Huyết Tinh Phong Tình

Chương 12

Chương 12
Phía trước là một mảnh tối đen, đường phố sáng trưng lúc này đối với tôi mà nói cũng không khác gì rừng rậm vô tận, không tìm thấy lối ra —

Tôi muốn đi tìm hắn, nhất định phải tìm được! Lao như điên ở trên đường, đi qua vô số đám đông, trong lòng tôi rất hoảng hốt! Không — tôi không biết liệu tim mình có còn đập nữa không, hay là từ thời khắc kia, nó đã ngừng hoạt động rồi. Nếu như không nhìn thấy hắn bình yên vô sự đứng trước mặt, tôi nghĩ trái tim này sẽ cứ như vậy mà ngừng đập mất — vĩnh viễn!

“Kết thúc? Là sao?”

“Chúng ta đã nỗ lực nhiều năm như vậy, đêm nay cuối cùng cũng có kết quả! Lạc à.”

“Cậu — rốt cục có ý gì?” Cổ họng đột nhiên như bị lửa đốt, mỗi một chữ nói ra đều có cảm giác không thở nổi, nỗi sợ mãnh liệt lan tràn toàn thân.

“Ha ha! Chẳng lẽ còn chưa rõ ràng? Tối nay mọi ân oán với Hình Dạ sẽ được giải quyết, cấp trên đã ra lệnh rồi. Đợi lâu như vậy, đêm nay chính là thời cơ tốt nhất! Nhất định có thể bắt hắn!”

Tôi nuốt nước miếng, cố gắng vờ trấn định, nói: “Cậu đã biết được gì rồi? Sao có thể khẳng định chắc chắn đã nắm được nhược điểm của Hình Dạ?” Vì sao? Lẽ nào có kẻ bán đứng Hình Dạ?

“Ha ha! Tôi tự có cách, tên họ Hình kia cũng có rất nhiều kẻ thù, không ngờ tới — Cậu chỉ cần chuẩn bị tiếp nhận cuộc sống mới của bản thân thật tốt là được rồi. Lạc, qua đêm nay, tất cả sẽ kết thúc, cuộc đời cậu sẽ bắt đầu một lần nữa, tất cả đều là khởi đầu mới mẻ! Mọi trở ngại của cậu đều phải biến mất — tôi sẽ khiến cho Hình Dạ trả một cái giá thật đắt cho tất cả những gì hắn đã làm với cậu! Chờ tin tốt của tôi đi!”

Tay tôi bắt đầu không nghe sự sai khiến của bản thân nữa, từng ngón tay đang nắm lấy chiếc di động dần trở nên cứng ngắc — Tại sao? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Toàn bộ mọi vấn đề lúc này đây đối với tôi không còn quan trọng nữa, tôi chỉ biết rõ một chuyện: Hình Dạ đang gặp nguy hiểm! Tôi rất rõ ràng, nếu đêm nay rơi vào tay Hắc Xà — thì hắn sẽ mất đi tất cả!

“Tôi –”

“Lạc!” Khẩu khí của Hắc Xà đột nhiên trở nên băng lãnh, “Cậu sẽ không phải bội chúng tôi phải không? Hả?”

Tôi nhắm mắt lại, dọc theo bức tường ngồi xuống dưới đất —

“Đúng vậy — tôi — sẽ không phản bội –” xin lỗi — từ trước khi phản bội Hình Dạ, lòng tôi đã phản bội chính mình rồi!

………………………..

Chạy đến mức bắp chân gần như rút gân, muốn nghĩ đến việc tìm một chiếc xe. Lần đầu tiên nguyền rủa bản thân tại sao lại không mua xe chứ! Nhìn khắp xung quanh, bình thường taxi đầy đường vậy mà hôm nay lại không có lấy một cái. Nếu như vẫn không gọi được tôi đành phải đi cướp thôi!

“Kít ~!” Vừa định qua đường, một chiếc BMW màu đen đột nhiên dừng trước mặt, tôi nhìn thoáng qua, cảm thấy cái xe này rất quen mắt. Khi cửa kính ghế lái hạ xuống, tôi nhìn rõ người trên xe —

“Đại Cường!” Sao anh ta lại ở chỗ này?

Đại Cường nhìn tôi, không nói gì. Tôi cũng không hỏi nhiều, anh ta tới thật đúng lúc, tôi mở cửa xe ra, lôi đối phương xuống.

“Anh tới đúng lúc lắm, cho tôi mượn xe! Trở về sẽ trả cho anh! Nhanh lên một chút!” Vừa chuẩn bị vào xe, cánh tay đột nhiên bị Đại Cường kéo lại.

“Anh muốn đi đâu?” Anh ta hỏi. Biểu tình trên mặt — rất kì lạ!

