Long Đồ Án Quyển Tập - Tiếp Theo

Chương 25: Sư thúc

Lâm Dạ Hỏa mang theo Tiểu Lương Tử đi về hướng quan đạo, nhận rõ thanh âm, Hỏa Phượng cảm giác xe ngựa chạy đến càng lúc càng gần.

Lúc này, Tiểu Lương Tử phía sau đột nhiên kéo kéo vạt áo hắn.

Hỏa Phượng quay đầu lại, Tiểu Lương Tử nghiêm túc nói, “Hỏa Kê! Có sát khí!”

Lâm Dạ Hỏa nhìn gương mặt vẫn còn non nớt của Tiêu Lương một lúc, khóe miệng hơi nhếch lên mấy phần.

Tiểu hài nhi trưởng thành thật nhanh, chỉ mới chớp mắt đã lớn thêm một chút. Những thứ như sát khí, nội lực càng cao võ công phải tốt mới có thể cảm nhận được, nhưng loại cảm giác này càng là phải cận kề với nguy hiểm mới càng rõ ràng. Bây giờ vẫn còn đang ở cách đám sát thủ kia một khoảng cách nhất định nhưng Tiểu Lương Tử chỉ thông qua nghe âm thanh đoán vị trí mà có thể cảm nhận được cả sát khí đối phương ẩn giấu, đứa nhỏ này thật sự đúng là có thiên phú bẩm sinh.

Để tránh đánh cỏ động rắn, Lâm Dạ Hỏa không đến gần quá mà lựa chọn một hướng khác, ra khỏi rừng trước, đến gần quan đạo quan sát.

Từ xa, liền nhìn thấy một xa phu đang đánh một chiếc xe ngựa phóng về phía này.

Đây chẳng qua chỉ là một chiếc xe ngựa phổ thông, xa phu đánh xe tuổi không lớn, ăn mặc gọn gàng lịch sự.

Hỏa Phượng cau mày —— thoạt nhìn chỉ là một chiếc xe ngựa bình thường, sao lại có nhiều cao thủ mai phục như vậy?

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên, xa phu đánh xe kéo dây cương, dường như nghe thấy người trong xe ngựa nói chuyện, tốc độ xe ngựa chậm lại, cuối cùng dừng lại giữa đường.

Xa phu quay đầu lại hỏi người trong xe, “Lão gia?”

Lâm Dạ Hỏa nghe thấy rõ ràng, vừa rồi người trong xe ngựa quả thật lên tiếng, bảo xa phu dừng xe, tìm một chỗ tránh đi trước.

Ngay khi xa phu vừa quay đầu lại nói chuyện, bỗng nhiên, có hai tên sát thủ hắc y lao ra từ trong rừng, nhắm thẳng về phía xa phu.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, người trong xe ngựa nhảy ra, lập tức kéo xa phu rời khỏi lưng ngựa, rơi xuống đất, tránh khỏi tập kích của hai tên hắc y kia.

Xa phu kia sợ tới mức nện mông ngồi xuống đất.

Người vừa vọt ra khỏi xe ngựa là một đại thúc trung niên bề ngoài tầm hơn năm mươi tuổi, bộ dáng rất uy vũ, bất quá cách ăn mặc ngược lại khá là lôi thôi lếch thếch, bên hông còn treo một bầu rượu hồ lô, cầm trong tay một thanh bảo đao.

Đại thúc kia khoát tay ra hiệu với xa phu, ý bảo tạm tránh vào trong rừng.

Xa phu vội vàng chạy đi.

Đại thúc kia rút đao, hỏi hai hắc y nhân, “Cái mạng này của ta sao vẫn còn có người nhớ thương? Không danh không chính lại mai phục vào lúc này, đừng nói là có quan hệ với án diệt môn phủ Thái úy đi?”

Lâm Dạ Hỏa nhìn vị đại thúc kia có chút quen mặt, nhất thời không nhớ ra đã từng gặp qua khi nào, hơn nữa sao lại còn có quan hệ với phủ Thái úy?

Tiểu Lương Tử cũng gãi đầu ——Ai nha sao đại thúc này lại quen mặt vậy, đã từng gặp qua ở đâu nhỉ?!

