Triệu Trinh nửa đêm cho đòi văn võ bá quan vào triều, giằng co non nửa đêm, cuối cùng chỉ mời mọi người ăn một bữa bánh mật. Hoàng thượng còn rất chu đáo, vì buổi tối đã lên triều rồi, vì vậy nên buổi chầu sớm ngày mai được miễn, mọi người được cho nghỉ một ngày.
Quần thần ăn bánh no rồi, tụm năm tụm ba tản bộ về phủ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử tán gẫu với Bàng Thái sư rất vui vẻ, quấn lấy Thái sư không ngừng gọi Tiểu Bàn Bàn, Bàng Thái sư hoan hoan hỉ hỉ vừa đi vừa cười.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng Bao đại nhân tản bộ phía trước, theo sau là Bát Vương gia cùng Khánh Bình Hầu đang vừa đi vừa cãi nhau, Công Tôn đi theo nhìn Triệu Phổ cùng Đa La đang cố gắng khuyên can mà còn bị mắng lây, cảm thấy thật thú vị.
Đi tới phủ Thái sư, Bàng Phúc dẫn người ra đón.
Vốn Thái sư định bẹo má Tiểu Tứ Tử tạm biệt bé, ai biết Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi: “Tiểu Bàn Bàn, chúng cháu có thể vào nhà Tiểu Bàn Bàn chơi không?”
Thái sư vừa nghe, mắt liền sáng rực, vội vàng kéo bé: “Nha! Là cháu nói đó!”
Công Tôn nghe vậy thì rất ngại, liền kéo Tiểu Tứ Tử lại: “Tiểu Tứ Tử, đã muộn lắm rồi, đợi sáng ngày mai. . .”
“Ai.” Thái sư vội vàng kéo hai hài tử: “Nếu trễ thì ở lại một đêm đi! Đừng nói là ở một đêm, chuẩn bị phòng riêng cho hai đứa nó cũng được luôn! Bằng không ở phòng của Dục Nhi đi, cho nó sang Khai Phong Phủ nằm đất cũng được!”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử dắt tay nhau tung tăng chạy vào phủ Thái sư, mới vừa vào cửa liền bắt gặp Hoa phu nhân là cửu di thái của nhà Thái sư.
“Di di!”
Tiểu Tứ Tử liền gọi một tiếng, Hoa phu nhân vừa giật mình vừa mừng rỡ: “A! Tiểu bảo bối nhi!”
Lập tức, các vị phu nhân phủ Thái sư đều vọt ra, ôm hai tiểu hài nhi đi mất.
Ngoài cửa, Công Tôn nhìn Triệu Phổ —— giờ phải làm sao?
Triệu Phổ vỗ vỗ hắn —— cho hai đứa nó ở lại phủ Thái sư chơi một đêm đi.
Công Tôn gật đầu, dù sao lúc nào Tiểu Tứ Tử cũng có hai ảnh vệ đi theo bên cạnh, phủ Thái sư lại càng là cao thủ nhiều như mây, cũng không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
. . .
Để lại Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, đám người Triển Chiêu quay về phủ Khai Phong, liền thấy trong viện, Yêu Vương bọn họ cũng đã trở về.
Con rùa lớn được thả trên bàn đá trong viện, Công Tôn Mỗ cùng Yêu Vương đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm, Thiên Tôn thì cầm một lá rau trong tay đút cho rùa ăn, Ân Hậu thì đang ôm con mèo béo Hoa Ly Ly, vuốt lông cho nó.
Mọi người đi vào trong sân chào trưởng bối.
Thiên Tôn và Ân Hậu còn nhìn quanh tìm kiếm: “Tiểu Tứ Tử với Tiểu Lương Tử đâu rồi?”