“Tôi — có việc, lúc về sẽ nói cho anh biết! Đi trước nhé!” Tôi không có tâm tình suy nghĩ nhiều, hiện tại bản thân chỉ muốn chạy thật nhanh ra biển. Gạt tay Đại Cường ra, vừa mới bước một chân vào xe lại bị đối phương kéo lại —

“Anh –” tôi có chút phẫn nộ, muốn anh ta buông tay ra.

“Đừng đi!”

Hả? Tôi quay đầu lại, thấy được vẻ mặt chưa bao giờ thấy của Đại Cường, có một chút khẩn cầu, mà càng nhiều hơn chính là — dường như rất bi thương — Tại sao? Đại Cường, anh chưa từng lộ ra vẻ mặt này, vì sao phải nhìn tôi như thế?

Anh ta đau đớn nhắm mắt, bàn tay đang cầm tay tôi nắm thật chặt, lần thứ hai gần như khẩn cầu nói: “Đừng đi! Có được không?”

“Tôi –”

Trong lòng giống như bị đánh cho một cú thật nặng, Đại Cường vẫn luôn thâm trầm — Lần đầu tiên dùng loại ngữ khí gần như cầu xin nói chuyện với tôi. Nhưng tôi — xin lỗi! Đại cường! Xin lỗi! Tôi không thể làm thế!

“Đại Cường, tôi phải đi bàn chút chuyện, sẽ về nhanh thôi, anh –”

Tay đột nhiên bị buông ra, trong nháy mắt kia — dường như bản thân đã đánh mất thứ gì đó, không có cách nào lấy trở về nữa —

Đại Cường cúi đầu, tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh ta, khi tôi muốn đưa tay gọi thì anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, mỉm cười —

“Đi đi! Về sớm một chút!”

Rất ít khi thấy anh ta cười — Không! Phải nói là rất ít khi thấy anh ta cười như vậy! Nụ cười kia, khiến cho tâm người ta đau đớn như bị đâm một nhát vậy.

“Đại Cường –”

“Lái xe cẩn thận đấy! Thuận buồm xuôi gió –” Anh ta vỗ vỗ vai tôi, xoay người rời đi.

Vì sao lại nói những lời giống như tiễn đưa người đi xa? Vì sao lại nói những lời giống như chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa? Tôi chỉ đi một lát thôi, rồi sẽ mau trở về mà! Rất mau — sẽ trở về —

Nhìn bóng lưng anh ta dần biến mất trong đám đông, tay tôi vẫn dừng giữa không trung, muốn vươn ra kéo anh ta trở lại, nhưng tôi biết anh ta đã đi rồi — Tôi không có cách nào khiến anh ta quay lại nữa —

Dùng tốc độ gần 120 km/h chạy như bay trên đường cao tốc, đã lâu không lái xe, có chút ngượng tay, đâm ngã ba cái thùng rác cuối cùng cũng có thể ra tới biển. Ngôi biệt thự kia ở ngay trên sườn núi, tôi vừa xuống xe, vài tiếng súng đột nhiên vang lên giữa bầu trời đêm —

“SHIT!” Khẽ chửi một tiếng, tôi chạy lên sườn núi. Ở cổng biệt thự có đỗ vài chiếc xe, không ngừng có người chạy ra từ bên trong, tiếng chửi bậy, quát tháo cùng khóc lóc vang lên liên tục, tôi tiện tay kéo lại một kẻ đang chạy trốn.

“Mày là người cùa Thanh Long hả?”

“Sao? Làm gì?”

“Đại ca của các người đâu?” Tôi nắm áo hắn vội vã hỏi.

“Đại, đại ca?” Hắn sợ tới mức nước mắt cũng sắp chảy ra, trong lúc nhất thời không phản ứng nổi.

“Đại ca của các người! Hình Dạ!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

“A! Đại ca vẫn ở trong, mẹ nó! Giao dịch vừa mới bắt đầu không bao lâu thì một đám người vọt vào, cái gì cũng chưa nói đã nổ súng bắn phá! Mẹ nó! Có người bán đứng chúng tao! Không phải người! Tên vương bát đản! Ông đây –”

Tôi bỏ qua hắn chạy ào vào biệt thự, Hình Dạ! Anh con mẹ nó mạng lớn! Đừng để tôi chỉ tìm thấy thi thể của anh — không! Hẳn là sẽ không, nếu như anh không phản kháng — bọn họ sẽ giữ lại mạng của anh! Thế nhưng, anh không phải là người sẽ để mặc cho kẻ khác sắp đặt!

Tại một gian giống như phòng họp, trên bàn, trên mặt đất xếp đầy súng, có mấy cái hòm còn chưa mở.

“Mẹ nó! Anh không bán thuốc phiện mà lại đi bán vũ khí! Đây là trọng tội a!” Tôi cắn răng, tiếp tục tìm kiếm Hình Dạ. Trên hành lang dài hun hút, cứ như không có điểm kết thúc —

Ông trời ơi! Người có thể tha thứ cho con sao?

