Huyết Tinh Phong Tình

Chương 2

Chương 2
Phòng khách rộng rãi đặt vài chiếc sô pha, tôi chọn một cái ngồi xuống, vẫn không đi tìm đèn, biết mình không tìm được cho nên dứt khoát bỏ đi. Màn “đông cung” ban nãy đột nhiên lại xuất hiện trong đầu tôi, vãi! Nói thật, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua cảnh tượng nào như thế này, mà nhất là do hai tên đàn ông với nhau! Không được! Ác linh cút đi! Tôi lắc đầu điên cuồng, đem hình ảnh Hình Dạ lõa thể trong đầu — cũng không phải! Là hình dáng động dục của hắn, tất cả tống cổ ra ngoài!

Không thể tiếp tục như vậy nữa, ngày hôm nay tới đây là để ra oai phủ đầu với hắn, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng thật ra tôi có cảm giác hôm nay chính mình mới là người bị hắn áp đảo tinh thần! Bản thân quả nhiên còn chưa đủ trình lưu manh mà!

Tôi ngồi thẳng người, dịch về phía sau, hai tay đặt ở hai bên, muốn làm tư thế “quân lâm thiên hạ”. Tiếc rằng cái sô pha này thực sự quá lớn, tôi cũng phải hoài nghi liệu tất cả sô pha ở đây có phải đều là đặc biệt làm theo yêu cầu không, vừa dựa sát về phía sau, cả người giống như nửa nằm trên ghế, tựa như vừa vào cửa miếu thì đập ngay vào mắt là cái bụng phệ của phật Di Lặc, cũng chả khác nhau mấy—

“SHIT~!” Thừa dịp không ai thấy, mau mau ngồi cho tốt, hiện tại mày sao còn không ra dáng đại ca chứ? Đáng hận!

Không biết trăng đã lên từ lúc nào — ánh trăng chiếu rọi khiến bên trong tràn ngập màu lam nhàn nhạt, bởi vì đang ở tầng hai mươi tám nên thấy trăng rất gần, tôi ngẩng đầu ngắm nhìn — bản thân đã bao lâu không ngắm trăng như vậy rồi? Từ cái ngày tốt nghiệp đó trở đi — cũng đã mau qua hai năm –

“Tách!” Trong lúc tôi đang suy nghĩ đến mức xuất thần thì bên trong đột nhiên sáng rực, khiến cho người đang quen bóng tối này là tôi đột nhiên có chút không kịp thích ứng, vô ý thức mà đưa tay che trước mắt, hướng về phía sau nhìn lại, thấy Hình Dạ mặc áo sơ mi màu trắng cùng quần tây màu đen đứng ở cửa, tóc có chút ướt, đang có hứng thú mà nhìn tôi chằm chằm, tôi bĩu môi, một lần nữa điều chỉnh tư thế ngồi cho tốt —

“Dường như đã quấy rấy nhã hứng thưởng thức ánh trăng của cậu rồi! Có cần tôi tắt đèn lại không?” Hắn cười khẽ, khóe miệng khêu gợi hơi vung lên, chậm rãi đi về phía tôi.

“Chỉ là nhìn thoáng qua, không đến mức thưởng thức. Một màn anh vừa biểu diễn còn đáng thưởng thức hơn!” Tôi cười lạnh một tiếng, nhìn thân thể cao to của hắn đang bước tới chỗ mình, cao dã man! Ít nhất một mét chín! Ít nhất! Ít nhất là thế! Phặc! Ăn cái giống gì mà lớn như vậy hả?

Hình Dạ ngồi xuống chiếc sô pha đối diện tôi, tôi thầm cảm thấy may mắn trong lòng vì đã chọn một cái ghế đơn ngồi xuống, nếu như hắn muốn ngồi bên cạnh tôi, tôi khẳng định mình sẽ bị hắn ép đến không thở nổi! Phải nói rõ là chỉ dùng “khí thế” thôi đấy nhá! Chứ không phải là thân thể đâu! Hiện tại tư tưởng của trẻ con rất không trong sáng! (Anh hiểu rõ bọn em quá đi :”>)

“Nếu như cậu còn muốn thưởng thức, tôi cũng không ngại biểu diễn thêm một lần nữa, chỉ là — cần sự phối hợp của cậu!” Hình Dạ nhíu mày, mà tôi lại cho rằng đó là biểu hiện đùa giỡn, đồ cuồng tìиɧ ɖu͙©!

Tôi nuốt giận vào trong bụng, bây giờ không phải lúc phát hỏa! Phải nhịn!

“Thật đáng tiếc, tôi không thể cam chịu mà hầu hạ anh như thằng nhóc kia! Chúng ta bàn chính sự được rồi chứ?” Tôi thu hồi ý muốn cùng hắn tranh cãi, chuyển sang chủ đề chính. Nếu như tiếp tục cùng hắn hắn đấu võ mồm thì chắc phải thảo luận đến việc nên dùng tư thế gì khi ở trên giường mất!

