Triển Chiêu nghe phụ tử Thẩm Thiên Vũ kể chuyện trong nhà, vừa nghe vừa ngoáy lỗ tai.
Công Tôn ngồi bên cạnh hắn, vô thức mà bị Triển Chiêu phân tán lực chú ý, nhìn hắn mấy lần. Cuối cùng, thân là lang trung, Công Tôn rốt cuộc không nhịn được, xích qua xem tai cho Triển Chiêu, “Ngươi sao vậy? Tai ngứa hả? Để ta xem một chút cho?”
Triển Chiêu chỉ chỉ lỗ tai, “Không biết, có hơi nóng!”
Công Tôn nhìn thử, “Không có bị con gì bò vào, chỉ nóng tai trái thôi? Tai phải thì sao?”
Triển Chiêu sờ sờ, tai phải không nóng.
Triệu Phổ cùng Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng.
“Thế nào?” Triển Chiêu nhìn hai người.
Hai người bĩu môi —— còn có thể thế nào? Nam bên trái nữ bên phải, chuột nhà ngươi nhớ ngươi chứ sao.
Triển Chiêu suy nghĩ một hồi, quay đầu lại tiếp tục hỏi Thẩm Thiên Vũ, “Là vì xảy ra chuyện ma quái nên ngươi mới mời đạo sĩ Mao Sơn đến nhà làm pháp sự?”
Thẩm Thiên Vũ cười khổ, “Ta nói Triển đại nhân a, tuy ta không phải là cao thủ như các ngươi nhưng tốt xấu gì cũng là người giang hồ, nếu như chuyện này truyền đi, Thiên Vũ Hiên của ta còn lăn lộn trên giang hồ nữa được không?”
Công Tôn hiếu kỳ, “Vậy ai mời đạo sĩ Mao Sơn cho ngươi?”
Thẩm Thiên Vũ bất đắc dĩ giơ tay chỉ vào Thẩm Mậu, “Nương của nó.”
Tất cả mọi người nhìn hắn —— vậy chẳng phải là thê tử của ngươi sao?
“Khụ khụ.” Thẩm Thiên Vũ ho khan một tiếng.
Thẩm Mậu thì lầm bầm, “Cha cũng chỉ dám nói với con.”
Thẩm Thiên Vũ liếc mắt trừng sang, Thẩm Mậu đành phải nói với Triển Chiêu bọn họ, “Là bằng hữu của nương ta giới thiệu, tên là Đông Phương Hiểu.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, Đông Phương Hiểu là tỷ muội kết nghĩa với nương hắn. . . trùng hợp như vậy sao?
“Mẫu thân của Hiểu a di và Tô Cửu Cô hình như là bà con xa, trước đó có lần cùng ăn cơm nương của ta có kể với họ về chuyện này, Hiểu a di bèn nhờ Tô Cửu Cô hỗ trợ.” Thẩm Mậu nhỏ giọng nói, “Đây là đi cửa sau, thông thường tìm phái Mao Sơn hỗ trợ đều không thể mời được đến người của Tiên Động Phủ, việc Tam Cung đích thân ra tay rất khó khăn, thường thì đều chỉ giao cho mấy tiểu đạo sĩ đi làm.”
“Vậy kết quả thế nào?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Thật sự có quỷ sao?”
Thẩm Thiên Vũ thở dài, “Ai, nói chung cũng không biết có phải năm nay phạm Thái Tuế không, chuyện này càng lúc càng tà môn.”
. . .
“Không bắt được quỷ?” Bạch Ngọc Đường nghe Tô Cửu Cô kể xong, thật ra cũng không ngạc nhiên lắm, “Tức là không phải thực sự có ma quỷ mà có kẻ giả thần giả quỷ?”
Tô Cửu Cô thở dài một tiếng, “Không phải, là đạo hạnh của chúng ta quá kém cỏi.”
Bạch Ngọc Đường không giải thích được, “Có ý gì?”