Giống như cỏ dại trôi nổi trên biển, không tìm thấy bất kì thứ gì để bấu víu, tôi chạy trốn ở trên hành lang thật dài, phía trước một mảnh tối đen, đột nhiên tất cả cuộc sống trong quá khứ như một thước phim hiện ra trước mặt, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là ký ức tôi có, không ngừng xuất hiện, có một số thứ từ lâu tôi đã quên rồi — thật đáng kinh ngạc! Mãi cho đến khi trong đầu trống rỗng, không biết đây là đại diện cho cái gì, có một số việc — khi người ta cho rằng bản thân đã quên, cũng chính là lúc nói lên rằng nó sẽ vĩnh viễn ở trong lòng–

Khi người thứ năm ngã xuống trước mặt, tôi mới phát hiện tay mình đang run rẩy, lau mặt một chút, phát hiện trên đó không chỉ có mồ hôi mà còn có cả máu, cúi đầu nhìn đôi tay của chính mình — trên mặt dính đầy máu — máu của bọn họ — bốn phía vô cùng ồn ào, làm cho đầu tôi phát đau –

Đột nhiên trong nháy mắt tất cả trở nên an tĩnh, yên lặng đến mức không có bất kì cái gì — Tôi đứng tại chỗ, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của bản thân — càng lúc càng lớn — càng lúc càng lớn — Không nghe được bất cứ cái gì nữa — làm sao bây giờ? Sẽ bị gϊếŧ sao? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ —–

“Lạc!” Vai đột nhiên bị người phía sau vỗ một cái, tôi bỗng nhiên cả kinh, vô ý thức xoay người chĩa súng vào đối phương muốn bắn một phát. Nhưng không ngờ tốc độ của người kia nhanh đến kinh người, thoáng cái đã chế trụ cổ tay cầm súng của tôi, kéo tôi ôm vào trong lòng.

“Anh!” Tôi sợ đến nói không lên lời.

“Thả lỏng nào! Mèo con!” Giọng nói quen thuộc, cách gọi quen thuộc, giây tiếp theo thân thể đang buộc chặt của tôi dần buông lỏng, tựa vào lòng hắn, xoa xoa lưng hắn —

“Hình — Dạ!” Hắn không có việc gì! Thật tốt quá! Không có việc gì! Tôi muốn khóc, nhưng lúc này không có thời gian để tôi có thể khóc một trận.

“Là anh!” Hình Dạ khẽ cười, nâng mặt tôi lên, nhìn tôi nói: “Thiếu chút nữa bị em bắn xuyên qua đầu rồi!”

Tôi bĩu môi! Phát hiện chân trái hắn máu chảy đầm đìa —

“Anh bị thương?” Tôi nhíu mày, chân bị thương, có chút bất tiện!

“Không sao, không cẩn thận bị đâm! Vừa đoạt súng của một tên, không nghĩ tới oắt con kia còn có chút thân thủ.” Hắn không hề gì nhún nhún vai nói, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Được rồi! Sao em lại đến đây?”

Tôi trầm mặt xuống, kéo tay hắn bắt đầu chạy ra ngoài.

“Trước tiên đừng hỏi, hiện tại quan trọng nhất là rời khỏi đây!” Rời khỏi đây, chỉ cần không bị bọn họ bắt, không bị bắt là được! Không bị bắt tại hiện trường —-

“Lạc! Rốt cục xảy ra chuyện gì?” Hình Dạ vừa chạy vừa hỏi ở phía sau: “Sao em đột nhiên lại tới đây?”

“Biết anh có việc nên đến!” Tôi cũng không quay đầu lại nói một câu.

Chúng tôi đã chạy tới ngoài biệt thự. Rất may mắn, có lẽ con đường này thông tới vách núi, không có nhiều người biết chúng tôi chạy đến đây, đợi lát nữa có thể theo sườn núi đi xuống, đáy biển bên dưới chắc là không sâu —

“Chờ một chút!” Hình Dạ đột nhiên kéo tôi lại, hắn nhìn tôi, vẻ mặt âm trầm nói: “Lạc! Nói cho anh biết, sao em lại ở đây? Em làm cách nào biết anh xảy ra chuyện?”

Tôi nắm chặt tay, nhìn thoáng qua phía biệt thự, ánh đèn pin càng ngày càng gần, xem ra đã bị phát hiện rồi, chính là không thoát khỏi tầm mắt của cậu ta!

“Đi thôi! Đừng hỏi nhiều như vậy! Sau này có cơ hội sẽ giải thích với anh!” Tôi đau khổ nhắm mắt lại. Tin em! Tin tưởng em một lần thôi! Chỉ cần lúc này lại tin em thì tốt rồi! Van cầu anh đấy!

Hình Dạ vẫn không nhúc nhích nhìn tôi, tôi không dám nhìn mặt hắn, tim đập nhanh không thể khống chế, giống như đang đợi tuyên án vậy, cúi đầu — nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút đi! Không còn thời gian nữa!

“Đây là người của Hắc Xà sao?” Cuối cùng, hắn mở miệng hỏi một câu.