Lúc này, trong rừng lại lao ra vài tên sát thủ, bao vây lấy đại thúc kia, hai bên bắt đầu đánh lên.

Tiểu Lương Tử đá Lâm Dạ Hỏa đang xem náo nhiệt, “Ngươi không ra hỗ trợ à?!”

Hỏa Phượng chỉ vào đại thúc kia, “Có thể đánh như vậy thì cần gì đến ta hỗ trợ nữa?”

Đại thúc kia quả thật không phải người bình thường, một thanh đao múa đến uy vũ, đám hắc y nhân kia căn bản không đến gần người được thậm chí còn bị chém bị thương mấy tên.

Tiểu Lương Tử nghiêng đầu —— Ai nha? Võ công trông cũng rất quen mắt!

Đúng lúc này, mũi chân của Lâm Dạ Hỏa đem Tiểu Lương Tử đá văng sang một bên, vươn tay nắm Phá Thiên Kiếm đi vài bước về phía trước, nắm chuôi rút kiếm ra khỏi vỏ. . .

Cơ hồ cùng lúc, trong rừng lại có mấy tên hắc y nhân lao ra, chuẩn bị đánh lén đại thúc kia.

Vừa đến phía sau, chợt cảm giác sau lưng nóng lên, nhìn lại, mấy tên hắc y nhân sợ tới mức vội vàng tránh đi, nhưng nào kịp.

Một ánh lửa đỏ rực như mãnh thú sổ l*иg đánh về phía bọn chúng.

Đại thúc cũng quay đầu lại, chỉ thấy luồng lửa đánh thẳng về phía mình đột nhiên tách ra làm hai, vòng qua người đại thúc, đem một đám hắc y nhân vây xung quanh đều thiêu đốt.

Đại thúc quay lại, được ánh lửa chiếu sáng, Lâm Dạ Hỏa cùng Tiêu Lương mới nhìn rõ được khuôn mặt của người này, gương mặt này lập tức khiến hai người họ nhớ ra người quen.

“A!” Tiểu Lương Tử kêu lên, “Đa đại gia!”

Lâm Dạ Hỏa thu Phá Thiên Kiếm lại, cũng đi tới phía trước, cái vị được hắn “trùng hợp” cứu được này chẳng phải ai khác, chính là cha của Đa La, thϊếp thân thị vệ trước kia của Bát Vương gia, Đa Khải.

“Tiểu Lương Tử?”

Đa Khải ngồi xổm xuống, ôm lấy Tiểu Lương Tử nhào tới trên người mình.

Tiểu Lương Tử vỗ vỗ bụi lửa còn bám trên y phục của Đa Khải, kiểm tra một chút, nhận thấy người không bị thương, cũng yên tâm một chút.

Lâm Dạ Hỏa giúp Đa Khải nhặt vỏ đao lên.

Đa Khải nhìn đám hắc y nhân lăn lộn đầy đất, cười khen, “Hỏa Phượng Đường chủ, công phu thật bá đạo.”

Lâm Dạ Hỏa cũng cười, một cước đá văng tên hắc y nhân bên chân, hỏi Đa Khải, “Lão gia tử muốn đến Khai Phong Phủ sao?”

Đa Khải gật đầu, “Còn chẳng phải sao, nhi tử của ta hôm qua có báo, nói Thái úy Tào Khôi bị người diệt môn, nhờ ta đi một chuyến đến Khai Phong Phủ.”

Tiểu Lương Tử vỗ vỗ cánh tay Đa Khải, “Vậy chứng tỏ Đa đại gia nhất định biết chuyện gì rất quan trọng, bằng không người ta cũng không muốn gϊếŧ người diệt khẩu.”

Đa Khải bị bé chọc cười, gật đầu, “Có lý.”

Đang nói chuyện, cách đấy không xa vang lên tiếng vó ngựa, Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại thì thấy Trâu Lương mang theo một đội binh lính đang chạy đến.

Trâu Lương cũng nhìn thấy phía trước đã xảy ra chuyện, trên quan đạo còn khói lửa chưa tan, dưới đất có mấy tên hắc y nhân bị đốt cháy y phục đang lăn lộn, Lâm Dạ Hỏa phỏng chừng là phóng lửa đốt người.