“Xảy ra một số chuyện, từ trước tới nay chúng ta chưa từng gặp qua, là việc không giải quyết được.” Tô Cửu Cô do dự một chút, hạ giọng nói, “Chúng ta ở phía sau núi tại Thiên Vũ Hiên. . .”
Tô Cửu Cô mới mở đầu, chợt nghe cách vách có người kêu lên, “Nói to chút đi. . .”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, “Chi bằng các ngươi qua đây nghe luôn cho rồi?”
Chốc lát sau, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Sau đó cửa liền mở ra, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử ló đầu vào trước.
Tiếp theo đó là Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương mang theo con chó lớn đi vào, cuối cùng là Thiên Tôn và Ân Hậu, hai người liếc mắt thăm dò vào trong, liền vẫy tay với Tô Cửu Cô, “Ha hả, đã lâu không gặp nha đầu.”
Tô Cửu Cô vội vàng đứng dậy hành lễ với hai vị tiền bối, Thiên Tôn cùng Ân Hậu xua xua tay —— ngại quá.
Bạch Ngọc Đường nhìn hai người bọn họ —— hai người cũng biết ngại?
Thiên Tôn liếc thấy vẻ mặt ghét bỏ của đồ đệ nhà mình, bèn đi vòng qua ngồi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường, tiện tay giật tóc đồ đệ.
Ngũ gia lấy tay xoa xoa đầu, châm trà cho Thiên Tôn cùng Ân Hậu.
Tô Cửu Cô thì bóc quýt cho Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử, vừa kể tiếp, “Bởi vì bằng hữu của Hiểu Hiểu cần giúp đỡ, vì vậy ta bèn nhờ cậy sư huynh ta đích thân ra tay.”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu có chút bát quái hỏi, “Mai Bất Thanh?”
Tô Cửu Cô lắc đầu, “Đại sư huynh của ta.”
Mọi người hiểu ra, “Nga. . . là Thiên Sư Lương Tĩnh.”
“Nếu không tính sư phụ ngươi thì Lương Tĩnh xem như là người lợi hại nhất phái Mao Sơn đi?” Thiên Tôn hiếu kỳ, “Vậy hắn bắt được quỷ không?”
Thiên Tôn hỏi xong, lại không nghe thấy Tô Cửu Cô trả lời, chỉ ngẩn ra nhìn mặt bàn chằm chằm trầm mặc một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên dùng vẻ mặt phức tạp đáp, “Sư huynh của ta không còn!”
Mọi người sửng sốt.
Ân Hậu nhíu mày, “Không còn? Lương Tĩnh chết rồi?”
Tô Cửu Cô thở dài, “Khi đại sư huynh của ta đang làm pháp sự thì trước mắt bao nhiêu người đột nhiên biến thành muối. . . đến bây giờ sống không thấy người chết không thấy xác.”
Tô Cửu Cô vừa nói ra lời này, Thiên Tôn cùng Ân Hậu liền ngây ngẩn cả người.
. . .
“Thiên Sư biến thành muối ngay trước mặt ngươi?”
Trong Khai Phong Phủ, Triển Chiêu nghe Thẩm Thiên Vũ kể lại xong thì có chút không thể tiếp nhận nổi.
“Thiên Sư Lương Tĩnh là Chưởng môn đại sư huynh của phái Mao Sơn, võ công hẳn là rất cao đi?” Triệu Phổ hỏi Thẩm Thiên Vũ, “Làm sao có thể . . .”
Thẩm Thiên Vũ nhún vai, “Lúc đó ta cũng có mặt ở đấy, đệ tử Thiên Vũ Hiên lẫn đệ tử phái Mao Sơn của Lương Tĩnh cũng ở. . . Kết quả Lương Tĩnh cứ như vậy mà biến mất, chỉ còn lại một đống muối.”
Công Tôn có chút thán phục nhìn Thẩm Thiên Vũ, lại nhìn cả hai phụ tử, một người nhìn thấy đại sư huynh phái Mao Sơn biến thành muối, một người nhìn thấy đệ tử phái Mao Sơn biến thành muối, đều bị hai người họ chứng kiến.