“Hả?”

“Là người của Hắc Xà à?”

Tôi lắc đầu, “Không phải!”

“Nói thật đi, nói cho tôi biết! Là người của Hắc Xà phải không?” Hình Dạ giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hét to lên.

Tôi nhìn lướt qua phía sau, bọn họ đã tới rất gần rồi.

“Em đã nói là không phải! Anh mau theo em đi!” Tôi nóng nảy! Muốn lôi hắn đi.

“Tôi không đi! Đó là người của Hắc Xà, chúng nó cùng lắm là muốn mạng của tôi, Hình Dạ này không dễ chết như thế đâu!” Hắn gạt tay tôi ra.

Hàm răng cắn chặt đến chảy máu, tôi nhìn Hình Dạ, nói từng chữ: “Buôn bán vũ khí là trọng tội! Anh biết không?”

Hình Dạ nhíu mày, không hiểu tôi có ý gì. Nếu như phương pháp duy nhất có thể khiến anh rời khỏi đây là cái này –em không có lựa chọn nào khác, dù cho anh có hận em cả đời, em chỉ muốn anh bình an — thầm nghĩ như vậy mà thôi —

“Đây không phải người của Hắc Xà!”

Tôi tiếp tục nói, quay đầu đi đến bên vách núi, Hình Dạ lẳng lặng đi theo sau tôi, chờ tôi tiếp tục nói. Chỉ cần tới cạnh vách núi, là hắn có thể theo sườn đá trèo xuống, tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng với hắn mà nói cũng không phải việc khó! Chỉ cần hắn rời khỏi đây là tốt rồi!

“Cũng không hoàn toàn không phải người của Hắc Xà –” tôi vừa đi vừa nói: “Nhìn súng trên tay anh đi –”

Cuối cùng cũng tới đích rồi, tôi xoay người, nhìn Hình Dạ cùng khẩu súng trên tay hắn.

“Đó là P7 –” tôi dừng lại, hai chân nhũn ra, “Súng cảnh sát dòng P7!”

Hình Dạ mở to hai mắt nhìn tôi, trong đó tràn ngập sự kinh ngạc —

“Em — bán đứng tôi cho cảnh sát?”

Máu toàn thân như đông lại, tôi hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện ra giờ phút này sao thốt ra một âm tiết nào đó lại khó như vậy — Tay tôi đang run, cuối cùng — bản thân cũng không trốn được ngày này! Đầu đau quá — không thở nổi — nhưng tôi phải nói cho hắn! Chẳng có cách nào lừa hắn để hắn rời khỏi đây nữa! Tôi muốn hắn bình an vô sự rời khỏi đây!

“Em –” run run nói ra bí mật mình đã giữ kín ba năm — “là cảnh sát nằm vùng!”

Một khắc kia, tôi giống như bị sét đánh trúng, đứng tại chỗ bất động, toàn thân giống như bị mất nước. Nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm, ba năm rồi — cuối cùng cũng nói ra! Không dám nhìn mặt Hình Dạ, tôi sợ! Thực sự rất sợ! Không sợ nhìn thấy căm hận trên mặt hắn, mà là sợ nhìn thấy sự căm ghét!

Hai người cứ như vậy giằng co, mãi cho đến khi Hình Dạ cất tiếng cười —

“Ha ha! Ha ha ha! Cậu cảm thấy đùa như vậy rất vui sao? Cậu không phải là kẻ nằm vùng của Hắc Xà sao? Lúc nào lại biến thành tên cớm nằm vùng chết tiệt thế này?”

Tuyệt vọng chậm rãi áp sát khiến tôi gần gục ngã, nhưng sự tình đã tới mức này, đã không còn đường lui. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn nói từng chữ một: “An Lạc! Cảnh viên số thứ tự: FX46530, danh hiệu ―― Thương Thần!”

Hình Dạ vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ. Gió biển thổi vào khiến tóc hắn tung bay, che mặt hắn đi khiến tôi không thấy rõ biểu tình trên đó. Một tay tôi đặt trên ngực, chỗ đó bây giờ đau đớn vô cùng —

“Vậy Hắc Xà thì sao? Cậu cùng Hắc Xà rốt cục có quan hệ gì?” Hình Dạ không ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi.

“Số thứ tự: FX46328, danh hiệu: Hắc Xà!”

Tôi chậm rãi nói ra thông tin còn trong trí nhớ, “Là bạn học của tôi, bạn thân nhất ở trường cảnh sát, giống như tôi, vừa tốt nghiệp thì cùng nhau được phái đi nằm vùng.”

“Mục đích của các người chính là tôi?” Hình Dạ chậm rãi đi về phía tôi, từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu lên. Anh không muốn nhìn mặt tôi nữa sao? Viền mắt ướŧ áŧ, tôi cố cho mình dũng khí không khóc ra!