“Khục khục!” Hình Dạ nhắm mắt cười cười, gạt tóc trên trán, nói: “Tôi cho rằng chúng ta trong lúc đó có rất nhiều chuyện có thể bàn, duy nhất chỉ có một việc không phải thương lượng!”

“Hử?” Tôi nhíu mày, “Cái gì?”

“Trở thành người của tôi!”

Lời này rất dễ khiến cho những người không rõ sự tình hiểu lầm, nhưng tôi biết rõ ý tứ của hắn, do đó, cần phải giải thích một chút! Trở thành người của hắn, chính là để cho Phượng Hoàng Hội trở thành một chi nhánh dưới quyền của Thanh Long, đó cũng là mục đích của tôi lần này khi đến đây! Quyết không phải là cái loại chuyện gì mà tôi trở thành người của hắn.

Lần này đến phiên tôi cười nhạt, hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn mỉm cười nhìn tôi, chờ tôi cười xong, vẻ mặt dường như rất tự tin vào bản thân.

“Ngài Hình, ngài đã từng nuôi chó chưa?” Tôi hai tay chống cằm, nhìn gã đàn ông trước mắt hỏi.

Hắn sửng sốt một chút, đối với vấn đề ngô không ra ngô không ra khoai này của tôi thì có chút không hiểu, nhưng vẫn trả lời tôi. ” — thật lâu trước đây có nuôi qua — hiện tại không còn.”

“Một con chó nghe lời, dựa vào ý tứ của chủ nhân mà tồn tại, bảo nó làm gì thì nó sẽ làm cái đấy, bảo nó ngồi nó sẽ không đứng, bảo nó đi hướng đông nó sẽ không đi hướng tây, làm tốt thì chủ nhân sẽ thưởng cho khúc xương, còn phải nói cảm ơn — anh nghĩ làm chủ nhân thì thích hơn hay làm chó thì thích hơn?”

Hình Dạ nheo mắt nhìn tôi, im lặng.

Tôi hừ nhẹ một tiếng, tùy tiện mà bắt chéo chân tiếp tục nói: “Nếu như anh muốn làm chủ nhân, rất xin lỗi tôi không hứng thú làm chó! Nếu như anh muốn làm chó — tôi nghĩ tôi sẽ là một người chủ đủ tư cách!” Vừa nói ra khỏi miệng, tôi khẳng định nghe thấy tiếng khớp xương của Hình Dạ kêu “răng rắc”, không phải chứ? Tức giận à? Một chút tự đắc nổi lên trong lòng, hóa ra việc khiến hắn tức giận lại đã nghiền như thế này!

“Cậu tựa hồ rất muốn chọc tức tôi?” Cuối cùng hắn vẫn không phát hỏa, vài giây sau thì khôi phục trạng thái nguyên trạng, duỗi chân ngồi tựa trên ghế sô pha, dường như toàn bộ thân thể đều thả lỏng, thoạt nhìn có chút dông dài –

“Tôi chỉ nói ra ý nghĩ của bản thân, anh không tiếp thu tôi cũng không có cách nào khác!” Tôi duỗi hai tay, làm như mình vô tội nhưng vẫn không kiềm chế được khóe miệng hơi nhếch lên –

“Trở thành người của tôi lại khó khăn như vậy sao? Cậu không thấy là ở bên cạnh tôi thì sẽ nhận được một cuộc sống rất tốt sao?” Hắn đứng lên, đi về phía quầy rượu, quầy rượu rất lớn, tất cả đều là những loại rượu tôi không nhận ra, nhưng nhìn đến những bình rượu tinh xảo thì khẳng định là giá trị không nhỏ. “Uống gì?” Hắn lên tiếng hỏi, tôi lắc đầu, hắn rót cho mình một chén rồi trở lại sô pha, tôi nhìn thoáng qua ly rượu — màu đỏ sậm yêu diễm — khiến cho người ta nghĩ tới biệt hiệu của hắn: Thị Huyết (khát máu)!

“Tôi là của bản thân tôi, mà anh em của tôi cũng không thích cuộc sống phải dựa vào người khác, chúng tôi sống trong phạm vi của mình, tuy không phải là cái nghề quang minh chính đại gì, nhưng chúng tôi có phương thức sống của riêng mình, vì thế không nên hỏi vì sao — vậy chỉ có thể nói chúng tôi trời sinh cùng mệnh, không thể quen với cuộc sống phú quý xa hoa được!” Tôi dùng ngón tay cái lau môi một chút, chẳng qua là một động tác theo thói quen, nhưng tôi lại thấy được trong mắt Hình Dạ chợt lóe lên tia sáng nguy hiểm — khiến tôi nổi da gà da vịt toàn thân.