Công Tôn nói hai đứa nhỏ ở lại phủ Thái sư ngủ một đêm, Thiên Tôn cùng Ân Hậu không khỏi cảm khái —— nhân duyên của Thái sư cũng tốt quá chứ! Tiểu Tứ Tử từ trước tới giờ đều không chịu qua đêm ở nhà người khác, đem bé đến Bạch phủ ngủ một đêm thì nửa đêm đã tỉnh lại đi tìm phụ thân, cư nhiên thân thiết với Thái sư đến vậy?
Yêu Vương nghe xong, chỉ hơi cười cười, gật đầu: “Đêm nay hẳn là phủ Thái sư rất náo nhiệt!”
. . .
Mà lúc này, phủ Thái sư có náo nhiệt không? Đương nhiên là rất náo nhiệt.
Thái sư có chín vị phu nhân, bình thường đều là cả ngày ở trong phủ đánh mã điếu hoặc hát hí khúc, tình cảm rất tốt.
Thân phận của chín vị phu nhân này rất khác nhau, quá khứ cũng không quá tương đồng, có người là nữ nhi nhà tướng, cũng có thiên kim danh gia vọng tộc, có nữ nhân tài ba cũng có hiệp nữ, thậm chí có cả yêu nữ, không biết Thái sư tìm về từ đâu.
Trong số chín vị phu nhân, có hai vị công phu đặc biệt tốt, một vị là tam phu nhân, một vị là cửu phu nhân.
Tam phu nhân Viên thị, là Động chủ U Hồn Động, một trong những yêu nữ nổi danh giang hồ, đã thoái ẩn giang hồ rất nhiều năm, vị phu nhân này đặc biệt thích người của Khai Phong Phủ, lý do rất đơn giản —— bà ngoại của nàng là người trong Ma Cung.
Công phu của cửu phu nhân Hoa thị đặc biệt tốt, nhưng đã từng trọng thương mất trí nhớ, được Thái sư nhặt về, thuộc nhóm “lai lịch bất minh”. Về phần ký ức của nàng đã khôi phục hay chưa thì không ai biết được, dù sao thì nàng ở phủ Thái sư sống rất tốt.
Mặt khác nhị phu nhân là cầm cơ nổi danh nhất Khai Phong năm đó, tài đánh đàn của Bàng phi đều là từ nàng dạy dỗ. Nhà của tứ phu nhân thì làm nghề buôn bán, gia tài cự phú. Ngũ phu nhân là đại tài nữ, một tay tài giỏi trong việc giám định bảo vật. Lục phu nhân thì tinh thông trù nghệ, nghe nói là đồng môn với Trù thần Quách Thiên. Thất phu nhân lại là ban chủ của gánh hát, những gánh hát hay nhất Khai Phong đều là một tay nàng dựng nên. Nhà bát phu nhân chính là võ học thế gia, nàng còn từng học qua công phu ở phái Thiên Sơn, lần đầu gặp Bạch Ngọc Đường còn gọi một tiếng tiểu sư tổ khiến cho Ngũ gia rất ngại.
Các vị phu nhân thấy Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đến làm khách, liền rất hăng hái, vây quanh một vòng mà trêu chọc hai hài tử.
Bàng Dục mới vừa bị nương hắn gọi đi uống một bát ngân nhĩ, sau đó về phòng.
Nói đến Bàng Dục quả thật là đã tiến bộ không ít, mỗi ngày ngoại trừ đến trường Thái Học đi học ra, tinh lực chủ yếu đều dùng để hỗ trợ phủ Khai Phong phá án.
Lúc này tiểu Hầu gia đang lật xem hồ sơ từ phủ Thái úy, hắn ngồi trong thư phòng của Thái sư, vừa xem vừa sửa sang lại, đang xương sống thắt lưng đau, chợt nghe bên ngoài xôn xao một trận.
Bàng Dục còn rất khó hiểu, mấy vị nương nhà hắn là đánh mã điếu đến cãi nhau hay là bát nương và cửu nương lại luận võ rồi?