“Khi Lương Tĩnh biến mất, đệ tử của hắn chạy về gọi thêm người, kết quả Mai Bất Thanh và Tô Cửu Cô đến Thiên Vũ Hiên của ta tìm người không tìm được, Mai Bất Thanh nói muối Lương Tĩnh biến thành là muối Vũ Hiên đặc sản của Thiên Vũ Hiên chúng ta, nói không chừng là ta động tay động chân hại chết sư huynh của hắn.” Thẩm Thiên Vũ vò đầu, “Ta và phái Mao Sơn không thù không oán, với Lương Tĩnh càng là lần đầu tiên gặp mặt, làm gì có mưu đồ nào!”
Triển Chiêu chống cằm nhìn vẻ mặt ủ rũ của phụ tử Thẩm gia, đây thật quá trùng hợp, thảo nào Mai Bất Thanh lại hoài nghi là người Thẩm gia ra tay, tình cờ lại đều là ngay trước sự chứng kiến của hai phụ tử này, càng trùng hợp là biến thành muối Vũ Hiên.
“Sau đó thì sao?” Công Tôn hỏi, “Sau khi Lương Tĩnh biến thành muối, Thiên Vũ Hiên của ngươi còn xảy ra chuyện ma quái nữa không?”
Thẩm Thiên Vũ lắc đầu, “Không có, Thiên Vũ Hiên khôi phục lại nguyên trạng, vừa vặn thi võ sắp đến, ta muốn cho Mậu Nhi tham gia kỳ thi này, đợi thi xong thì lại nói tiếp. . . Ai ngờ cư nhiên đến Khai Phong rồi mà vẫn còn xảy ra chuyện giống vậy.”
Triển Chiêu nhìn Công Tôn, ý là —— ngươi vốn bác học đa tài, có cách nào giải thích được không?
Công Tôn và Triệu Phổ cũng đều cảm thấy không thể tin nổi, cuối cùng tất cả mọi người đều nhìn Công Tôn Mỗ.
Lão gia tử vẫn bưng chén trà yên lặng ngồi nghe bên bàn, hơi cúi đầu, dường như đang suy tư điều gì.
“Ai. . .” Thẩm Thiên Vũ cũng bất đắc dĩ, “Ban đầu ta hoài nghi biết đâu phái Mao Sơn giả thần giả quỷ, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như có oan hồn không tan nào đó, vẫn luôn bám theo chúng ta. . .”
Triển Chiêu hỏi, “Ngươi hoài nghi, là cỗ thạch quan đào lên từ trong hồ nước mặn kia?”
Thẩm Thiên Vũ gật đầu, “Lẽ nào trong cỗ thạch quan đó nhốt thứ gì, là tại ta tùy tiện mở xích sắt, đã thả thứ gì không nên ra ngoài?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cầm ấm trà châm trà cho Công Tôn Mỗ, hỏi, “Lão gia tử, có ý kiến gì không ạ?”
Công Tôn Mỗ trầm mặc một lúc, gật đầu, “Thạch quan, đích thực là không thể mở ra.”
Công Tôn hỏi, “Thái gia, thứ đó là quan tài gì?”
“Nói cho chính xác, không phải là quan tài.” Công Tôn Mỗ thản nhiên đáp, “Mà là hình cụ.”
(*) Hình cụ: dụng cụ tra tấn.
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Hình cụ?” Triệu Phổ không giải thích được, “Thứ dùng để tra tấn con người?”
Công Tôn Mỗ đặt chén trà xuống, “Các ngươi đã nghe qua truyền thuyết về Diêm Quan công chúa chưa?”
Tất cả mọi người liền gật đầu, đã nghe qua! Suốt hai ngày nay toàn nghe chuyện này!