“Tôi nghĩ — dường như cậu đã hiểu lầm cái gì đó rồi –” hắn lộ ra bộ dáng tươi cười nhất trong buổi tối ngày hôm nay, rất vô hại, giống như một cậu nam sinh ngượng ngùng, quay về phía tôi trực tiếp phóng điện, đầu óc tôi ngừng một giây, hiểu lầm?

“Thứ tôi muốn có, không phải Phượng Hoàng Hội của cậu.” Hắn thoáng cái đứng lên, đi về phía tôi, tôi vô ý thức mà nuốt một ngụm nước miếng, trực giác nói cho tôi biết, điều hắn sắp nói ra tôi sẽ không thích chút nào –

“Anh muốn nói gì thì cứ nói, không cần dựa sát như vậy –” ngay khi thân thể một mét chín của hắn cúi xuống, đầu ghé sát vào bên tai tôi, tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng không dám chạm vào người hắn. Tuy rằng cả người hắn không có chỗ nào đυ.ng tới cơ thể tôi, nhưng nhiệt độ trên người hắn vẫn truyền sang— nóng quá! Có phải là điều hòa không mở không?

“Thứ tôi muốn có là — em!” Giây tiếp theo, khi đại não của tôi vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy vành tai một mảnh ướŧ áŧ, tiếp theo bị cắn khẽ một cái! Cũng không nhịn nổi nữa! Có lẽ tôi chưa nói, lỗ tai là chỗ mẫn cảm nhất của tôi!

“Biếи ŧɦái!” Hóa ra thực sự là hiểu lầm, ngay từ đầu hắn đã không có chủ ý gì với Phượng Hoàng Hội sao? Nhưng hiện tại không phải lúc nói cái này, có lẽ nếu không phản kích, đêm nay trinh tiết của tôi thật sự sẽ bị hủy trong tay tên biếи ŧɦái này mất thôi!

Tay trái giương lên, muốn cho hắn một quyền phía bên trái, lại bị hắn nhẹ nhàng trong chớp mắt tránh thoát. Tôi cảm thấy tế bào toàn thân đều kêu gào: Đánh hắn! Đánh hắn! Cái quái gì cũng không quan tâm! Hiện tại thầm nghĩ phải đánh hắn đã.

Rất lâu rồi không có vận động qua, tôi nhanh chóng vung cổ tay một cái, hướng phía khuôn mặt Hình Dạ mà đánh tới, biết hắn cũng không phải một người đơn giản, nhưng không nghĩ hắn vậy mà lại là một cao thủ võ thuật, nếu như tôi đoán không sai, xem thân hình và động tác của hắn, hẳn là một loại quyền pháp tấn công mãnh liệt, khốn kiếp! Đánh nửa ngày, ngay cả y phục của hắn cũng không động tới được, hắn cười càng ngày càng sâu, khiến tôi cảm thấy mình giống như một thằng hề đang bị đùa giỡn, nhưng mà khi hắn một tay đút vào túi quần tay kia hướng về phía tôi ngoắc ngoắc ngón tay, tôi nghe được thanh âm gân xanh đứt phừn phựt trên đầu — chân phải nhấc lên, tôi muốn cho hắn một cú đá quét, kết quả cũng là vô ích — vô ích còn chưa tính, tôi và hắn lại tiếp cận rất gần, mà phát hiện đáng sợ hơn chính là — không rút chân về được, oa! Bởi vì Hình Dạ một tay đang nắm cẳng chân tôi, chân tôi so với mặt đất không một trăm tám mươi độ cũng đến một trăm năm mươi độ! Tôi và hắn cứ như vậy đứng yên tại chỗ — sợ hãi trong lòng khiến cho tôi quên giãy giụa, mãi đến khi từ phía chân nhỏ truyền đến đau đớn một chút khiến cho đại não tôi bắt đầu tiếp tục vận hành –

“Buông ra! Cái tên này — a ~~! Còn chưa nói hết câu thì đã cảm thấy hắn nắm cẳng chân tôi kéo về phía hắn, mà một chân khác của tôi lại đứng không vững, cứ như vậy, cái ót của tôi lại một lần nữa tiếp xúc “thân mật” với mặt đất! May mà trên sàn nhà có trải thảm, nếu không tôi khẳng định giây tiếp theo có thể sẽ quên mất mình là ai, đến lúc đó nếu Hình Dạ nói tôi là bạn giường của hắn thì tôi ngoại trừ khϊếp sợ ra sẽ không có ý kiến gì –

“Đau — anh muốn làm gì? Anh — tôi nói rồi, anh muốn nói gì cứ nói không phải kề sát như thế này!” Rõ là đã hướng về phía hắn mà gầm lên, nhưng vẫn không thể ngăn cản hắn áp lên người tôi –

“Không nghĩ tới em lại là một con mèo con móng vuốt sắc bén như vậy, xem ra tôi phải cẩn thận một chút, bằng không lại bị em làm thương ở trên giường, thế thì cũng không tốt — ha ha — ” Hình Dạ ở trên đầu tôi khoảng mười năm ly mà cười cười nói, mười năm ly chỉ là tôi ước lượng, chuẩn xác thì còn phải chờ khảo chứng —-