“Mục tiêu của chúng tôi là “Anh Đào” và anh, nhiều năm như vậy anh là người duy nhất trực tiếp tiếp xúc với hắn, nếu muốn bắt Anh Đào chỉ có cách thông qua anh. Nếu như trực tiếp phái người đến làm việc dưới trướng của anh thì không nắm chắc thành công, vì vậy tôi bắt đầu tổ chức Phượng hoàng hội, muốn khiến cho anh chú ý –”

“Ha! Ha ha ha!” Hình Dạ cười phá lên, giọng cười nho nhỏ rồi càng ngày càng to dần, tiếng cười này trong trời đêm đặc biệt chói tai, sẽ dẫn người đến đây mất!

“Anh –” Tôi mở miệng, lại không biết muốn nói gì.

“Cậu làm tốt lắm!” Hắn mang theo ý cười nói: “Thành công khiến tôi phải chú ý, bằng thân thể dâʍ đãиɠ của cậu, không ngờ bây giờ cảnh sát cũng thực chuyên nghiệp ha! Để hoàn thành nhiệm vụ ngay cả thân thể cũng có thể lợi dụng –”

“Đủ rồi!” Tôi rống lên một tiếng, hắn đánh tôi mắng tôi đều được nhưng tôi chịu không nổi hắn dùng ngôn ngữ làm nhục tôi! Anh có thể hoài nghi bất cứ chuyện gì, cũng không thể hoài nghi —

“Anh nói thế nào cũng được! Hiện tại anh nhanh rời khỏi đây! Đi mau!’

“Đừng có ở đó giả nhân giả nghĩa nữa!”

Hình Dạ ném khẩu súng trong tay vào không trung, vẻ mặt dữ tợn hét to: “Làm trai bao bên cạnh tôi lâu như vậy chính là muốn có một ngày quanh minh chính đại bắt tôi, hiện tại còn muốn làm người tốt! Đừng nói với tôi hôm nay cậu đặc biệt mạo hiểm tính mạng của mình đến cứu tôi đấy! Nói đi! Còn muốn lấy được tình báo gì trên người tôi! Tung tích của Anh Đình Tuấn Ngộ sao? Hả?”

Lời hắn nói giống như lưỡi dao đâm vào lòng tôi, nước mắt mơ hồ dâng đầy hốc mắt, tôi sợ giây tiếp theo nó sẽ tuôn ra — báo ứng! Đây là báo ứng? Bản thân cho tới nay luôn lừa dối cũng không ai hoài nghi, mãi đến ngày cố gắng nói ra sự thật, nhưng không ai tin tưởng tôi nữa — An Lạc! Đây là thứ mày phải chịu! Kết quả của việc lừa dối mọi người!

Âm thanh vang lên cách đó không xa, ánh sáng càng ngày càng gần, tối đa là vài phút nữa bọn họ sẽ tới đây, nếu như Hình Dạ bị bắt ở chỗ này, nửa đời sau của hắn e rằng phải vượt qua trong tù.

“Tôi không có thời gian tranh cãi với anh, anh rốt cục có đi không?” Tôi thản nhiên dấu đi nước mắt, không muốn để hắn nhìn thấy, hiện tại sẽ không ai tin nước mắt của tôi nữa!

“Đi?” Hình Dạ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Đi đâu? Cảnh cục? Hay là nhà tù? Bắt được tôi cậu có thể lập đại công nhỉ? Từ nay về sau sẽ thăng quan tiến chức phải không? An cảnh quan!” Ba chữ cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Tôi hít sâu một hơi, giơ súng lên chĩa vào ngực hắn một lần nữa nói: “Tôi cho anh đi! Từ nơi này nhảy xuống dưới, rời khỏi đây đi!”

Trong nháy mắt, ánh mắt Hình Dạ lóe lên một tia gì đó, nhưng vài giây sau đã không còn. Hắn mang vẻ mặt chán ghét, chỉ vào ngực mình nói: “Bắn đi! Hướng vào đây nổ súng!” Nói xong cúi người xuống song song với đường nhìn của tôi nói:” Nếu hôm nay cậu không bắn chết tôi, lần sau gặp lại, tôi sẽ cho cậu trả một cái giá thật đắt cho tất cả những gì cậu làm!”

Vẻ mặt của hắn nói cho tôi biết hắn nhất định sẽ làm như vậy. Thâm chí nếu hiện tại không phải dưới tình huống này, tôi tin hắn nhất định sẽ ngay lập tức vặn gãy cổ tôi, nhưng tôi không quan tâm –

Hình Dạ! Anh làm gì em đều không quan tâm! Em không thể nhìn anh bị hủy diệt.

Nếu như có thể, em hi vọng chính mình chưa từng quen biết anh!

Nếu như có thể, em hi vọng bản thân không chọn làm cảnh sát!

Nếu như có thể, em hi vọng mình thực sự là đại ca của Phượng hoàng hội!

Nếu như có thể, em hi vọng hiện tại có thể nói với anh –

…….

