Phải Lòng Tổng Tài Mất Trí Của Tổ Chức Ngầm

Chương 1

Trong cái lạnh của gió đêm, một căn nhà nhỏ bằng gỗ sồi xây theo kiểu truyền thống tọa lạc trên đỉnh núi yên bình, được bao quanh bởi một cánh rừng xanh bát ngát. Trời đã tối, nhưng ánh sáng le lói yếu ớt của những chiếc đèn l*иg điện treo hai bên đường cũng vừa đủ xoá tan bóng tối trên con đường mòn nhỏ dẫn lên căn nhà này.

Chu Hàn Thanh bước ra khỏi phòng khách, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng vẫn tràn đầy uy quyền. Hắn dừng lại một chút, hít một hơi sâu, rồi thả mình trong cảm giác an lành của không gian nơi đây. Có vẻ như hắn đang muốn tìm một khoảnh khắc yên tĩnh trước khi đối mặt với những chuyện sắp xảy ra.

Ánh sáng mờ ảo của đèn l*иg hắt lên từng chi tiết của chiếc xe, làm nổi bật sự huyền bí và lạnh lùng của nó. Một người đàn ông đeo kính từ ghế lái bước ra, kính cẩn cúi chào hắn.

"Thưa ông chủ," Người đàn ông nói, giọng khàn khàn nhưng đầy cung kính.

Hàn Thanh ngậm điếu thuốc rít một hơi. Trong ánh sáng yếu ớt, làn khói trắng mỏng manh lượn lờ như những con rắn nhỏ đang uốn lượn, sau đó lặng lẽ tan biến vào không trung. Người đàn ông bật lửa cho hắn, ánh lửa nhỏ bé nhảy múa trong đêm tối, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt sắc bén của Hàn Thanh.

"Có đưa ông ta đến chứ?"

"Vâng, thưa ông chủ."

"Thế mở ra."

Hàn Thanh lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm tài xế.

Tài xế không nói gì, chỉ lặng lẽ mở cốp xe. Một cảnh tượng hiên ra trước mắt Hàn Thanh: Trông cốp xe là một người đàn ông trung niên bị trói chặt, thân thể đầy máu, từng vết thương chằng chịt trên da thịt của ông ta. Ông ta là giám đốc của một công ty xây dựng, từng làm việc dưới trướng của Chu Hàn Thanh.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy Hàn Thanh, ánh mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng. Ông ta cố gắng cựa quậy, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.

"Hàn Thanh, làm ơn tha thứ cho chú," ông ta cầu xin, giọng nói run rẩy.

"Chú xin con, làm ơn hãy nhớ lại những kỷ niệm khi chú thường xuyên đến nhà con chơi, chúng ta cùng chơi đùa lúc con còn nhỏ, chú cũng cùng ba con tham gia các hoạt động ngoài trời. Chú là bạn thân thiết nhất của gia đình con mà!"

Những lời nói của người đàn ông trung niên như những lưỡi dao sắc nhọn, cắt vào không gian tĩnh lặng của đêm tối. Hàn Thanh không nói gì, chỉ lạnh lùng thổi khói thuốc vào mặt ông ta. Ánh mắt của hắn không chút động lòng, như thể mọi kỷ niệm và tình cảm đều đã biến mất từ lâu.

"Được rồi, nếu ông đã nói vậy thì... tôi sẽ thả ông ra," Hàn Thanh nói, giọng nói bình thản như nước chảy.

"Nhưng điều đó không đồng nghĩa là tôi sẽ tha cho cái mạng chó của ông đâu.""

Người đàn ông trung niên như chết đứng, ánh mắt ông ta tràn đầy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Ông ta cố gắng cất lời, nhưng không thể thốt ra được từ nào. Hàn Thanh ra hiệu cho người đàn ông đeo kính đóng cốp xe lại, rồi quay lưng bước vào trong nhà, sau lưng là tiếng kêu cứu yếu ớt của kẻ phản bội.

Tiếng bước chân của Hàn Thanh vang lên đều đều trên sàn gỗ, tạo nên những âm thanh khô khốc trong không gian tĩnh mịch. Hắn trở lại phòng khách, nơi ánh đèn l*иg điện với ánh sáng nhẹ nhàng vẫn đang le lói, tạo nên những vệt sáng lung linh trên tường.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế bành lớn, rít thêm một hơi thuốc, đôi mắt u tối nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, những kỷ niệm ngày xưa ùa về. Hình ảnh ba mẹ hắn, những ngày tháng hạnh phúc bên gia đình, và cả những lúc khó khăn, tất cả như một cuốn phim quay chậm trong tâm trí hắn. Nhưng Hàn Thanh biết, mọi thứ đã thay đổi, hắn cũng không còn là cậu bé ngây thơ ngày đó nữa.

Đêm đó, ngôi nhà gỗ sồi trên núi chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại ánh đèn l*иg le lói và tiếng chuông gió nhẹ nhàng.

Người đàn ông đeo kính vẫn đứng ở ngoài, lặng lẽ nhìn theo bóng Hàn Thanh biến mất trong căn nhà gỗ.

Khi bóng đêm dần trở nên dày đặc hơn, chiếc xe hơi màu đen tuyền bóng loáng lặng lẽ lăn bánh, rời khỏi ngôi nhà gỗ sồi, đưa theo người đàn ông trung niên trong cốp xe rời đi.