Ra khỏi thư phòng, Bàng Dục còn rất cẩn thận tỉ mỉ, xoay tay đóng cửa thư phòng của Thái sư, lấy khóa khóa kỹ lại. Cất chìa khóa chạy ra sân, đi ngang qua hành lang, bỗng nhiên thấy một thứ gì đó lóe lên trên hồ sen gần đấy.
Bàng Dục sửng sốt, dừng bước lại xoay mặt nhìn, hồ sen rất yên tĩnh, mùa đông cũng không có cái gì, chỉ có một mặt hồ trơ trọi phản chiếu lại ánh trăng.
Gãi gãi đầu, Bàng Dục tiếp tục đi về phía sân trước —— ảo giác sao?
Lại đi mấy bước, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng khóc truyền đến.
Bàng Dục sửng sốt, cẩn thận nghe lại, dường như là tiếng khóc của nữ nhân, là vị nương nào của hắn đang khóc sao?
Vội tăng tốc chạy ra sân trước, nhìn lại thì thật náo nhiệt, một đám “mỹ nhân” đang chơi đùa cùng Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử, trong viện không ngừng vang lên tiếng cười đùa.
Bàng Dục rất ngạc nhiên, sao Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử lại tới đây? Hắn liền quên mất chuyện vừa rồi, chạy tới góp vui.
Đùa giỡn đến tận nửa đêm, mí mắt của hai tiểu hài nhi đều không mở ra được, mọi người mới tản ra đi ngủ.
Cửu phu nhân và bát phu nhân mỗi người ôm một hài tử quay về sân, Bàng Dục đi theo hai người, trên đường bèn hỏi Viên phu nhân về chuyện trừ ma đuổi quỷ.
Viên phu nhân là người của U Hồn Động phủ, tinh thông minh thuật. Sở dĩ gọi là minh thuật, đa phần đều là có liên quan đến cúng tế cầu phúc, cực kỳ thần bí.
(*) chữ ‘minh’ ở đây là ‘minh’ trong ‘u minh’, tối tăm, u tối.
Tam phu nhân bèn nhéo tai Bàng Dục: “Ngươi đó! Chỉ nhớ ăn không nhớ đánh! Còn dám hỏi mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này, buổi tối không sợ lại gặp ác mộng sao?”
“Không sợ, con. . .”
Bàng Dục còn chưa dứt lời, đột nhiên bất động.
Hoa phu nhân cùng Viên phu nhân thấy Bàng Dục hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, cũng nhìn theo hướng nhìn của hắn.
Phía trước chỉ là một bức tường viện cùng cánh cửa viện, hoàn toàn không còn thứ gì khác.
Hai người khó hiểu quay đầu lại nhìn Bàng Dục: “Làm sao vậy?”
“Ách. . .” Bàng Dục vội trốn ra sau lưng Hoa phu nhân, thuận tiện kéo tay Tiểu Tứ Tử: “Con vừa mới nhìn thấy một bóng người màu đen. . .”
Hoa phu nhân nhìn Viên phu nhân.
Viên phu nhân nhíu mày lắc đầu, hai nàng đều là cao thủ, hơn nữa phủ Thái sư cao thủ nhiều như mây canh phòng sâm nghiêm, trừ phi lợi hại như Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nếu không thì căn bản không có khả năng có kẻ lặng yên không một tiếng động chạy vào đây.
“Có phải ngươi nhìn nhầm rồi không?” Viên phu nhân vỗ đầu Bàng Dục.
“Ách. . . chắc là vậy.” Bàng Dục gãi đầu, nghĩ có phải do dạo gần đây mình học bài nhiều quá nên mới sinh ra ảo giác không?
Đi qua cửa viện, hai vị phu nhân mang Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đến phòng khách, Bàng Dục chạy về phòng ôm gối sang, nói muốn ngủ cùng hai tiểu hài nhi, nhỡ nửa đêm có tỉnh giấc thì có hắn trông chừng.