“Mi — đứng lên, Phượng Hoàng Hội đừng có hòng mà nghĩ đến, còn về phần ông đây, tự nằm mơ đi!” Tôi giãy giụa thân thể, muốn trốn thoát khỏi hắn, nhưng hai tay lại bị hắn giữ ở trên đầu, động cũng không động được, khí lực của hắn thực sự lớn, cũng vì động tác này, tôi thấy được cơ thể rắn chắc của hắn đằng sau áo sơ mi, tim đập càng thêm nhanh. Đừng hiểu lầm, không phải là tôi có cảm giác với hắn mà là bởi vì biết bản thân không phải đối thủ của hắn, không đấu lại được! So với hắn, trên người tôi chỉ toàn xương, đợi lát nữa không bị hắn áp đã là may lắm rồi!

“Em không cảm thấy phải có chút thách thức mới đáng giá để đi cướp đoạt sao?”

“Mi —-” tôi chán nản, vì sao có một số người lại biếи ŧɦái như vậy hả giời? Chờ một chút! Cái gì thế nhỉ? Cảm giác hạ thân bị đè nặng, có một thứ gì đó đang chậm rãi đâm đâm vào vị trí trọng yếu của tôi, đó là — thứ mà thằng đàn ông nào cũng có, tôi đương nhiên hiểu hắn sao lại phản ứng, chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày khiến cho một tên đàn ông khác—- có phản ứng! Không biết mình hẳn là nên tự hào hay là khóc một trận đây! Nhưng theo tình huống hiện tại mà nói — tôi không dậy nổi vui mừng!

“Có vài thứ, dễ dàng giành được sẽ không có giá trị quý trọng, đó không phải vẫn luôn là cách sống của nhân loại sao? Tôi muốn gì đó, chưa từng có khi nào không chiếm được, hơn nữa — em có giá trị để cho tôi cướp đoạt, tôi muốn nhìn một chút, bộ dáng của em khi niềm kiêu hãnh bị tôi đả kích, thất linh bát lạc*, cuối cùng phải khuất phục tôi — nhất định tuyệt đẹp —” Trong mắt Hình Dạ, tôi thấy được hình ảnh của mình, khuôn mặt đỏ bừng, hàng mi run rẩy kia là tôi sao?

* Thất tinh bát lạc: vỡ tan thành từng mảnh nhỏ

“Mi rốt cuộc muốn làm gì?” Tôi cắn cắn môi, hai tay bị giữ chặt bắt đầu có chút mất cảm giác.

“Tôi nói rồi, muốn em!” Hắn khẽ cười cười, hơi thở phun lên mặt tôi, có vị nhàn nhạt của rượu — thậm chí còn xen lẫn hương chanh, đó là khí tức mà chỉ có người dạ dày khỏe mạnh mới có — oa~ ! Tôi bị làm sao vậy? Một tay của hắn đang sờ soạng thắt lưng tôi, vậy mà… bản thân lại còn tâm trí suy nghĩ chuyện dạ dày với cả tràng tử của hắn!

“Tôi không có hứng thú làʍ t̠ìиɦ nhân của anh! Anh cũng không thiếu một thằng con trai!” Nhấc đầu gối lên muốn thúc vào bụng hắn để thoát khỏi vòng vây, đáng tiếc ông trời bất công, tính toán sai lầm, chân không đủ dài, chỉ đá được khe khẽ vào… cái mông của hắn!

“Ah —! Vậy mà hắn lại rên lên thống khổ, đệt! Có đau đến vậy không? Căn bản là đá cũng có mạnh đâu cơ chứ! Hắn cúi xuống, khoảng cách giữa hai khuôn mặt bị thu hẹp chỉ còn vài cm—

“Tôi có thể coi việc này là em đang muốn mời gọi tôi chứ?” Xin miễn đi ông nội! Không cho tôi có cơ hội nói ra miệng, môi đã bị chiếm đoạt — cảm giác ấm nóng ẩm ướt chiếm cứ toàn bộ khoang miệng, tôi mới chỉ hôn phụ nữ như thế này chứ chưa từng bị phụ nữ làm như vậy — huống hồ — người hiện tại đang hôn tôi lại còn là một tên đàn ông!

