai, gim hắn lên tường.
“Dưới lầu tựa hồ cũng có người đang lên đây, chúng ta chạy xuống tầng hai, dưới đất có một bãi cỏ lớn, nhảy xuống từ độ cao đó cũng không chết được! Chúng ta theo đường đó chạy đi!” Rút khẩu súng trong túi ra, tôi kéo Hình Dạ chạy về phía tầng hai.
“Lần đầu tiên thấy em như thế này –”
“Cái gì?” Tôi không nghe rõ, vừa chạy vừa hỏi.
“Không có gì! Sắp đến rồi!” Hình Dạ chỉ chỉ phía trước.
Đột nhiên từ cầu thang bên trái có người vọt ra, trước khi ý thức kịp phản ứng, thân thể đã hành động rồi — Tôi trực tiếp bắn một phát súng, chuẩn xác không chệch một chút nào bắn trúng người.
“Quá nhanh!” Hình Dạ khẽ cảm thán một tiếng, biểu thị sự thán phục kĩ thuật bắn súng của tôi.
Chúng tôi không dừng cước bộ, tiếp tục chạy trốn trên hành lang. Phía sau có người! Tôi nhíu mày, có khoảng ba người! Không quay đầu lại, qua khe nách nổ ba phát súng về phía sau, ba tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền đến. GOOD! Lâu rồi không đυ.ng vào súng nhưng cũng không thụt lùi nha!
Bên trái! Bên phải! Hai người ở phía trước! Từng người từng người một từ mọi hướng đuổi theo chúng tôi. Trên cơ bản là một phát một người. Cho đến khi tôi dùng viên đạn cuối cùng giải quyết người còn lại có thể thấy thì hai chúng tôi cũng đã đi tới cửa sổ tầng hai phía trước bãi cỏ.
“Hộc ~!” Tôi thở ra một hơi, thả khẩu súng vào túi. Mở cửa sổ, không khí bên ngoài thật trong lành, tôi rốt cục cũng biết được sống ở bên ngoài quả thật là một việc tốt!
“Mèo con, tôi không biết là em lại có kỹ thuật bắn súng tốt như vậy đấy!” Hình Dạ cười cười khó tin nói, biểu tình có chút xấu hổ hiếm khi thấy được.
Tôi hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, “Tôi nhớ đã từng nói, trước đây — bọn họ đều gọi tôi là ‘Thương thần’ rồi mà!”
“Em –” Hình Dạ còn muốn nói gì đó, tôi khẽ đẩy hắn, kéo hắn đến trước cửa sổ.
“Đừng lề mề nữa! Nhảy đi! Cẩn thận vết thương!”
Vận khí không tồi! Bãi cỏ coi như mềm mại, hai người lần lượt rơi xuống đất. Thời điểm tiếp đất, thân thể Hình Dạ khẽ run lên.
“Anh không sao chứ?” Nhìn áo của mình quấn trên lưng hắn đã thấm ướt màu đỏ, nhịn không được khẽ cau mày. Trước nhất phải đi bệnh viện.
“Ha ha!” Hình Dạ cười, mồ hôi từ trên trán lăn xuống, “Nếu như là người khác, tôi nhất định nói không thành vấn đề, thế nhưng là em, tôi sẽ nói thật, đúng là có điểm đau!”
“Được rồi! Anh đừng lải nhải nữa! Chúng ta mau đi đi, phải đưa anh vào viện!” Chúng tôi chạy chậm một đoạn đường, xác định không có ai đuổi theo mới dần giảm tốc độ.
“Phải kiếm một chiếc xe! Không biết phụ cận có taxi không!” Mẹ nó! Ở đây sao lại hoang vắng như thế chứ! Tôi cắn răng khẽ chửi.
“Có di động không? Của tôi bị hỏng rồi.” Hình Dạ hỏi. Tôi sờ sờ túi tiền, lấy điện thoại ra, có lẽ là vẫn dùng được. Đưa cho hắn, thấy hắn thành thạo bấm một dãy số —
“Alo! Cậu con mẹ nó chết ở đâu rồi? Muốn cho tôi chết vì mất máu à?” Hình Dạ vừa mở miệng đã tuôn ra một tràng thô tục, tôi lại càng hoảng sợ. Không nghĩ tới quý công tử như hắn vậy mà cũng có lúc “xuất khẩu thành bẩn”! Hơn nữa xem ra cũng không kém gì tôi, hôm nay rốt cục cũng được mở mắt rồi!