Hoa phu nhân và Viên phu nhân đều vui mừng, nghĩ rằng Bàng Dục đã hiểu chuyện rồi, thật ra hai vị phu nhân không biết, tiểu Hầu gia từ lúc nãy nhìn thấy bóng đen kia thì rất sợ hãi, cảm thấy ở chung phòng với Tiểu Tứ Tử vẫn tương đối an toàn hơn.
. . .
Rất nhanh, đêm đã khuya, toàn thành Khai Phong chìm vào yên tĩnh.
Bàng Dục dựa vào đầu giường cầm sách đọc, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
Đang nửa tỉnh nửa mê, chợt nghe thấy có tiếng khóc nức nở từ xa xăm truyền đến, tiếng khóc đứt quãng, như có nữ tử nào đang thổn thức.
Tiểu Hầu gia trở mình, mở mắt ra nhìn xung quanh, trên giường, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đầu kề sát đầu, đang ngủ say.
Tiếng khóc dường như đã ngừng, bên ngoài truyền đến tiếng gió thổi rì rào.
Bàng Dục ngồi dậy nghiêng tai tỉ mỉ lắng nghe, quả thật không còn nghe thấy tiếng khóc.
Tiểu Hầu gia thở phào nhẹ nhõm, cho rằng nhất định là mình đã gặp ảo giác, bèn đứng dậy, đến bên bàn rót chén trà uống.
Bưng chén trà vừa nhấp một ngụm, bỗng nhiên, xuyên qua lớp giấy trên cửa sổ, chợt thấy bên ngoài xuất hiện bóng người.
Tối nay ánh trăng rất sáng, xuyên qua ô cửa sổ, có thể thấy rõ rành rành một bóng người đang chậm rãi đi qua bên ngoài, mắt Bàng Dục liền trừng lớn một vòng. . .
Dù sao cũng chịu kinh sợ quen rồi, cái gọi là trước lạ sau quen, ba lần bốn lượt sẽ không còn sợ nữa. Bàng Dục cứ ba ngày hai lượt nếu không phải đυ.ng trúng quỷ thì cũng là bị đuổi gϊếŧ, lá gan đã sớm luyện lớn, mặc dù cũng đang kinh hãi nhưng đồng thời, hắn tự nói với mình, đừng hoảng hốt, có thể là có người vừa vặn đi ngang qua. . .
Nhưng mà nhìn kỹ bóng người, cái đầu kia cũng quá lớn rồi, hơn nữa trên đầu giường như có thứ gì đang lắc qua lắc lại?
Bàng Dục cẩn thận nhìn lại một chút, dường như bóng người kia là một nữ nhân, trên đầu mang thứ gì đó như là mũ phượng. . .
Tiểu Hầu gia ‘ực’ một tiếng nuốt hết nước trà trong miệng, nhủ thầm —— hơn nửa đêm tân nương tử nhà ai lại đi ngang qua cửa phòng của hắn vậy?
Trong phủ Thái sư gần đây không có nha đầu xuất giá đi? Hay là vị nương nào của hắn đêm hôm khuya khoắt mộng du chạy đến đây?
Bàng Dục bưng chén ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ thấy vị “Tân nương tử” kia chậm rãi đi qua trước cửa, đi chầm chậm. . . Ngay khi nàng ta sắp rời khỏi phạm vi ô cửa, bỗng nhiên đứng lại. Rồi nàng ta chậm rãi quay đầu, dáng vẻ này, dường như là đã để ý thấy Bàng Dục ở bên trong.
Cứ ngưng lại như vậy một lúc, bóng người kia bỗng nhiên khoát tay, ngay sau đó là một tiếng thét bén nhọn vang lên thảm thiết.
“Nương nha!”
Cái chén trong tay tiểu Hầu gia bay mất, lui về sau một bước rầm một tiếng, đυ.ng ngã lăn cái ghế đẩy bàn lệch đi, ấm trà chén trà đều ngã văng tung tóe.
Động tĩnh này khiến Tiểu Tứ Tử lẫn Tiểu Lương Tử bị giật mình tỉnh giấc.