Đến trước mặt, Trâu Lương xuống ngựa nhìn thấy Đa Khải thì rất sửng sốt, “Cha nuôi?”

Đa Khải ngoắc tay với hắn, “Sao các ngươi không đứa nào chịu đến tìm cha nuôi uống rượu vậy? Đúng rồi tức phụ nhi nhà Kiều Quảng có đến Khai Phong cùng không? Lát nữa mang ta đi gặp một cái nào!”

Trâu Lương nhìn thấy thích khách lăn lộn đầy đất cũng biết đã xảy ra chuyện gì, ngẫm lại có chút hoảng sợ, không ai đoán được sẽ có người đánh lén lão gia tử, may mà có Lâm Dạ Hỏa ở đây nếu không thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Hỏa Phượng thấy Trâu Lương gật đầu với mình, trên mặt tràn đầy cảm kích, ngược lại có chút ngượng ngùng gãi cằm —— Không cần cảm tạ đại gia ta, muốn cám ơn thì cám ơn Yêu Vương mới đúng, lão gia tử quá trâu bò, bấm ngón tay một cái chỉ về phía tây, liền cứu được một mạng người.

Trâu Lương giật xuống mặt nạ của một tên hắc y nhân, phát hiện có chút quen mắt, nghĩ nghĩ, ánh mắt Tả tướng quân lạnh đi vài phần, “Không phải các ngươi là thị vệ phủ Thái úy sao?!”

Lâm Dạ Hỏa nghi hoặc, “Thị vệ phủ Thái úy sao lại muốn ám sát cha nuôi của ngươi?”

Trâu Lương nhíu mày suy nghĩ một lúc, hiểu ra, “Ta đã cảm thấy kỳ quái, phủ Thái úy dù cho gia đinh hộ vệ có ít cũng không có khả năng một đường bị gϊếŧ mà không có chút phong thanh nào, hẳn là các ngươi nội ứng ngoại hợp liên thủ làm đi?!”

Trâu Lương lệnh cho thuộc hạ bắt trói mấy tên sát thủ về, giao cho Khai Phong Phủ.

Tiểu Lương Tử cùng Đa Khải lên xe ngựa, Lâm Dạ Hỏa thì leo lên lưng Sơ Thất, cùng Trâu Lương về Khai Phong. Trên đường về Hỏa Phượng hỏi thăm tình hình trong thành thế nào, Trâu Lương kể lại chuyện Bạch Ngọc Đường bắt sống Khổng Nguyệt khiến Lâm Dạ Hỏa giận đến kéo đuôi Sơ Thất, “Ai nha bị Bạch lão Ngũ giành mất, đại gia ta cũng muốn chỉnh cho Khổng Nguyệt một trận!”

Trâu Lương buồn cười, “Các ngươi đều không vừa mắt Khổng Nguyệt à?”

Hỏa Phượng bĩu môi, “Cái lão đấy là đồ mặt dày, lúc nào cũng nói bản thân cao hơn rất nhiều so với hòa thượng nhà ta, mặt thối! Bây giờ trước mắt mọi người bị Bạch lão Ngũ chỉnh một trận! Đúng là quá hả dạ!”

. . .

Trong Hoàng cung, Triệu Trinh mang Nam Cung Khâm đến Ngự hoa viên, Trần công công bưng trà bánh ra.

Triệu Trinh vỗ vỗ bàn đá, ý bảo Nam Cung Khâm ngồi xuống.

Nam Cung Khâm nhìn thúc thúc nhà mình.

Nam Cung Kỷ rất bất đắc dĩ, thi võ còn chưa xong, vừa rồi trước mặt nhiều thí sinh như vậy mà Triệu Trinh lại kéo Nam Cung Khâm đi, e là giữa mấy thí sinh sẽ khó tránh khỏi đồn đãi, đến lúc đó thế nào cũng nói Triệu Trinh thiên vị cái gì.

Triệu Trinh nhìn vẻ mặt đầy khó xử của Nam Cung Kỷ rất thú vị, mở miệng nói, “Trẫm thật sự thiên vị thì sao chứ, chất nhi của ngươi chính là người một nhà, đi xem Hạ Nhất Hàng đến chưa đi!”