“Đừng — ưm ưm —” Tôi ngọ nguậy lắc đầu, muốn tách khỏi đôi môi của hắn — rối loạn! Toàn bộ đều rối loạn! Ai có thể nói cho tôi biết đây rốt cục là có chuyện gì! Đợi đến khi hắn buông tha để tôi thở hổn hển, tôi phát hiện khóe miệng đã chảy xuống một chất lỏng không biết là của ai, có lẽ nên nói là của cả tôi và hắn, Hình Dạ vừa liếʍ khóe môi tôi vừa nói: “Biết không — lần đầu tiên thấy em, em đang ở trên đường mắng đàn em của mình vì đã đυ.ng ngã một bà lão qua đường, em như thế, cứ như bà ấy là bà ngoại của mình vậy, đến khi phát hiện tôi đang nhìn em thì em vẫn hất cằm với tôi — cái loại vẻ mặt đó— tôi đến bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ ràng —”

Có chuyện này sao? Sao tôi lại hoàn toàn không nhớ một chút nào? Bà lão? Là bà chủ tiệm cơm cạnh nhà tôi mà! Một tháng ba mươi ngày thì có đến hai mươi ngày tôi đều phải ăn bữa sáng, làm bà ấy bị thương thì tôi biết đi đâu ăn chứ hả ông anh ơi? Hiểu lầm a! Mà đừng có đem đầu lưỡi với vào trong nữa —-

“Một mình em như thế, tựa như con mèo cô độc, có móng vuốt sắc bén, một người sinh tồn trong thế giới của mình, có thể bảo hộ bản thân mà cũng tuyệt đối không để cho người khác tiến vào cuộc sống của mình, tôi rất hiếu kì, nếu như để em thành của người tôi, em sẽ sống như thế nào ở bên cạnh tôi — tình yêu của em — sẽ có mùi vị như thế nào —”

“Hình Dạ —” Tôi ngừng giãy dụa, giống như mất hồn mà lẳng lặng nằm dưới thân hắn — Hắn nhìn cái gì? Tôi phải phản bác hắn như thế nào? Một kẻ như vậy — muốn tôi phải làm sao phản kháng hắn — phải như thế nào —

“Sao? Không giãy dụa nữa à?” Hắn phát hiện tôi đang thất thần thì cười khẽ, một tay vẫn giữ chặt tay tôi trên đỉnh đầu nhưng lực thì rõ ràng đã nhỏ đi rất nhiều, tay kia nâng cằm tôi lên, giống như đang ngắm nghía một thứ gì đó mà nhìn tôi, “Mặc dù tôi thích biểu tình bướng bỉnh ngông cuồng của em, nhưng loại vẻ mặt như thế này cũng rất thích hợp với em — rất gợi cảm! Nhưng chỉ khiến tôi cảm thấy — em gọi tên tôi rất dễ nghe — đã lâu rồi không có ai trực tiếp gọi tên tôi nữa —” Cổ bị hắn khẽ cắn, một chút một chút, để lại dấu vết của hắn, “Trờ thành người của tôi đi — so với việc em liều mạng bên ngoài thì tốt hơn nhiều —” Giống như hạ cổ trên người tôi, giọng nói của hắn ôn nhu đến mức không thể tưởng tượng nổi —

“Anh đối với tôi chẳng qua là hứng thú nhất thời, tôi không thích bị người khác đùa bỡn —” Tôi nhéo thắt lưng hắn một cái, hai tay hơi giãy dụa một chút, biểu thị rất khó chịu.

“A — hay là, nếu em có niềm tin, có thể khiến cho tôi không thấy chán ghét em, tôi sẽ mỏi mắt trông chờ — sao —” Hắn chậm rãi buông tay ra, hai tay đưa tới đai lưng của tôi, mà tay của tôi rốt cục cũng được tự do—

“Anh thực sự rất cuồng vọng —” Tôi nhếch nhếch khóe miệng, dùng đôi tay vừa mới được giải phóng mà theo trong ngực hắn sờ soạng xuống phía dưới, không để lại dấu vết mà… chậm rãi vuốt ve —

“Ha ha, em không phải người đầu tiên cảm thấy như vậy nhưng lại là người đầu tiên dám nói ra, khó trách tôi lại thấy có hứng thú với em như thế, thế nào? Nghĩ thông suốt rồi chứ?” Mặc cho tay của tôi “muốn làm gì thì làm” trên người hắn — dĩ nhiên việc hắn “muốn làm gì thì làm” với tôi vượt xa việc tôi muốn làm với hắn!

“Đúng vậy a —” Tôi nhếch miệng cười nói: “Nghĩ thông suốt rồi —” xuống chút nữa một chút nữa — vẫn thiếu một chút —

“Vậy sao? Thực sự? Thông minh đấy —” hắn cởi thắt lưng của tôi ra —

“Tôi đã nghĩ rất thông suốt rồi —” Tìm được rồi. “Thà làm con mèo cô độc cũng không muốn làm con chó bên cạnh nhà ngươi?”

“Em—” Hắn vẫn chưa kịp tiêu hóa lời tôi thì tôi đã xuất ra khẩu súng mang theo bên người chĩa vào dưới cằm hắn, tình huống vừa rồi biến hóa quá nhanh, thiếu chút nữa đã quên mình trên người còn có thứ này!

Biểu tình kinh ngạc cộng thêm tức giận trên mặt Hình Dạ cũng không ngừng thay đổi, tôi cười tủm tỉm mà thưởng thức, này mới là chân chính thưởng thức a!

