Long Đồ Án Quyển Tập - Tiếp Theo

Chương 9: Ánh nến

Trong hầm ngầm phủ Thái úy, mọi người Khai Phong Phủ hoàn toàn mơ hồ, một cỗ quan tài đá, một vị phụ nhân mù, còn một dãy vò đựng tro cốt.

Công Tôn bảo vị phụ nhân kia bình tĩnh lại, nhưng người này quả thật đã chịu kinh hách cực lớn, rơi vào trạng thái điên loạn, hoàn toàn không có cách nào nói năng bình thường, chỉ là liên tục kêu khóc cầu cứu, không ngừng lặp đi lặp lại có quỷ.

Đem phụ nhân trước tiên mang về Khai Phong Phủ tĩnh dưỡng, những người còn lại lục soát phủ Thái úy một cách triệt để.

Triệu Phổ cùng Triển Chiêu sắp xếp nhân thủ, trong trong ngoài ngoài đem toàn bộ phủ Thái úy đều lật tung.

. . .

Trong Hoàng cung, Qua Thanh bị phái đi nghe ngóng tin tức đang cặn kẽ miêu tả lại chuyện căn hầm ngầm trong phủ Thái úy cho Triệu Trinh, Triệu Trinh nghe đến trợn tròn mắt.

Nam Cung Kỷ và Trần công công liếc mắt nhìn nhau, hồi tưởng lại một chút dáng vẻ thường ngày của Thái úy Tào Khôi, vị đại nhân này là một vị quan viên bình thường đến không thể bình thường hơn, văn võ toàn tài, con người lại nghiêm túc thật thà, thế nào cũng nghĩ không ra lại có loại bí mật này . . .

Triệu Trinh sau khi nghe xong thì sửng sốt một lúc lâu, hỏi Qua Thanh: “Thật sự là Thái úy của trẫm?”

Qua Thanh gật đầu.

Triệu Trinh đứng lên, chắp tay sau lưng đi lòng vòng trong viện.

Triệu Trinh có chút không tin được, thật ra không phải là vì Tào Khôi còn có một bộ mặt khác, mà là vì hắn hoàn toàn không phát hiện ra bộ mặt đó.

Triệu Trinh tự nhận bản thân nhìn người rất chuẩn, thường thì hắn chỉ cần liếc mắt nhìn ai cũng có thể hiểu được đại khái, dù cho lòng dạ có thâm sâu đến đâu, nhìn nhiều vài lần cũng không gạt được hắn. Tào Khôi làm quan trong triều nhiều năm như vậy, gần như mỗi ngày đều thấy mặt, cư nhiên một chút dị dạng hắn cũng không phát hiện?!

Triệu Trinh vừa chậm rãi bước đi vừa đưa tay sờ sờ mặt mình, lại sờ sờ ngực, lại xoa xoa bụng, tựa như đang tìm gì đó.

Nam Cung, Qua Thanh lẫn Trần công công đều tò mò nhìn Hoàng đế nhà mình. . . vị cửu ngũ chí tôn này lại làm sao rồi?

Triệu Trinh trên dưới trái phải sờ soạng một vòng xong, đứng vững, nghiêng đầu lẩm bẩm: “Võ công của trẫm đâu rồi? Không lý do gì lại nhìn không ra được!”

. . .

Trong hầm ngầm phủ Thái úy, cũng đang rơi vào trạng thái nghi ngờ nhân sinh còn có Ty Thiên Giám Lữ đại nhân.

Lữ Lâm nhìn vò đựng tro cốt bày thành một vòng quanh tường, khϊếp sợ: “Đây là. . . đây là. . .”

Triển Chiêu bọn họ đã sớm thảo luận qua, đối với cách sắp xếp trong hầm, cơ bản chia làm ba loại ý kiến.

Loại thứ nhất, cho rằng Tào Khôi là đang bày một cái Chiêu Hồn Trận. Không phải nói vị Thái úy này rất thương nhớ vong thê sao, biết đâu chừng muốn hồi sinh vong thê, bày ra Chiêu Hồn Trận để chiêu hồn hoàn hồn.

Loại thứ hai, cho rằng đây là một loại trận pháp cúng tế, Tào Khôi nếu thực sự tưởng niệm vong thê thì hắn tái giá làm cái gì? Nói không chừng là một loại đàn tế nào đó, bày ra để thi pháp, phụ nhân kia ăn mặc như vậy trông rất giống vu bà hay thầy cúng gì đó.

Loại cuối cùng thì tương đối sảng khoái, Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đều nghĩ, biết đâu là một loại tà giáo nào đó?