“Mấy đạo sĩ Mao Sơn kia. . . là học nghệ không tinh, lại còn là bí thuật thất truyền đi?” Công Tôn Mỗ có chút bất đắc dĩ, “Diêm Quan là một trong những bí thuật của Mao Sơn, chỉ dùng để khóa lại oán linh hung ác. Có người nói ác quỷ oán khí quá nặng không có cách nào tiêu diệt cũng như không thể đầu thai chuyển thế, chỉ có thể khóa trong Diêm Quan chôn sâu trong lòng đất, ngắn thì vài năm lâu thì mấy trăm năm, ác linh sẽ ở trong thạch quan hóa thành muối, cuối cùng tiêu vong. Mà nếu như trước khi ác linh tiêu vong đi mở quan tài, ác linh sẽ chạy ra, tiếp tục làm hại nhân gian.”
Tất cả mọi người nhìn Công Tôn Mỗ chằm chằm.
Một lúc lâu, Triệu Phổ hỏi, “Thật sao?”
Công Tôn Mỗ nhún vai, “Ta chỉ là một con mọt sách, đương nhiên chỉ là đọc được trong sách, về phần có đúng hay không. . . chi bằng các ngươi hỏi Yêu Vương thử đi.”
“Cứ coi như là thật đi, biến thành muối cũng là ác linh biến, vì sao ngược lại lại là người sống bị biến đổi?” Triển Chiêu hỏi, “Hơn nữa còn là phái Mao Sơn?”
“Cũng bởi vì phái Mao Sơn biến đổi, mới là bình thường.” Công Tôn Mỗ đáp, “Ác linh được thả ra vốn là bị người phái Mao Sơn nhốt vào Diêm Quan khóa lại, được thả ra đương nhiên là phải đi tìm đồ tử đồ tôn phái Mao Sơn báo thù rồi.”
Thẩm Thiên Vũ và Thẩm Mậu mở to hai mắt nhìn Công Tôn Mỗ, biểu cảm giống nhau như đúc.
“Ngoại trừ tìm phái Mao Sơn báo thù, còn có những kẻ thù năm đó của ác linh nữa.” Công Tôn Mỗ liếc mắt nhìn hai phụ tử Thẩm gia vẫn đang ngốc ngốc ngơ ngác nhìn mình, “Nếu ta nhớ không lầm, năm đó Thẩm Mậu có nói với ta, tổ tiên Thẩm gia các ngươi từng có một tên cuồng đồ tội ác tày trời, hại chết rất nhiều người, đến chết cũng không buông tha cho người Thẩm gia, sau đó gặp phải một đạo sĩ rất lợi hại, mới không bị diệt môn. . .”
Phụ tử Thẩm gia hít một ngụm khí lạnh.
Gương mặt Triển Chiêu cũng đầy đau khổ —— Không phải chứ?! Vừa mới trở về lại gặp phải chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, có còn để cho người ta đón năm mới nữa không?
“Tương tự, năm đó khóa lại Diêm Quan công chúa cũng là một vị đạo sĩ Mao Sơn.” Công Tôn Mỗ mỉm cười nói tiếp, “Nhưng Diêm Quan công chúa không thể được coi như là oán linh đi?”
“Nàng ta là người sống sờ sờ, tuy rằng tương đối tà ác.” Triển Chiêu cũng gật đầu.
“Hơn nữa theo ta được biết.” Công Tôn Mỗ hơi dừng lại một chút, “Trước đây cũng từng xảy ra loại chuyện như thế này.”
“Loại chuyện nào?” Triệu Phổ nghi hoặc.
“Người biến thành muối. . . cũng là thí sinh, cũng là khảo thí.” Công Tôn Mỗ chống cằm. “Chính là bởi vì dính đến khảo thí, vậy nên mới không công khai ra ngoài.”
Triệu Phổ cũng gật đầu, “Lúc trước khi ta ở trường thi, cũng từng nghe mọi người nghị luận, nói là trước kia từng xảy ra chuyện tương tự. Nhưng cụ thể lại không rõ là năm nào, chỉ là mấy lời đồn mà thôi.”