Em thực sự yêu anh!

Em lừa anh là sự thật! Đó là chuyện vĩnh viễn không thể thay đổi! Cho dù có bị trừng phạt nghiêm khắc như thế nào em cũng không có gì để nói, nhưng bây giờ — em nhất định phải để anh rời khỏi đây!

Vô số tiếng bước chân đã gần trong gang tấc, gần đến mức có thể thấy rõ hai người chúng tôi, cùng nhau chạy khẳng định là không còn thời gian, không còn kịp nữa rồi – Nếu như anh không chịu nghe em, em chỉ có thể dùng phương pháp của chính mình.

“Hình Dạ! Nếu như muốn báo thù — thì hãy sống mà quay về tìm tôi!” Tôi ngẩng đầu, nhìn hắn, khẽ nở nụ cười — nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống — tha thứ cho em!

“Cậu –” hắn trợn to mắt muốn nói gì đó, nhưng tại một giây này — tôi nổ súng về phía hắn. Tiếng súng vang vọng giữa bầu trời đêm – Nhìn hắn từ từ ngã về phía sau, tôi khẽ đẩy hắn một cái, đẩy hắn xuống vách đá đen ngòm – Ánh mắt của hắn vẫn luôn đặt trên mặt tôi, mãi cho đến khi cả tôi cũng không thấy hắn nữa —

“An Lạc –” đây là câu nói cuối cùng hắn lưu lại, câu nói cuối cùng — tôi vĩnh viễn cũng không thể quên được!

Tôi không hiểu! Thực sự không hiểu! Vẻ mặt cuối cùng trên mặt hắn là gì vậy? Đầu óc trống rỗng không thể nghĩ được cái gì.

Tôi vươn tay lau đi nước mắt trên mặt, vì sao tất cả đều không chân thực? Bên ngoài vách núi đen kịt, ngoài mặt biển đen ngòm cũng tiếng sóng vỗ không còn cái gì nữa – Không còn cái gì nữa — chỉ còn độ ấm từ khẩu súng vừa bắn ra trên tay nhắc nhở tôi – Bản thân cuối cùng đã làm việc gì — bắt đầu từ một giây hắn ngã xuống kia, tâm — cũng theo hắn mà cùng nhau chìm xuống phía dưới —

“Giơ tay lên!”

“Không được nhúc nhích! Bỏ vũ khí xuống!” Một nhóm người chạy tới bên vách núi, toàn bộ đều chĩa súng vào tôi, tôi quay đầu, thấy được bóng người quen thuộc.

“Mọi người bỏ súng xuống, là người một nhà!” Hắc Xà từ trong đám người đi tới, vừa bảo những người khác buông súng vừa đi về phía tôi.

“Lạc, cậu không sao chứ?”

Tôi không nói gì, gật gật đầu.

“Sao cậu lại đến đây?”

Tôi vẫn im lặng, nhìn về phía Hình Dạ ngã xuống —

“Hình Dạ đâu? Hắn đi đâu rồi?” Cậu ta nhìn bốn phía xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Hình Dạ. Tôi khẽ cười, chỉ chỉ vách núi phía dưới. “Ở dưới đó!”

“Hả?” Cậu ta khẽ kêu lên một tiếng, không thể tin được nhìn xuống mặt biển đen ngòm phía dưới, “Cậu đẩy hắn xuống?”

“Đúng vậy!” Tôi làm như không có gì nói, cười cười.

“Vì sao?” Hắn có chút phẫn nộ hỏi.

“Hắn tập cảnh! Tôi tự vệ –”

“Cậu –” Cậu ta muốn nói gì, nhìn một hồi lại im lặng. Lại nhìn vách núi một chút, khẽ hừ một tiếng, nói: “Quên đi! Cho dù không bị bắn trúng chỗ hiểm, từ độ cao này ngã xuống cũng phải chết thôi! Cũng coi như vì dân trừ hại!”

Tôi không nói được một lời đứng ở bên cạnh, nắm chặt khẩu súng trong tay —

“Được rồi được rồi! Mọi người thu đội! Trở về đi!” Hắc Xà vỗ vỗ tay, mọi người liền lũ lượt quay trở về, tôi đút khẩu súng vào túi, cũng chuẩn bị trở về.

“Cậu đi đâu?” Hắc Xà kéo cánh tay tôi hỏi. Một sự căm ghét lan tràn toàn thân, tôi rút tay về, vừa đi vừa nói: “Về nhà!”

“Nhà nào?”

“Cậu có ý gì?” Tôi dừng cước bộ lại, đứng tại chỗ hỏi.