Thái sư hỏi Lữ Lâm: “Lữ đại nhân, đây là Chiêu Hồn Trận gì đó sao?”

Lữ Lâm xua tay —— không đúng không đúng!

“Đàn tế?” Bát Vương hỏi.

Lữ Lâm lại xua tay.

“Tà giáo?”

Lữ đại nhân tiếp tục xua tay.

Triệu Phổ nhìn trời, đưa tay vỗ vai Lữ Lâm: “Vậy rốt cuộc là cái gì?”

Lữ Lâm vỗ tay một cái: “Đúng vậy, đây là cái gì nha?”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Chỉ thấy một đám phu tử Ty Thiên Giám cũng bắt đầu thảo luận.

“Đây là tập tục gì?”

“Từ trước tới giờ chưa từng thấy qua!”

“Triều đại nào cũng không có loại mộ táng này!”

“Đây có phải là quần mộ không. . . nhiều vò đựng tro cốt như vậy?”

Triệu Phổ đỡ trán, cái đám thư sinh này. . .

Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi Triển Chiêu: “Tiểu Táng Thúc còn ở Khai Phong không?”

“Không, mấy hôm trước mới đi rồi, cùng Tiểu Họa thúc bọn họ đến Giang Nam du ngoạn. . .” Triển Chiêu khó xử đáp.

Thái sư lại gần, nhỏ giọng nói với Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, Hoàng thượng mới vừa ra thời hạn cho lão Bao, trong vòng một tháng phải phá án, ngươi phải cố gắng hỗ trợ sao Văn Khúc nhà ngươi đó.”

Nghe xong lời này, Triển Chiêu có chút lo lắng, trong vòng một tháng phải phá án, bây giờ ngay cả một chút manh mối cũng không có. . .

“Sư phụ ngươi đâu rồi?” Công Tôn hỏi Lâm Dạ Hỏa: “Biết đâu Thánh tăng lại biết được gì đó?”

Hỏa Phượng nhún vai: “Hòa thượng béo với Vi Trần đại sư ngày hôm qua đã lên đường đến Thánh Điện Sơn, nói Khai Phong Phủ quá hung hiểm, bọn họ muốn đến chỗ nào xuân về hoa nở ở tạm nửa năm.”

Triển Chiêu đưa tay sờ sờ đầu gối, nghe những lời này không hiểu sao mí mắt giật dữ quá. . .

“Còn có ai am hiểu văn hóa tập tục mai táng không?” Triệu Phổ hỏi Lữ Lâm vẫn còn đang lẩm bẩm không ngừng.

Lữ Lâm hoàn hồn, nhìn Triệu Phổ, cuối cùng lắc đầu: “Cái này. . . Vương gia, theo như hạ quan thấy, đây chưa chắc là nghi thức mai táng.”

“Vậy là cái gì?”

“Như là. . . “ Lữ Lâm do dự một chút, nói: “Như là một loại pháp sự trừ ma đuổi quỷ gì đó.”

Câu nói này, ngược lại khiến cho tất cả mọi người tại đây đều sửng sốt.

“Đuổi quỷ?” Thái sư bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí trở nên âm trầm.

Bát Vương hỏi: “Bằng không tìm một người tinh thông trừ ma đuổi quỷ đến xem thử?”

Triển Chiêu quay đầu lại hỏi mọi người: “Các vị, có quen ai biết đuổi quỷ không?”

Mọi người trầm mặc một hồi, đều yên lặng ngẩng đầu nhìn về phía Bao đại nhân.

Bao đại nhân cau mày: “Ai, bản phủ làm sao lại quen biết với người đuổi quỷ? Đừng làm rộn!”

Tất cả mọi người cúi đầu, Tiểu Lương Tử nhỏ giọng thì thầm với Tiểu Tứ Tử: “Bao đại nhân không biết mình chính là người đuổi quỷ cực mạnh kia. . .”

Công Tôn đưa tay nhéo tai Tiểu Lương Tử —— đừng nói bậy!

“Khụ khụ!”

Thái sư bên cạnh Bao đại nhân lặng lẽ giơ tay: “Lão phu biết. . .”

Bao đại nhân ghét bỏ quay đầu lại trừng Thái sư.

Thái sư bĩu môi: “Chẳng phải Dục Nhi nhà lão phu thường xuyên gặp nguy hiểm sao?!”

“Thái sư, ngươi mời ai?” Công Tôn tò mò hỏi.

“Hoắc hoắc, lão phu thật sự quen biết với một vị cao nhân, người này gọi là Trần Thông. . .”