“Chết tiệt! Súng của em từ đâu chui ra?” Hắn trừng mắt hỏi.

“Mua! Mi không có chắc? Có muốn ta mua cho mi không?” Tôi cố tình chọc giận hắn, ai kêu nhà ngươi sắc đảm bao thiên**, dám sờ mó linh tinh ông nội nhà ngươi!

** Sắc đảm bao thiên: Ham luyến sắc đẹp aka chết vì giai đẹp

“Hừ hừ! Em dám gϊếŧ tôi ở chỗ này?” Hắn khôi phục vẻ mặt bình thường, vẻ mặt cười cười mà nhìn khẩu súng dưới cằm, một bộ hình dáng “Tôi hiểu rõ”. Nhưng hắn nói không sai, tôi quả thật là không thể gϊếŧ hắn tại đây, như vậy thì không chỉ có tôi trốn không thoát mà trọng yếu hơn là —

“Không sai, đúng là không thể gϊếŧ anh, nhưng tôi có phương pháp càng thú vị hơn, anh có muốn thử không?” Khẩu súng của tôi chuyển xuống thứ ở hạ thân hắn vẫn đang có “phản ứng”, mẹ nó! Lúc này mà còn có phản ứng được!

“Nếu như không muốn không bao giờ có thể ở trên giường phát huy dũng mãnh nữa thì đứng lên cho ta!” Tôi thấp giọng quát lớn.

Hắn bất đắc dĩ mà cử động nửa người trên, đột nhiên lại nghiêm túc nhìn tôi mà nói: “Tôi dám chắc em sẽ lại càng không làm như vậy với tôi, bởi vì việc đó cũng quan hệ đến hạnh phúc của em —” (tên này đc =]]]) ngay giây tiếp theo tôi đang nghĩ định “thiến” hắn thì hắn đã đứng lên rồi, vỗ vỗ quần, một lần nữa ngồi vào vị trí lúc trước của mình, tôi nhanh như chớp mà đứng lên theo, oái — thắt lưng của tôi — tình thế cuối cùng cũng đảo ngược, nòng súng của tôi vẫn đang chĩa về phía hắn, nói thật, dù trong tay có súng, tôi vẫn không yên lòng, Hình Dạ — tựa như một con sư tử, đang chờ đợi cơ hội chỉ cần tôi có một tia bất cẩn, sẽ bổ nhào về phía tôi mà bắt đầu “gặm” đến máu thịt lẫn lộn —

“Xem ra ngày hôm nay chúng ta không có cách nào nói chuyện cho tốt.” Tôi nuốt nước miếng, tay cầm súng có chút xót, Hình Dạ thì lại giống như quý công tử mới uống xong trà chiều, cầm lấy gói thuốc lá trên bàn, lấy một điếu rồi tự mình châm lửa, trong không khí tràn ngập vị bạc hà nhàn nhạt — gã này, hoàn toàn không quan tâm đến việc có người cầm súng chĩa vào hắn, là hiểu tôi sẽ không nổ súng — hay là — hắn căn bản không sợ bất luận kẻ nào —

“Tôi vẫn muốn vui vẻ nói chuyện với em, tiếc là em không cho tôi cơ hôi.” Hắn nhún vai. Ông mày phi! Như vậy mà dám nói vui vẻ nói chuyện sao? Vui vẻ nói chuyện hay là muốn đem ông mày cường — cái kia?

“Đừng có nói bậy!” Tôi cắn răng, “Nói cho anh biết, mặc kệ là Phượng Hoàng Hội hay là bản thân tôi, tôi sẽ không để cho anh muốn làm gì thì làm, nếu anh không tin, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị cho anh xem thử kỹ thuật bắn súng của mình!” Bỏ lại lời nói, tôi xoay người đi về phía cửa, cuộc đàm phán ngày hôm nay rốt cuộc xem như giữa đường đứt gánh!

“Lạc —” một tiếng gọi khẽ, giọng nói gợi cảm đến mức làm cho người tôi thấy da đầu tê dại vang lên từ phía sau, khiến cho tay tôi vừa mới chuẩn bị mở cửa thì khựng lại giữa không trung —

“Không được gọi tôi như thế —” Tôi cứng ngắc quay đầu lại, thấy Hình Dạ khẽ nhả ra một ngụm khói, tựa như chế nhạo mà nhìn tôi, hắn vậy mà lại gọi hẳn tên của tôi, còn gọi thành như vậy —

“Thầm nghĩ nói cho em một chuyện.” Hắn thiêu mi, vậy mà lại có chút khả ái!

Tôi nâng cằm, chờ đoạn sau của hắn —

“Cánh cửa em mở — là WC! (=]]]]]]]]]], ôi mẹ ơi, chết vì cười mất!)