Đặc biệt là Tiểu Lương Tử tương đối cảnh giác, nhảy dựng lên: “Kẻ nào?!”
Bàng Dục lúc này đang đặt mông ngồi bệt dưới đất, liền nhìn thấy bóng người trước cửa “vụt” một cái, biến mất.
Bàng Dục đang đờ ra, Tiểu Lương Tử vọt qua trước mặt hắn, cầm chủy thủ tùy thân trong tay, còn hô to với hắn: “Trông chừng Cận Nhi!”
Tiểu Lương Tử nói xong liền mở cửa xông ra ngoài.
Bàng Dục vội vàng đứng dậy, trở lại ôm lấy Tiểu Tứ Tử còn đang mơ mơ màng màng, đi theo ra ngoài.
Lúc này, đèn đuốc trong viện đã được thắp sáng trưng, thị vệ tuần tra phủ Thái sư đều chạy đến, mấy ảnh vệ phụ trách trông chừng Tiểu Tứ Tử trên nóc nhà cũng đều nhảy xuống.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hoa phu nhân khoác y phục cũng chạy vào.
Tiểu Lương Tử hỏi thị vệ: “Có nghe thấy tiếng gì không? Có phải vừa rồi có tiếng người thét lên không?”
Bọn thị vệ đều gật đầu.
Bàng Dục nhìn trái nhìn phải xem có “tân nương tử” không, phát hiện không có gì, gãi gãi đầu, hoài nghi phải chăng do mình chưa tỉnh ngủ.
Tiểu Lương Tử ngước mặt hỏi Bàng Dục có nghe thấy tiếng thét vừa rồi không.
Bàng Dục chỉ chỉ chính mình, ý là —— ta kêu đó.
Tiểu Lương Tử nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên giơ tay, chọt bên hông hắn một cái.
“Ai nha!” Bàng Dục đau đến nhảy dựng, Tiểu Tứ Tử trong lòng lắc lư hai cái, ngước mặt lên ngáp, vươn tay dụi dụi mắt.
Tiểu Lương Tử híp mắt: “Rõ ràng ta nghe thấy tiếng thét của nữ nhân!”
“Ta cũng nghe thấy tiếng thét của nữ nhân! Kêu rất thảm!”
Bọn thị vệ tụm năm tụm ba thảo luận.
Hai ảnh vệ trên nóc nhà cũng nói nghe như là tiếng thét thảm thiết của nữ nhân, thế nhưng hai người họ không phát hiện có người đi qua.
Bàng Dục sửng sốt một hồi, hít một hơi: “Ý là ta không nhìn lầm?”
Hoa phu nhân hỏi hắn: “Ngươi thấy cái gì?”
“Ta thấy một tân nương tử đi ngang qua trước cửa phòng chúng ta. . .”
Bàng Dục vừa nói xong, bọn thị vệ lẫn Hoa phu nhân đều nhìn hắn, Bàng Phúc bèn hỏi: “Thiếu gia, có phải ngươi muốn cưới tân nương tử lắm rồi?”
Tất cả mọi người cười văng, không khí khẩn trương vừa rồi thật ra tan đi không ít, Bàng Dục tức đến giậm chân, đem cảnh tượng hắn vừa mới nhìn thấy kể lại một lần, nói đến bọn thị vệ nổi da gà.
Tiểu Lương Tử ôm cánh tay hồi tưởng lại, vừa rồi dường như hắn cũng có nhìn thấy bóng người lóe lên sau cửa rồi lập tức không thấy tăm hơi, về phần có mang mũ phượng không thì thật ra không thấy rõ.
“Lại nói. . .” Tiểu Lương Tử sâu kín nói một câu: “Tân nương tử nhà Thái úy kia chẳng phải vẫn còn chưa tìm được sao?”
Bàng Dục liền cảm thấy gió lạnh quét qua: “Không phải chứ. . .”
Lúc này, Tiểu Tứ Tử cũng tỉnh, chớp chớp mắt nhìn Bàng Dục: “Tiểu Tiểu Bàn cũng nhìn thấy sao?”