Bàng Thái sư chưa nói xong, Triển Chiêu đã hỏi: “Trầm Tam Quái?”

(*) Quái ở đây là quẻ, Trần ba quẻ =))

Thái sư sờ sờ chòm râu, liếc Triển Chiêu: “Ngươi thật sự biết hết cả thành Khai Phong này?”

Bao đại nhân hài lòng gật đầu, Lâm Dạ Hỏa nhỏ giọng hỏi Trâu Lương: “Trần Tam Quái không phải là chuyên đoán mệnh sao? Chuyển sang đuổi quỷ từ khi nào vậy?”

Trâu Lương nhướng mi —— lão đầu kia là lão du điều*, chắc là lại lừa bạc của Thái sư rồi?

(*) lão du điều [老油条], kẻ già đời, tay lão luyện, giàu kinh nghiệm, phương ngôn phía bắc ám chỉ những kẻ xảo quyệt, láu cá, gian xảo, cáo già…

Triển Chiêu có chút không dám chắc chắn, đáng tin không đây. . .

Công Tôn chọt chọt nhi tử.

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu, Công Tôn nháy mắt với bảo bối —— đáng tin không?

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt to, không hiểu gì mà nhìn Công Tôn ——làm gì nha phụ thân?

Công Tôn hơi sửng sốt, nheo mắt nhìn nhi tử —— tâm tình của Tiểu Tứ Tử hình như không đúng lắm.

Tiểu Lương Tử đứng một bên cũng nhíu mày —— Cận Nhi mới vừa rồi nhất định đã nhìn thấy gì đó, vẫn luôn đờ ra.

Tiểu Tứ Tử nhìn quanh khắp nơi, đột nhiên đưa hai tay che mũi miệng, chạy ra bên ngoài.

“A!”

Công Tôn vội chạy theo ra ngoài, Tiểu Lương Tử cũng chạy theo, hỏi: “Sao vậy Cận Nhi?”

“Hôi hôi!” Tiểu Tứ Tử hàm hàm hồ hồ trả lời một câu.

Công Tôn đuổi theo tới trong sân, kéo nhi tử lại hỏi: “Ngửi thấy mùi gì?”

Tiểu Tứ Tử nhíu mày: “Có mùi gì rất quái dị, giống như mùi thịt thối.”

“Chỉ ngửi thấy mùi? Có nhìn thấy gì không?” Công Tôn hỏi tiếp.

Tiểu Tứ Tử nhìn sang một bên: “Ừm. . .”

“Có phải con lại nhìn thấy thứ gì mà không đoán ra được không?” Công Tôn chọt chọt bụng bé.

Tiểu Tứ Tử do dự một chút: “Lát nữa để con hỏi thử Yêu Yêu trước.”

Công Tôn nheo mắt liếc bé: “Con có Yêu Vương rồi thì không cần phụ thân nữa phải không?”

Tiểu Tứ Tử bĩu môi: “Không phải nha! Tại chỉ nhìn thấy thoáng qua.”

Công Tôn tiếp tục chọt Tiểu Tứ Tử: “Rõ ràng trước đây con có chuyện gì cũng nói với phụ thân!”

Tiểu Tứ Tử xoa bụng: “Nhưng Yêu Yêu nói, con phải tự mình ra quyết định, vậy nên có thể không nói!”

Công Tôn bẹo má bé: “Còn nói không phải cánh cứng cáp rồi!”

Tiểu Tứ Tử trốn ra sau Tiểu Lương Tử: “Vậy con thương lượng với Tiểu Lương Tử trước một chút.”

Tiểu Lương Tử che cho Tiểu Tứ Tử, gật đầu: “Ừ! Cận Nhi đừng sợ, lát nữa chúng ta thương lượng một chút rồi quyết định có nên nói cho họ biết không!”

Công Tôn hít một ngụm khí lạnh —— Tiểu Lương Tử lại được xếp trước mình?! Đây chẳng lẽ chính là như người ta hay nói, cùi chỏ hướng ra bên ngoài?!

Nghĩ tới đây, Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử qua vén tay áo nhìn cánh tay của bé.

. . .

Trong hầm, Triệu Phổ vuốt cằm nhìn xung quanh, ý là —— mấy người các ngươi kẻ nào đánh rắm xông Tiểu Tứ Tử chạy mất vậy?

Vẻ mặt mọi người mờ mịt.

Triển Chiêu sờ mũi, không ngửi thấy mùi hôi nào hết, nhưng ngược lại có mùi xạ hương nhàn nhạt, đừng nói là Tiểu Tứ Tử không thích mùi này chứ?