“Cậu đã quên lời tôi rồi sao? Tôi nói rồi, qua đêm nay, tất cả sẽ kết thúc! Tất cả đều là một khởi đầu mới –”

Tôi chậm rãi quay đầu lại, cảm giác sợ hãi lần thứ hai tràn ngập từng lỗ chân lông —

“Lạc, từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ bắt đầu cuộc đời mới, tất cả quá khứ đều không tồn tại, chỉ cần là bóng dáng gì đó trong quá khứ — đều phải biến mất!” Nụ cười tàn khốc khẽ nở trên môi cậu ta, tôi phát hiện – Khoảng cách giữa mình và người này bất tri bất giác đã càng ngày càng xa —

“Cậu, lẽ nào…”

Tôi giơ chân lên nhanh chóng chạy đi — Không đâu! Sẽ không phải như vậy đâu! Sẽ không!

“Lạc! Quay lại đi! Không nên uổng phí sức lực nữa! Đó cũng không phải nơi cậu nên đến –”

Nơi tôi nên đến? Tôi nên đi chỗ nào đây? Mấy năm nay — tôi đã sớm coi nơi ấy là nhà của mình, ở đó, tôi mới có thể cảm giác được sự ấm áp của gia đình, mới cảm nhận được… ý nghĩa tồn tại của bản thân — Trước mắt tôi bỗng hiện lên khuôn mặt tươi cười của bọn họ, còn có lời hứa của chính mình — tôi sẽ bảo vệ các cậu! Chờ tôi! Tôi lập tức sẽ đến! Chờ tôi —

Địa ngục — là nơi mọi người sau khi chết sẽ đến, là nơi mà kẻ nào phạm tội thì sẽ chịu nghiêm phạt. Nếu sau này phải xuống địa ngục, tôi sẽ không có nửa câu oán hận, nhưng hiện tại — tôi thề rằng dù có là địa ngục cũng không khiến bản thân sợ hãi như thế này!

Tổng bộ đáng lẽ ra giờ này phải đèn đuốc sáng trưng, ấy thế mà lại chỉ là một mảnh tối đen, từ khung cửa sổ khói còn không ngừng thoát ra, trên tường xen lẫn đủ các loại dấu vết, mà rõ ràng nhất chính là vết đạn — Đẩy cửa ra, mùi máu ập đến như đập vào mặt, khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn! Dưới ngọn đèn lờ mờ, tất cả đều là những thi thể không động đậy — thi thể — tất cả đều là thi thể! Dạ dày cuộn lên, tôi nhịn xuống cảm giác buồn nôn, không phải do thi thể, mà là — những thi thể này đều là anh em của tôi! Là những người anh em theo tôi vào sinh ra tử!

“Tại sao — tại sao –”

Tôi không ngừng hỏi, vì sao phải đối xử với tôi như vậy? Bọn họ vô tội mà — bọn họ không biết gì cả! Là tôi! Là tôi đã hại bọn họ! Đi qua một cái xác, mỗi khuôn mặt đối với tôi mà nói đều rất thân quen — bảo vệ! Phục vụ! Nhân viên pha chế! Ca sĩ — mãi cho đến khi một bóng người vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi, một khắc kia — tôi chứng kiến thế giới của mình — vỡ vụn!

“Tứ Cường…”

Nước mắt khiến tôi không thấy rõ bất kì thứ gì, tôi vươn tay hướng về phía cậu ấy. Cậu vẫn im hơi lặng tiếng nằm trên mặt đất, trên người toàn là máu, sàn nhà tất cả cũng đều là sắc đỏ, cả khuôn mặt cơ bản đều bị hủy hoại, nhìn không ra tướng mạo ban đầu, nhưng tôi biết, đó là Tứ Cường! Là Tứ Cường!

Run run quỳ xuống bên người cậu, tôi ôm cậu vào trong ngực, toàn thân cậu đã lạnh giá — Hoàn toàn không còn hơi thở. Tôi đặt đầu cậu tựa vào ngực mình nhẹ giọng nói: “Tứ Cường! Tứ Cường! Là anh! Anh đã trở về! Nói chuyện gì đi! Nói gì với anh đi! Xin cậu đấy! Nói cái gì đi! Xin cậu — aa –” Tôi nức nở khóc, đấy rốt cục là sao? Tấy cả đây — là sao —

“Nói cho anh biết — nói mau! Xin cậu — Tứ Cường –”

“Ah –” Trong góc phòng đột nhiên truyền ra tiếng kêu yếu ớt, tôi ngẩng đầu thấy một thân thể khẽ động đậy, nhẹ nhàng buông Tứ Cường ra, tôi nhanh chóng chạy về phía đó —

“Tiểu Cường!” Thượng đế ơi! Là Tiểu Cường! Nó quỳ rạp trên mặt đất miễn cưỡng cử động nửa người trên, lắc đầu, thấy là tôi, lộ ra biểu tình kinh hỉ nói: “Đại ca! Anh đã đến rồi!” Sau đó viền mắt ướŧ áŧ, nước mắt tí tách từng giọt rơi xuống.

“Tiểu Cường! Cậu vẫn ổn chứ! Có làm sao không?” Tôi nâng nó dậy, phát hiện chân nó đã bị gãy, “Cậu –” tôi đau lòng.