Nam Cung Kỷ bất đắc dĩ, đành phải đi ra ngoài chờ Hạ Nhất Hàng.

Triệu Trinh chọn mấy món điểm tâm cho Nam Cung Khâm.

Nam Cung có chút kinh ngạc, dường như Triệu Trinh biết rõ hắn thích ăn món gì.

Triệu Trinh bưng chén trà cười tủm tỉm, “Ừm, khẩu vị cũng giống y chang Nam Cung nha.”

Nam Cung Khâm bưng chén uống trà.

“Vừa rồi ngươi tận mắt nhìn thấy thí sinh kia biến thành muối đi?” Triệu Trinh đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy.” Nam Cung Khâm đặt chén xuống gật đầu.

“Có cảm thấy chỗ nào lạ không?” Triệu Trinh nhìn thấy trên cầu cửu khúc xa xa, Nam Cung Kỷ cùng Hạ Nhất Hàng đang đi về phía bên này.

“Ừm. . .” Nam Cung Khâm nghĩ nghĩ, gật đầu. “Dường như hắn biết mình sẽ biến thành muối.”

“A?” Triệu Trinh hỏi, “Là thế nào?”

“Chỉ là cảm giác của thần.” Nam Cung Khâm giải thích. “Trước khi thí sinh kia biến mất thì vó ngựa đã loạn trước.”

“Vó ngựa loạn?” Triệu Trinh tự lẩm bẩm.

Nam Cung Khâm gật đầu, “Vốn chúng thần cơ hồ là chạy song song, nhịp chạy của ngựa cùng tiết tấu đều giống nhau, nhưng ngay trước khi người nọ biến thành muối thì dường như có động tác kéo dây cương.”

Triệu Trinh nhìn Nam Cung Khâm.

Nam Cung tiếp tục nói, “Khi nãy dáng vẻ Thẩm Mậu cũng có vẻ muốn nói lại thôi, có lẽ hắn cũng cảm nhận được có chỗ không đúng.”

“Thẩm Mậu à. . .” Triệu Trinh hỏi, “Ngươi không hỏi hắn sao?”

Nam Cung lắc đầu.

“Vì sao không hỏi?”

Nam Cung Khâm nhỏ giọng lầm bầm, “Hai lần biến thành muối trước cũng đều xảy ra quanh hắn, cho nên trước không hỏi, thần muốn quan sát thêm.”

Triệu Trinh nhìn bộ dáng Nam Cung Khâm nhỏ giọng nói chuyện một lúc, đột nhiên cười ha ha.

Hạ Nhất Hàng cùng Nam Cung Kỷ đi vào hoa viên, vừa vặn thấy dáng vẻ cười sảng khoái của Triệu Trinh.

Nam Cung Khâm dảu môi nhìn Nam Cung Kỷ.

Nam Cung Kỷ bất đắc dĩ, Triệu Trinh đây là chọc ghẹo chất nhi nhà mình đến vui vẻ.

Triệu Trinh cười xong, bảo Nam Cung Kỷ mang Nam Cung Khâm đến Khai Phong Phủ, phỏng chừng Triển Chiêu bọn họ tra án có một số việc muốn hỏi, thuận tiện để hai thúc chất đi ăn một bữa gì đó, cho Nam Cung nghỉ nửa ngày.

Nam Cung dặn dò vài câu với Qua Thanh vừa đi đón Triệu Lan tan học về đến thay ca, sau đó liền mang chất nhi nhà mình rời khỏi Ngự hoa viên.

Ra khỏi Hoàng cung, đi về hướng Khai Phong Phủ, Nam Cung Kỷ nói với Nam Cung Khâm, “Không chừng Hoàng thượng sẽ phong ngươi làm ngự tiền thị vệ.”

Nam Cung Khâm không nói thêm gì, gật gật đầu.

Nam Cung Kỷ có chút nghi hoặc nhìn Nam Cung Khâm, “Lúc trước cho ngươi làm thị vệ ngươi rất mất hứng, nói muốn nhập ngũ, sao hôm nay không cãi lại?”

Nam Cung Khâm nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói một câu, “Làm ngự tiền thị vệ cũng không có gì không tốt mà.”

. . .

Trong Hoàng cung, Hạ Nhất Hàng ngồi xuống.