“Phàm là có liên quan đến khảo thí, mục đích cuối cùng chỉ có một, chính là thành tích.” Công Tôn Mỗ nhắc nhở Triển Chiêu, “Ta sống nhiều năm như vậy, người chết đi biến thành ma quỷ vẫn chưa từng thấy qua, nhưng con người còn xấu xa hơn cả ma quỷ thì lại thấy đầy cả rổ, so với việc rầu rĩ về chuyện của phái Mao Sơn hay là ác linh quấy phá, không bằng tra một chút kỳ thi võ lần này đi.”
Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Thi võ năm nay rất đặc biệt sao?”
“Thi võ phân thành năm lớn năm nhỏ, năm nay coi như là năm lớn, thí sinh tham gia đặc biệt đông.” Triệu Phổ suy nghĩ một chút, “Hơn nữa năm nay mấy người chúng ta đều ở đây, thí sinh tốt có thể trực tiếp được chọn vào quân doanh.”
“Đừng quên Thái úy cũng đã chết.” Triển Chiêu có chút lo lắng, “Thái úy là người đứng đầu quan võ, Thái úy vừa chết, các bộ có thể sẽ có biến động lớn.”
. . .
Trong quán trà, Bạch Ngọc Đường bọn họ nghe xong chuyện của Tô Cửu Cô kể lại, đều cảm thấy không thể tin nổi.
Thiên Tôn và Ân Hậu trong lúc đang nghe chuyện thì nhìn nhau mấy lần, hai người bọn họ lúc trước xem qua quyển trục mà Yêu Vương đưa cho, quả thật trước kia đã từng xảy ra chuyện tương tự, hơn nữa cũng là thí sinh biến thành muối trước mắt bao nhiêu người. Không cần phải hỏi, giữa hai chuyện này nhất định có mối liên hệ, nhưng dù sao Tô Cửu Cô cũng không phải là người của Khai Phong Phủ, hai vị lão gia tử cũng đành nhịn lại không nói ra, đợi lát nữa về Khai Phong Phủ mới nói cho đám tiểu hài nhi nhà mình.
Nhưng Thiên Tôn và Ân Hậu đại thể vẫn là nắm được công phu của Lương Tĩnh, người này thân là đại sư huynh phái Mao Sơn, võ công không phải người thường có thể so sánh được. . . Động tay động chân biến người sống thành muối cũng phải có hắn phối hợp mới được đi, chuyện này quá mức kỳ hoặc.
Cho đến khi thái dương sắp xuống núi, Triển Chiêu tiễn phụ tử Thẩm gia ra về, dặn dò hai người chú ý an toàn.
Triệu Phổ cũng âm thầm an bài ảnh vệ theo dõi hướng đi của Thiên Vũ Hiên và phái Mao Sơn.
Hai phụ tử mới vừa đi, Triển Chiêu liền thấy cách đó không xa, Bạch Ngọc Đường đang một tay dắt Tiểu Lương Tử, một tay ôm Tiểu Tứ Tử trở về.
Triển Chiêu vẫy tay với họ, Ngũ gia khẽ gật đầu một cái.
Tiểu Tứ Tử cũng vẫy tay lại với Triển Chiêu, đồng thời bé như là đột nhiên nghĩ ra điều gì, vươn tay che bên tai Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng nói vài câu.
Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, kinh ngạc, “Thật sao?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu.
“Có biết là ngày nào không?” Ngũ gia hỏi.
Tiểu Tứ Tử bĩu môi lắc đầu, “Không biết nha, cháu còn chưa có nói với phụ thân.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tức là, cháu không nói cho phụ thân của cháu biết mà nói với ta trước tiên?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Vâng!”
Ngũ gia không hiểu sao cảm thấy tâm tình rất khoan khoái dễ chịu.
Triển Chiêu ôm cánh tay nhìn tình huống bên này, hiếu kỳ Tiểu Tứ Tử cho chuột anh tuấn nhà hắn uống canh mê hồn gì? Xem, đã chữa hết được mặt than, sắc mặt tràn đầy cao hứng kìa.
Lúc trở lại Khai Phong Phủ, Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử trước tiên kéo Bạch Ngọc Đường lẫn Triển Chiêu đến viện của Thiên Tôn cùng Ân Hậu.