Tôi xin thề, vẻ mặt mặt hắn tuyệt đối là đang nín cười, mà tôi đầu đầy hắc tuyến— Con mẹ nó! Không có việc gì thì sao lại ở trong căn phòng lớn như vậy? WC sao cũng nhiều thế hả? Táng tận thiên lương!

Tôi giận đến nỗi mặt không khác gì con cóc, sau khi cho Hình Dạ cái biểu tình “ai khiến nhà ngươi xen vào việc của ta”, tôi chật vật mà — chạy trốn!

“Chúng ta còn có thể gặp lại— thỉnh tận tình chờ mong a —” Trong nháy mắt đóng cửa, giọng nói của hắn giống như ma chú, tiến vào trong đầu tôi một cách rõ nét, tôi đứng ở cửa, chờ cho trái tim nhảy lên khôi phục lại bình thường — nguyên lai bắt đầu từ khoảnh khắc gặp mặt hắn, bản thân — lại vô pháp khống chế trái tim loạn nhịp — gã đàn ông này, nếu như làm không tốt, sẽ bị hắn hủy diệt tuyệt không chừa lại cái gì —

“Alo — ai đấy?”

“Là anh mày đây! Mẹ mày! Ngay cả giọng nói của anh cũng không nhận ra! Bị đàn bà mê hoặc rồi hả? Mau đi ra cho anh! Về!” Lửa giận đầy mình, vừa lúc gặp Tam Cường, tôi rống một trận, sau đó lập tức treo điện thoại. Đi nhanh vào thang máy, tôi trực tiếp xuống tầng dưới cùng, bằng không sẽ phải tiếp tục ở nơi này mà ngốc, nơi mà khắp mọi chỗ đều sặc mùi của Hình Dạ! Cái tên này, luôn như cái bóng đi theo sát người khác, khiến người ta không thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn, tôi sờ sờ cằm, trên đó vẫn còn của tôi với hắn — (còn cái gì hả anh?-thì cái đấy ây =))))~)

“Mịe! Ghê tởm!” Tôi cố sức lau lau, muốn đống dấu vết hắn lưu lại xóa hết đi. Nhưng trên thân thể vẫn lưu lại mùi của hắn — xúc cảm — ôn độ — còn có tiếng hắn thì thầm tại bên tai tôi –

“Đại ca ~~!”

Hả? Hắn không kêu tôi như vậy chứ? Quay đầu, Tam Cường và Tứ Cường đang vội vội vàng vàng chạy ra từ cửa khách sạn.

“Đại ca, anh không sao chứ?”

“Đại ca, anh có khỏe không? Tên họ Hình đó có làm gì anh không —“

“Hứ! Không có việc gì! Hắn nào dám làm gì anh — các cậu đang có cái loại ánh mắt gì đấy hả?”Tôi còn chưa nói xong thì đã thấy bọn chúng nó vẻ mặt như gặp quỷ mà nhìn tôi, làm sao vậy?

“Đại ca –” Tam Cường đột nhiên mặt mày thống khổ mà mạnh mẽ vỗ trán, trong miệng thì thào tự nói cái gì đấy. Mà Tứ Cường thì lại mang vẻ mặt vô cùng đau đớn, đi tới tựa vào vai tôi, đầu óc nhạy bén của tôi vẫn không minh bạch rốt cục là làm sao vậy!

“Này! Hai đứa tụi bay, rốt cục –”

“Đại ca! Anh đã phải chịu khổ rồi!” Tam Cường viền mắt ướŧ áŧ mà nhìn tôi nói. Hở?

“Đúng vậy! Tụi em xin lỗi đại ca, khiến cho anh phải hi sinh lớn như vậy ――” Tứ Cường ngẩng đầu, vẻ mặt đầy thương tiếc. Hi… hi sinh? Hi sinh cái gì?

“Để các anh em không bị bọn Thanh Long bắt nạt, anh dĩ nhiên — dĩ nhiên –” Tam Cường quay đầu, hai vai run run. “Không nghĩ tới tên vương bát đản họ Hình kia thực sự dám dùng sức mạnh với đại ca — đại ca, anh nhất định là vì không muốn chúng ta gặp nguy hiểm nên không phản kháng để cho hắn thực hiện được! Đại ca ―― các anh em xin lỗi anh!” Tứ Cường kéo tay tôi, “Chúng em nhất định sẽ báo thù cho anh! Anh yên tâm đi!”

Anh — tụi bay — tôi cúi đầu nhìn bản thân, đệt! Phân nửa cúc áo không đóng, trên ngực phủ kín dấu hôn nhàn nhạt, đáng sợ nhất chính là — vừa nãy quá vội vàng, dĩ nhiên đã quên cài thắt lưng rồi!

Xong! Uy nghiêm của đại ca hoàn toàn không còn! Tôi thưởng cho hai tên đang trưng ra bộ mặt “thương tiếc” mỗi tên một cái ký đầu!