“Cho cậu ba phút, nếu thật sự không xuất hiện trước mặt tôi thì tôi sẽ mổ bụng cậu!” Sau khi lạnh lùng ra lệnh, Hình Dạ “bập” một tiếng đóng nắp di động trả lại cho tôi.
“Anh gọi ai vậy?” Tôi hỏi.
“Anh Đình Tuấn Ngộ!” Hình Dạ nhún vai, “Tên kia là bác sĩ, có thể gọi cậu ta đến xử lí vết thương, đến bệnh viện phiền phức lắm!”
“Anh khẳng định anh ta sẽ không làm cho máu của anh bị chảy hết ra chứ?”
Hình Dạ xoa đầu tôi cười nói: “Mèo con, tôi biết cậu ta thoạt nhìn không bình thường, nhưng tôi có thể đảm bảo, ít nhất cậu ta không phải là loại bác sĩ biếи ŧɦái xem gϊếŧ người là niềm vui.” Khóe miệng tôi khẽ co quắp! Phải không đấy?
“Có thể hỏi em một vấn đề chứ?”
“Hử? Cái gì?”
“Sao lại đến cứu tôi? Em biết tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Tôi thoáng cứng người! Đúng vậy? Vì sao lại đến? Thầm nghĩ phải đến cứu hắn, tôi căn bản không truy cứu lý do vì sao bản thân lại lo lắng. Lẽ nào thực sự như Anh Đình Tuấn Ngộ nói, tôi — đã yêu hắn mất rồi? Đó rốt cục có phải là lý do không? Ngay cả bản thân tôi cũng phân không rõ —
“Nếu như tôi nói tôi vừa lúc đi ngang qua, anh có tin không?” Tôi cúi đầu.
“Em nói tôi sẽ tin.” Hình Dạ nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi.
“Quá tin tưởng người khác không phải chuyện tốt đâu!”
Đừng nên tin tôi! Tôi không phải là người xứng đáng được anh tin tưởng, một ngày nào đó anh sẽ hối hận vì đã tin tôi! Nếu như ngày đó tới, tôi phải đối mặt với anh thế nào đây —
“Nhưng tôi tin em, mèo con, em có yêu tôi không? Em lo lắng cho tôi nên mới đến phải không?”
“Tôi không có!” Tôi quay mặt đi né tránh bàn tay hắn.
“Mèo con, nói thật đi! Mặc kệ em nói gì tôi đều tin!”
Tôi cúi đầu thở dài, cuối cùng đưa tay giúp Hình Dạ chỉnh lại chiếc áo cột trên lưng hắn.
“Tôi nói rồi, quá tin tưởng người khác không phải chuyện tốt, mà tôi — e rằng cũng không phải người đáng giá để anh đặt niềm tin!”
Hắn không nói gì, lẳng lặng nhìn tôi buộc lại vết thương cho hắn. Máu tựa hồ càng ngày chảy càng nhiều. May mà thân thể tốt, nếu là người bình thường chảy nhiều máu như vậy thì đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi.
“Sao anh ta vẫn chưa tới –” Tôi vừa buộc vừa lẩm bẩm.
“An Lạc, đến bên cạnh tôi được không?” Hình Dạ đột nhiên nói một câu, ngữ khí kiên định chưa từng có.
“Hiện tại không phải tôi đang ở bên cạnh anh sao?”
Hắn thoáng ngừng, sau đó nắm tay tôi, tay kia nâng cằm tôi lên, nhìn vào mắt tôi nói: “Tôi biết em là người của Hắc Xà!”
Thời gian dường như ngừng lại, không khí hình như cũng đóng băng. Tế bào toàn thân trong tôi nháy mắt siết chặt —
“Anh — anh nói cái gì?” Tôi hoài nghi lỗ tai của mình. Ông trời ơi! Nói cho con biết đây không phải sự thật đi! Nói cho con biết là con nghe lầm đi!
Hình Dạ nắm chặt tay tôi, kéo tôi vào lòng, nói lại một lần: “Tôi biết em là người của Hắc Xà!” Trong nháy mắt, có thứ gì đó — giữa tôi và hắn –
… Vỡ nát!
Toàn thân bắt đầu run rẩy, tôi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời–
“Sao lại run? Em đang sợ tôi? Vì sao phải sợ?” Hình Dạ hỏi tôi.