“Không sao! Chẳng qua là bị gãy một lần, không chết được!”

Tiểu Cường xoa xoa máu trên đầu, căm hận nói: “Mẹ nó vương bát đản! Thật con mẹ nó không phải thứ gì tốt! Nhất định phải gϊếŧ hết bọn Hắc Xà! Tự dưng lại đuổi cùng gϊếŧ tận! Đại ca! Chúng ta nhất định phải báo thù! Mẹ nó! Con mẹ bọn chúng nó đều phát điên rồi!”

Tôi cúi đầu, sự ân hận khiến bản thân không thở nổi — Tiểu Cường — nếu như cậu biết sự thật — sẽ thế nào? Anh không sợ cậu hận anh, chỉ hy vọng cậu có thể tha thứ cho anh! Nhưng anh biết — đó là hy vọng xa vời —

“Trước tiên phải đưa cậu đi bệnh viện, nếu không chân sẽ bị tàn phế mất! Đợi lát nữa cảnh sát sẽ tới thu thập hiện trường –” Tôi chuẩn bị ôm lấy Tiểu Cường.

“Đừng đi vội, tạm thời không sao đâu! Những người khác đâu? Đại ca, anh có thấy không? Khi súng vừa nổ mọi người đều tản ra.” Tiểu Cường khoát khoát tay nói, nhìn xung quanh tìm kiếm, mũi tôi chợt chua xót, Tứ Cường — chờ anh! Rất nhanh anh sẽ trở về!

“Những người khác — hẳn là không sao, anh lập tức sẽ đi tìm bọn họ!” Tôi cắn môi, thượng đế ơi! Xin người phù hộ cho bọn họ bình an vô sự! Nhất định phải bình an vô sự! Nếu như có một người nữa lại như Tứ Cường — tôi —

“Chờ, chờ chút!” Tiểu Cường đột nhiên lảo đảo, hắn đỡ lấy cái trán cau mày nói: “Đại ca, trước tiên chờ một chút! Em có lẽ — phải hôn mê!” Nói xong “Oạch!” một tiếng ngã về phía sau.

“Tiểu Cường!” Tôi nâng nó dậy xem hơi thở, cũng may vẫn bình thường, có lẽ mất máu quá nhiều! Tôi xé áo cố định vết thương trên đùi nó — đột nhiên phía vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, tôi cấp tốc cầm súng xoay người lại, trong bóng tôi một thân ảnh/bóng dáng chậm rãi đi tới, mãi đến khi xem rõ mặt hắn —

“Đại Cường –” Đại Cường trên mặt dính một chút máu, trên tay cầm một khẩu súng, mặt không đổi sắc nhìn tôi.

“Đại Cường, anh không sao chứ?” Tôi đứng lên đi về phái hắn, “Tốt quá! Anh không sao!” Thấy hắn đứng ở trước mặt, tâm tình rốt cục cũng buông xuống.

“Anh — vẫn trở về –” Hắn nhẹ giọng nói một câu.

“Đại Cường?” Là ảo giác sao? Lúc này Đại Cường — không giống như mọi khi.

“Vì sao lại quay lại?” Hắn cúi đầu, thì thào tự nói.

“Anh làm sao vậy?” tôi nhíu mày, “Vì sao tôi không thể về? Đại Cường, anh rốt cục làm sao vậy?”

“Tôi tưởng rằng anh đi rồi, sẽ không về nữa, như vậy đối với tất cả mọi người cũng tốt! Anh sẽ không phải gánh trên lưng sinh mệnh của tất cả bọn họ — Vì sao anh lại phải về chứ? Ở đây — ngay từ đầu đã là nơi anh không nên đến –”

“Đại Cường, anh nói gì?” Làm sao vậy? Anh ta rốt cuộc làm sao vậy?

Hắn ngẩng đầu, mắt chợt sáng lên, nhìn tôi chậm rãi hỏi: “Bọn họ bắt Hình Dạ rồi à?”

Anh? Tôi thở dốc vì kinh ngạc! Tại sao?

“Tại sao anh lạ biết? Tại sao? Đại Cường — anh rốt cục –”

Hắn nhìn tôi thật lâu, cuối cùng như là buông tha cho tất cả, chậm rãi từ trong túi áo khoác lấy ra một thứ. Thứ kia — cho tới bây giờ tôi chưa từng dùng đến, nhưng lại vô cùng quen thuộc, đó là —

Mặt đất giống như chao đảo, tôi rơi xuống nơi sâu nhất, không khí bốn phía như ngưng đọng, tôi đã quên phải hít thở, nghe Đại Cường chậm rãi nói ra chuyện cả đời tôi cũng không nghĩ đến —

“Chung Chính Cường, số thứ tự: FX41890, danh hiệu: Bạo Phong –”

Súng trên tay không biết lúc nào đã rơi xuống mặt đất, “Cạnh” một tiếng.

Trên thế giới — đã không còn bất kì âm thanh nào nữa —