“Vừa nãy Ân Hậu có nói, trong ngăn kéo có hai quyển trục.” Tiểu Lương Tử mở ngăn tủ tìm kiếm.
Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu, “Tôn Tôn nói, đem cho hai người xem.”
“Có phải là hai cái này không?” Tiểu Lương Tử tìm ra hai quyển trục, “A? Đây không phải là quyển Long Đồ Án sao?”
“Chắc là hồ sơ vụ án cũ.” Triển Chiêu nhận lấy, “Trước đây Long Đồ Các từng đánh mất một vài quyển.”
Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử tìm được quyển trục xong thì liền chạy đi chơi, để lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi trong phòng xem hồ sơ vụ án.
Đến khi xem xong, Triển Chiêu cuộn lại quyển trục, “Thì ra trước đây thực sự đã xảy ra vụ án tương tự! Cũng là thí sinh biến thành muối!”
Ngũ gia cũng đặt quyển trục vụ án xuống, “Hơn nữa còn là án chưa giải quyết, vẫn chưa phá được.”
“Bây giờ điều mà ta muốn biết nhất, màn ảo thuật kia rốt cuộc là biến đổi thế nào!” Triển Chiêu xoay xoay quyển trục trong tay, “Làm sao có thể đem người sống sờ sờ biến thành một đống muối được?”
“Nói đến biến thành muối.” Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói với Triển Chiêu, “Vừa nãy Tiểu Tứ Tử có nói, nó lại thấy hình ảnh kỳ quái.”
“Thấy cái gì?” Triển Chiêu vừa rồi cũng có nghe Công Tôn nói dường như Tiểu Tứ Tử đã nhìn thấy cái gì, nhưng mà không chịu nói. Công Tôn một đường đều oán giận với Triệu Phổ nói nhi tử cứng cáp rồi, không còn nghe lời như trước kia nữa, càng ngày càng ương bướng.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Nó cư nhiên kể với ngươi đầu tiên?”
“Nó nói để hai ta thương lượng một chút trước, rồi mới quyết định có nên nói cho phụ thân của nó không.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vậy ngươi chuẩn bị chưa? Ta nói!”
Triển Chiêu gật đầu.
“Tiểu Tứ Tử nói nó thấy một người mặc quan bào biến thành muối.”
Triển Chiêu cau mày, “Quan viên?”
Ngũ gia gật đầu.
“Biết là ai không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nói tiếp, “Nhưng Tiểu Tứ Tử nói, khi quan viên kia biến thành muối, Triệu Trinh có mặt, Bao đại nhân và Thái sư cũng đều ở đó, rất nhiều đại quan đứng thành hai hàng. . .”
Triển Chiêu ngẩn người, há hốc miệng. “Là lúc thượng triều?!”
Ngũ gia cũng bất đắc dĩ, “Nghe qua thì đích thật là lúc thượng triều, một vị quan viên ngay trước mặt Triệu Trinh cùng văn võ bá quan, biến thành một đống muối.”
Triển Chiêu dở khóc dở cười, “Đây không phải là vấn đề có nên nói cho Công Tôn hay không, mà là vấn đề có nên nói cho Triệu Trinh biết không mới đúng đi?”
Bạch Ngọc Đường cũng cười, “Với tính cách của Triệu Trinh, nếu như nói chuyện này cho hắn biết, e là cả đêm hắn sẽ bắt văn võ bá quan thượng triều, chưa biến thành muối thì không được tan triều đi. . .”
“Không chừng đây cũng là biện pháp!” Triển Chiêu cảm thấy khả thi, “Có thể tập trung văn võ cả triều, sau đó để Tiểu Tứ Tử nhận mặt một chút, xem người kế tiếp bị biến thành muối là ai!”
Ngũ gia cũng cảm thấy có thể thực hiện được.
“Đi!” Triển Chiêu cầm Cự Khuyết lên rồi kéo Bạch Ngọc Đường, “Đi tìm Bao đại nhân hỗ trợ!”