“Tụi bay đi chết đi! Khóc cái gì mà khóc? Còn sống nhăn cả, khóc ai? Tưởng anh mày là cái gì, sẽ dễ dàng để người khác thượng như vậy hả? Lũ thối tha! Hóa ra đối với anh không một chút tin tưởng như vậy!” Tôi vừa đóng thắt lưng vừa mắng, nhưng khí thế so với bình thường thì yếu đi không ít. Tam Cường Tứ Cường vẻ mặt ngu ngơ, kinh ngạc nhìn tôi mặt đỏ bừng mà đeo thắt lưng, tôi cũng biết bộ dạng mình bây giờ không có bao nhiêu thuyết phục, những cũng không thể để cho bọn chúng nó tiếp tục hiểu lầm được.

“Nhìn cái rắm! Về! Thật đúng là chờ anh tụi mày bị người ta cường bạo phải không?” Họ Hình kia! Ông mày nhất định sẽ khiến cho nhà ngươi phải hối hận! Ngươi chờ đấy! Lúc rời đi, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua tầng trên của tòa cao ốc một cái, thầm phát thệ ở trong lòng!

Một bước tiến vào cửa, tôi cởϊ áσ, đi vào phòng ngủ … vừa ngã xuống chiếc giường mềm mại, toàn thân một điểm khí lực cũng không có — lần đầu tiên uể oải như vậy, ngay cả ngón tay cũng lười động. Trong đầu trống rỗng, như vậy cũng tốt — không muốn tiếp tục suy nghĩ cái gì nữa — cảm thấy bản thân như một người ở trong rừng rậm đã lâu, vẫn luôn đơn độc tìm kiếm lối thoát, trong nháy mắt có thể đi ra khỏi rừng lại đột nhiên cảm thấy mê muội — đã quen với cuộc sống ở trong rừng, phải quay về thế giới bên ngoài — làm sao có thể thích ứng với cuộc sống mới đây? Bản thân — đã hãm sâu trong đó — trong bóng tối, tôi mong muốn mình có thể cứ như vậy mà nằm xuống — không cần lo lắng ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì — ý nghĩ trong đầu dừng lại chưa đến ba giây đã bị tiếng chuông đột nhiên vang lên cắt đứt, phớt lờ nửa ngày, tôi lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra, thủy chung từ từ nhắm hai mắt không nhìn màn hình báo có cuộc gọi đến –

“A lô –”

“Đã lâu không gặp!” Giọng nói có chút xa lạ, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không quên, tiếng nói này làm cho tế bào toàn thân tôi đều khẩn trương –

“Đúng là đã thật lâu rồi –” Tôi nhẹ giọng nói một câu, thật lâu không gặp, nhưng chưa bao giờ rời khỏi cuộc đời tôi.

“Có phải đã quên tôi rồi không? Sao?”

“Cậu biết tôi vĩnh viễn không thể quên được cậu –” Thở dài một hơi, lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, mệt mỏi quá –

“Tôi trở thành ác mộng của cậu sao?”

“Không — ác mộng của tôi — là người khác –” đầu kia trầm mặc, tôi nghe được tiếng cậu ta thở dài.

“Ngày hôm nay rốt cục đã gặp hắn rồi phải không?”

“Ừ!” Cái gì cũng không thể gạt bọn họ, trong cuộc sống của tôi, bọn họ như cái bóng theo tôi, không đâu không có.

“Cảm giác thế nào?”

“Cảm giác — không có cảm giác gì –” tôi khẽ nói một câu.

“Ha ha!” Cậu ta cười, “Không có cảm giác là cảm giác tốt nhất, cậu hẳn là may mắn! Không bị hắn hù dọa, tên đó — tuyệt đối có năng lực phá hủy toàn bộ từ thân thể đến tinh thần người khác! Cậu phải cẩn thận!”

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi, cuộn mình lại –

“Ừ –”

“Mệt chết đi được có phải không?”

“Có một chút –” ngay cả giọng nói của tôi cũng nhanh chóng không phát ra nổi nữa.

“Vậy — ngủ ngon! Có giấc mơ đẹp! Biết đâu — lại là giấc mộng đẹp cuối cùng –”

“Ừ –” Giấc mộng đẹp cuối cùng –

“Hẹn gặp lại –” hai chữ cuối cùng tôi nghe không rõ, nhưng tôi biết đó là gọi tôi. Giống như một ký ức từ xa xưa, đã bị phong ấn — bất ngờ lại bị người khác đánh thức, nhưng không có cách nào ngăn cản — chỉ có thể trông chờ vào một chút hi vọng cuối cùng — cho đến khoảnh khắc không có cách nào vãn hồi — giấc mộng cuối cùng, trong mộng — tại khu rừng xanh thẳm có một bóng người — ôn nhu cười, vươn tay về phía tôi, tôi muốn kéo người đó — thấy rõ người đó là ai — nhưng trong nháy mắt sau cùng — chỉ còn lại một mình tôi trong bóng đêm tìm kiếm lối thoát –

—–

Hết