Hơn nửa ngày tôi mới thốt được vài từ: “Anh — sao anh biết?”
Hắn đã biết! Hắn biết bao nhiêu rồi? Nếu như đã biết –
“Từ ngày đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã muốn biết tất cả về em.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, động tác vô cùng thân thiết, nhưng lại khiến tôi càng thêm run sợ, tôi đang sợ! Thực sự rất sợ!
“Vì sao không gϊếŧ tôi?” Tôi nghẹn ngào nói: “Tôi đã từng nghĩ đến việc anh sẽ đem tôi đi bầm thây vạn đoạn –”
Hắn sẽ gϊếŧ tôi! Nếu như hắn đã biết, tuyệt đối sẽ gϊếŧ tôi! Giống như đối với những tên vừa nãy, gϊếŧ tôi —
“Ngốc ạ! Sao lại gϊếŧ em được!” Hắn khẽ cười cười.
“Anh yêu em! Anh đã sớm nói rồi, cũng tin em, nếu như em không yêu anh, anh sẽ đợi cho đến ngày em yêu anh. Từ giờ trở đi, anh muốn em giờ giờ khắc khắc ở bên cạnh anh. Quá khứ của em thế nào anh không cần biết, anh chỉ muốn em biết, hiện tại, có anh ở bên cạnh em, bất kể là kẻ nào cũng không thể thương tổn em được! Anh sẽ không cho em tiếp tục cuộc sống liều mạng nữa, anh muốn em an ổn hưởng thụ cảm giác được yêu ở trong lòng anh!”
Có lẽ đã thật lâu, hoặc có lẽ mới chỉ vài giây, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, giống như vừa mới rơi xuống thế gian này, không có một chút ký ức nào, chỉ có — người hiện tại đang ở trước mắt — Từ khi sinh ra đến bây giờ, tôi vẫn luôn đơn độc, chưa từng có ai nói với tôi như vậy, tôi trước đây sống không phải vì chính mình — Hiện tại — Tôi có thể sống vì bản thân sao —
“Tôi từng bán đứng anh, anh không để ý sao?”
“Em có thể đến đây chứng tỏ em không thể từ bỏ anh, đúng chứ? Em yêu anh, chí ít — em có bản năng yêu anh.”
Hình Dạ gạt tóc trên trán tôi, nhình thẳng vào hai mắt tôi, sự dịu dàng trong mắt hắn khiến tôi cảm thấy chính mình có khi nào sẽ chết chìm ở trong đó –
“Anh đừng có giả bộ với tôi –”
Tôi nghẹn ngào, không thể khống chế chính mình nữa, “Tôi còn, còn chưa tính toán chuyện anh chụp ảnh lõa thể tôi đâu — Anh, anh đừng có mà giả bộ với tôi – Tôi, An Lạc, không, không tin những lời giả bộ của anh đâu –”
“Đừng khóc, mèo con!” Hắn khẽ hôn lên nước mắt trên mặt tôi, “Đừng khóc — từ nay về sau, không ai có thể khiến cho em phải khóc nữa!”
Hình Dạ nhẹ nhàng hôn tôi. Giờ khắc này, tôi biết còn có người yêu mình! Tôi biết bản thân đã không cần phải đơn độc trên thế gian này nữa! Tôi biết còn có người quan tâm đến tôi! Phải làm sao bây giờ? Chưa từng nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến mức này, vượt qua tưởng tượng của tôi, đây là ông trời an bài sao?
Hình Dạ, tôi nên bắt anh làm sao bây giờ? Anh có thể không để tâm đến quan hệ của tôi cùng Hắc Xà, nhưng nếu có một ngày anh biết tôi –
Nên làm gì đây? Tôi sẽ xuống địa ngục. Anh đã nói, nếu tôi rời khỏi anh, dù có là địa ngục anh cũng bắt tôi về — Nhưng làm thế nào anh có thể biết, phải xuống địa ngục — chỉ có một mình tôi!
Hình Dạ! Cảm ơn anh! Tôi nghĩ — tôi yêu anh! Nhưng tôi — cái gì cũng không có, lấy cái gì báo đáp anh đây? Thứ tôi gánh trên lưng, khiến tôi vĩnh viễn không có cách nào yêu người khác! Huống chi, người đó lại là anh!
—–
Hết