Triệu Trinh hỏi hắn, “Tiểu hài nhi kia giống Nam Cung nhỉ?”

Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Hai thúc chất đều là người tinh tế.”

Triệu Trinh cùng Hạ Nhất Hàng uống trà nói chuyện phiếm, lúc này, Trần công công ôm đến hai hộp gấm, một lớn một nhỏ.

Hộp lớn được đặt xuống bàn trước, Triệu Trinh nói với Hạ Nhất Hàng, “Bên trong có một vài thứ tìm được trong cung, là đồ năm đó của Hạ Vãn Phong.”

Hạ Nhất Hàng kinh ngạc, mở hộp ra, phát hiện là văn phòng tứ bảo, còn có một vài món thước gỗ, ấn chương linh tinh.

Hạ Nhất Hàng tạ ơn Triệu Trinh, đây cũng coi như là đồ vật gia truyền nhà hắn rồi.

“Còn thứ này, ngươi mang về cho cửu thúc cùng Triển Chiêu bọn họ, không chừng có thể dùng để tra án.”

Triệu Trinh lại đưa qua hộp gấm nhỏ, ý bảo Hạ Nhất Hàng mở ra xem trước một chút.

Trong hộp là một mảnh gỗ, trông như là đã bị đốt hoặc là chôn trong bùn, rất cũ kỹ, bên ngoài mảnh gỗ màu đen gồ ghề, có chút nước sơn vàng kim loang lổ.

Hạ Nhất Hàng không rõ, hỏi Triệu Trinh, “Hoàng thượng, đây là vật gì?”

Triệu Trinh khẽ cười cười, “Lúc trước khi tu sửa hoa viên, đào lên từ dưới đất.”

Hạ Nhất Hàng lại càng không hiểu, ai lại đi chôn miếng gỗ cũ nát này trong Hoàng cung?

Triệu Trinh gật đầu với Trần công công bên cạnh, ý bảo hắn nói.

Trần công công giải thích, “Tướng quân, vật này cùng vài tin đồn trong cung có liên quan, mảnh này chắc là hình động vật, đa phần là hào hoặc ngạc ngư.”

(*) Hào (xiāo): họ cú, Ngạc ngư (è yú): Cá sấu

Hạ Nhất Hàng tò mò, “Vật này dùng để làm gì?”

“Đa phần là để trừ tà, chôn trong sân quanh tòa nhà.”

Lần đầu tiên Hạ Nhất Hàng mới nghe thấy chuyện này.

“Hào đồng âm với tiểu nhân, tương tự, ngạc ngư tượng trưng cho ác ý, gỗ được mạ vàng là một loại thuật phong ấn, đem thứ không tốt đều phong ấn lại, là một loại thuật trừ tà tệ hại từ xa xưa.” Trần công công bất đắc dĩ, “Từ nhiều năm trước đã truyền lưu rất rộng trong hậu cung.”

(*) Tiểu nhân: xiǎorén, Ác ý: èyì

Hạ Nhất Hàng hiểu rõ, “Cùng một đạo lý với quan tài của Diêm Quan công chúa đi?”

“Hẳn là vậy, thứ này cũng có muối.” Trần công công đáp. “Cụ thể hơn nữa thì lão nô không rõ.”

Hạ Nhất Hàng trầm tư —— cỗ quan tài trong căn hầm của Thái úy Tào Khôi, hơn nữa lại còn bày một vòng trận trừ ma xung quanh, rốt cuộc là hắn đã gặp phải loại ma vật gì mà cần phải dùng đến trận thế này để trừ ma?

. . .

Trong Khai Phong Phủ.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa hai nhóm người trước sau đã trở về, một bên bắt được đám người Tam Nguyệt Trai, bên kia thì tóm được một đám thị vệ phủ Thái úy muốn ám sát Đa Khải.

Đa La nhận được tin tức thì sợ tới mức lập tức chạy tới, nghe nói trước khi ra khỏi cửa còn bị Bát vương gia răn dạy một trận, trách hắn không tự đi đón cha mình.

Thấy Đa Khải không việc gì, Đa La mới yên tâm, kết quả lại bị cha hắn mắng cho một trận, “Ngươi cái tên tiểu tử ngốc này không ở lại bên người Bát vương gia mà chạy tới đây làm chi, mau về bảo hộ Bát vương đi!”