Bàng Dục cả kinh, nhìn Tiểu Tứ Tử chằm chằm: “Cũng? Ngươi cũng thấy?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Đúng rồi nha! Có một tân nương tử ở nhà ngươi nga. . .”
“A. . .”
Lúc này không chỉ có Bàng Dục, tất cả mọi người tại đây kể cả Hoa phu nhân đều hít một ngụm khí lạnh.
“Hơn nửa đêm làm gì mà ầm ĩ vậy?”
Lúc này Thái sư cũng thức giấc, Hô Diên đại phu nhân cũng cùng đến, phía sau còn có mấy vị phu nhân khác theo cùng.
Vừa nghe Bàng Dục kể xong, mấy vị phu nhân lập tức nổ tung —— trong nhà có quỷ sao?!
Bàng Dục ôm Tiểu Tứ Tử lắc lắc: “Xong rồi! Ta ở núi Ngư Tâm từ trong quan tài lôi ra được tay của tân nương tử nha, tiểu quỷ kia không chừng đã theo chân ta về nhà đi? Tức là mấy lần ta nhìn thấy bóng người đều không phải là nhìn lầm sao?!” Bàng Dục lầm bầm.
Thái sư hỏi: “Dục Nhi, lần đầu tiên ngươi nhìn thấy bóng người là khi nào?”
“Là lúc chạng vạng tối. . . khi kiểm tra cái rương. . .”
Không đợi Bàng Dục nói xong, Thái sư lập tức khoát tay ngăn lại: “Đây là chiêu dương đông kích tây, nhanh đến thư phòng xem thử.”
Thị vệ trực ban lập tức mang người đến thư phòng của Thái sư, quả nhiên liền thấy cửa thư phòng đã bị mở tung, bọn thị vệ vừa chạy đến thì thấy một bóng đen chạy ra khỏi thư phòng, phi thân lên mái nhà một bên.
“Giả thần giả quỷ!”
Hoa phu nhân lập tức tung người đánh một chưởng về phía bóng đen kia. . . chỉ nghe “ầm” một tiếng, tường viện sụp mất phân nửa.
Nhưng bóng đen kia đã áp sát tường viện trượt ra ngoài.
Hoa phu nhân đánh vào khoảng không, không khỏi nhìn lại bàn tay lại nhìn tường viện một chút, nhíu mày đuổi theo bóng đen kia tiếp tục đánh.
Nhất thời, tường viện của phủ Thái sư gặp tai ương.
Chưởng pháp của Hoa phu nhân nhìn thì rất mạnh mẽ, tường viện không ngừng đổ sụp nhưng bóng đen kia vẫn không ngừng thoắt qua thoắt lại trên mặt tường, Hoa phu nhân không cách nào tóm được.
Bọn thị vệ xem đến nổi da gà —— thứ đó thật sự là con người sao?
“Đó là công phu gì?” Tiểu Lương Tử thấy thứ phía trước kia chẳng khác nào một cái bóng, cảm giác như một cái bóng dán trên mặt tường.
Một đám cao thủ phủ Thái sư đuổi theo bóng đen kia vọt qua tường viện, mấy vị phu nhân khác cũng đến giúp Hoa phu nhân cùng bắt bóng đen. Hóa ra tính tình của mấy vị phu nhân nhà Thái sư đều rất táo bạo, tư thế kia, nếu như bắt không được cái bóng đen nọ, tất cả tường viện đều hủy mất!
Thái sư vẫy tay ngoắc Bàng Dục còn đứng ngốc ở một bên: “Ai, Dục Nhi, ngươi không có quả tên lệnh liên lạc nào à?
Không đợi Bàng Dục lấy tên lệnh ra, Tiểu Lương Tử đã móc ra một quả phóng lên trời.
Giữa trời đêm, quả tên lệnh liên lạc nổ tung, một con mèo lớn màu đỏ xuất hiện giữa bầu trời.
Nhìn mặt mèo sáng rực giữa màn đêm đen cùng đôi mắt cười híp lại, không khí khẩn trương tan đi vài phần —— cũng không biết là ai đã cải tiến quả tên lệnh liên lạc, con mèo này cảm giác rất giống Triển Chiêu. . .
Không đợi “con mèo” trên bầu trời tan hẳn đi, mèo thật đã chạy đến. . . mọi người liền thấy một thân ảnh màu đỏ nhảy qua tường viện chạy vào.
“Triển đại nhân!”
Hoa phu nhân liếc mắt nhìn thấy Triển Chiêu, lập tức chỉ một ngón tay lên bóng đen trên vách tường.
Triển Chiêu híp mắt: “Hoắc, độn thuật thật hiếm thấy!”
(*) Độn = lẩn trốn, biến mất
Thanh Cự Khuyết trong tay nắm sau lưng, cũng không ra tay, quay về bờ tường hô một tiếng: “Chạy về chỗ ngươi đó!”
Mọi người nhìn lại trên tường, liền thấy một thân ảnh màu trắng vừa vặn hạ xuống, Ngũ gia cũng đến rồi.
Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn bóng đen mỏng dính trên mặt tường, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc —— công phu này rất hiếm thấy.
Tất cả mọi người của Bàng phủ đều đuổi qua, Triển Chiêu bèn ngăn cản mấy vị phu nhân muốn xông lên trước giúp một tay: “Cái này muốn bắt cần phải có xảo kình, Ngọc Đường tương đối am hiểu.”
(*) Xảo = khéo léo, kình = kình lực, sức mạnh
Triển Chiêu vừa dứt lời, liền thấy Bạch Ngọc Đường phất tay, nội lực tựa hồ như đang bắt thứ gì đó, mà bóng đen trên tường cũng không nhúc nhích, từ một hư ảnh vừa xẹt tới xẹt lui khi nãy, biến thành một hình người màu đen hoàn chỉnh.
Theo động tác giơ tay lên của Bạch Ngọc Đường, bóng đen kia càng lúc càng rõ, từ từ trở thành một hắc y bịt mặt. Người nọ giãy dụa mấy cái, bị một cỗ nội lực lôi ra khỏi vách tường, vứt xuống giữa sân.
Bạch Ngọc Đường cũng nhảy xuống từ trên tường viện.
Hắc y nhân kia bị ném mạnh ra giữa sân, một thứ trong tay cũng rơi ra đất, lạch cạch một tiếng.
Bàng Dục mắt sắc, liếc mắt nhìn ra vật kia rất quen, chính là “cái chặn giấy” mà lúc trước hắn lấy ra từ trong chỗ hồ sơ ở phủ Thái úy.
Cái chặn giấy bị văng ra, “thỏi mực” màu đen nạm vàng cũng lăn ra.
Hắc y nhân vừa thấy vậy liền nhào về phía “thỏi mực”, nhưng vật kia đã bay vọt vào trong tay Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia đưa tay bắt lấy, nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày—— có chút quen mắt.
“Này.”
Triển Chiêu gọi hắc y nhân kia một tiếng: “Chiêu độn thuật ngươi vừa dùng rất hiếm thấy, của môn phái nào vậy?”
Hắc y nhân kia ngồi dưới đất, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, cũng không nhúc nhích.
Lúc Triển Chiêu định tiến lên giật khăn che mặt xuống xem hình dạng của hắn thế nào thì, bỗng nhiên. . . mặt đất dâng lên một cỗ hàn ý, một tầng sương mỏng manh xuất hiện.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều khẽ cau mày, cứ như vậy chỉ trong chớp mắt, từ bàn chân hắc y nhân bắt đầu, trong nháy mắt từ đen biến thành trắng, sau đó “rào” một tiếng. . . hắn như một đống tuyết đổ sụp xuống đất, muối ăn rơi vung vãi khắp nơi.