Đa La rất ủy khuất, tự nhiên bị biến thành túi trút giận bị mắng cả hai đầu.

Đuổi Đa La về, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng mang theo Công Tôn Mỗ, Trần Thông cùng một đám tiểu tài tử trở về.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu vào nhà tìm Yêu Vương, thầm nói không biết có gây ra tai họa gì không.

Yêu Vương thấy hai người họ liền ngồi xổm xuống hỏi đồ từ Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử từ trong tiểu hà bao lấy ra hai con heo vàng nho nhỏ vừa rồi Yêu Vương nhờ bé giữ giúp.

Trên heo vàng còn xỏ hai sợi dây đỏ, bên trong không biết có chuông không mà âm âm vang vang, chỉ cần lắc nhẹ liền kêu đinh đang.

Yêu Vương giơ hai con heo nhỏ xoay mặt nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu, nhị lão cảnh giác lui về sau một bước —— ngươi muốn làm gì?

“Đến! Đeo lên đi!”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu kinh hãi —— để làm chi? !

“Trừ tà nha!” Yêu Vương nghiêm túc, “Năm nay năm tuổi!”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu giơ chân, “Ngươi bớt đi! Năm nay không phải năm con heo mà cũng chẳng phải là năm tuổi của hai ta!”

Ngân Yêu Vương híp mắt, chỉ thị cho Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử đã lặng lẽ chạy đến bên cạnh Thiên Tôn cùng Ân Hậu, “Bắt lấy hai người họ!”

Hai hài tử lập tức mỗi đứa ôm lấy một người, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng xông lên hỗ trợ.

Yêu Vương đeo heo vàng lên cho hai người, Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ thấy rất thú vị, đều hỏi thăm Công Tôn mặt heo vàng này mua ở đâu, trông rất đẹp mắt nha.

Công Tôn nói cửa hàng vàng Lưu Ký có rất nhiều heo vàng, vừa rồi xém chút còn bị chôn sống.

“Ha ha ha.”

Trần Thông đi vào cùng Công Tôn Mỗ bị một màn này khiến cho bật cười, Thiên Tôn cùng Ân Hậu lớn tuổi như vậy, hóa ra rơi vào tay Yêu Vương cũng chỉ là tiểu hài tử mà thôi.

Triển Chiêu đang nghi hoặc sao Trần Thông cũng đến đây, trong phòng, Tô Cửu Cô mới vừa cho Mai Bất Thanh uống thuốc xong vừa vặn đi ra.

Tô Cửu Cô ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trần Thông đứng trong sân, ngây ra một lúc.

Lập tức mọi người nghe thấy “loảng xoảng” một tiếng, chén thuốc trong tay Tô Cửu Cô rơi xuống đất vỡ tan.

Tất cả mọi người không hiểu gì quay đầu lại, Trần Thông cũng quay đầu.

Liền thấy Tô Cửu Cô chạy tới kéo tay áo TrầnThông, “Sư thúc!”

Trần Thông há miệng thở dốc, hiển nhiên cũng rất giật mình.

Tất cả mọi người phủ Khai Phong nghi hoặc nhìn Trần Thông —— Trần Tam Quái nhà ngươi không phải tự xưng là tay đoán mệnh gà mờ sao? Sư thúc gì?!

Một bên, Công Tôn Mỗ bưng chén trà uống một hớp, ngẩng đầu thưởng thức nhóm Tương Du bị cưỡng ép đeo dây chuyền heo vàng, vừa xem vừa gật đầu —— Ừ! Coi rất được nha!

Bạch Ngọc Đường rất hài lòng, hỏi Triển Chiêu, “Làm một con mèo vàng cho ngươi đeo nhé?”

Triển Chiêu nhướng mày, “Ai thèm đeo mèo vàng, ta muốn đeo chuột vàng!”

Đối diện, Thiên Tôn cùng Ân Hậu hầm hừ trừng đám tiểu hài nhi “trợ Trụ vi nghiệt”, đem heo vàng nhét vào trong cổ áo, như không có việc gì đồng loạt xoay mặt hỏi Trần Thông, “Sư thúc gì?!”