Không lý nào, trong viện của Bao đại nhân gần đây có một chậu hoa xạ hương mới nở, mỗi lần đi qua Tiểu Tứ Tử đều nói mùi hương rất dễ chịu nha.

“Chậc, bằng không thì cứ tìm Trần Thông đến hỏi một chút đi.” Triệu Phổ phái ảnh vệ đi tìm người.

Triển Chiêu từ lúc bắt đầu đã vô thức nhìn miệng thạch quan.

Trong quan tài đều là muối, vừa nãy Triệu Phổ sai ảnh vệ dùng gậy gỗ khuấy thử, ngoại trừ muối ra hoàn toàn không còn vật gì khác. Nhưng muối này cũng không phải đầy quan tài mà chỉ đến hơn phân nửa, vậy có phải chứng tỏ bên trong muối trước đó đã từng có thứ gì không? Trong quan tài còn thứ gì nữa? Chắc hẳn là thi thể!

. . .

Mấy vò tro cốt vẫn chưa mở ra, bởi vì không chắc chắn được có an toàn hay không. Nhưng cầm mấy vò lên ước lượng thử thì cảm giác nó rất đầy. Triển Chiêu chỉ cầu trong bình đều là hương tro, nếu không thì phải chết bao nhiêu người chứ, đỉnh cao nhân sinh của Miêu gia lẽ nào lại là ở ngay trong căn hầm ngầm này?!

. . .

Trong lúc mọi người đang chờ Trần Thông đến, tại Hoàng cung, Triệu Trinh đang bĩu môi ngồi cạnh bàn chăm hài tử.

Hương Hương nằm ngủ trong lòng Triệu Trinh, ngủ rất say.

Bàng phi mang theo mấy nha hoàn đang ở bên cạnh pha trà, tất cả mọi người cảm thấy Hoàng thượng hôm nay như mây đen ngập đầu, tâm trạng không tốt lắm.

Triệu Trinh kể lại cho Bàng phi nghe chuyện của Tào Khôi.

“Trong hầm ngầm có quan tài?” Bàng phi nghe thấy dưới phòng ngủ của Tào Khôi chôn người chết, nghĩ đến hắn mỗi ngày ngủ bên trên thi thể, tưởng tượng thôi cũng thấy đáng sợ.

“Không chỉ có quan tài, nghe đâu còn bày trận pháp gì nữa, xung quanh sắp đầy vò đựng tro cốt. . .”

Triệu Trinh nói còn chưa dứt lời, nha hoàn một bên đang châm trà tay run một cái, nước trà văng ra.

Tất cả mọi người ngẩng đầu, nha hoàn kia vội vàng thỉnh tội. Triệu Trinh cũng không phải bạo quân, ngược lại hắn rất khoan dung với người xung quanh, nhưng nha hoàn này tựa như bị cái gì kinh hách, sắc mặt biến đổi.

Nha hoàn này vẫn luôn được Bàng phi mang theo bên người, gọi là Thanh Liên.

Bàng phi đưa tay chọc chọc nàng: “Có phải ngươi biết đó là loại trận pháp gì không? Nói nghe một chút.”

Liên Nhi lộ ra vẻ khó xử, nhìn Bàng phi, nhỏ giọng nói: “Nương nương, Liên Nhi không dám nói, cái đó có chút dọa người.”

Triệu Trinh ngoắc ngoắc ngón tay với nàng, ý là —— nói!

Liên Nhi liếc mắt nhìn Hương Hương, xác nhận tiểu công chúa đang ngủ say, mới mở miệng: “Hoàng thượng, nương nương, nguyên quán của nô tỳ là ở Dương thôn, cách ngoại thành Khai Phong không xa, trước đây trong thôn xảy ra một vụ án rất chấn động.”

“Dương thôn. . . “ Triệu Trinh suy ngẫm một chút, nhớ ra: “Nga! Là Dương thôn xảy ra vụ án sáp người phải không?”

Liên Nhi gật đầu.

Đôi mắt hạnh của Bàng phi mở to: “Án sáp người gì?”

“Nương nương, nến ở Dương thôn trước kia rất nổi tiếng, nến do thôn của nô tỳ làm ra đặc biệt cháy rất lâu, mùi dễ ngửi mà khói cũng ít.” Liên Nhi giải thích cho Bàng phi: “Rất nhiều năm trước, nến đỏ từ Dương thôn chỉ có những gia đình giàu có mới dùng được, trong cung đều dùng loại này.”

Trần công công cũng gật đầu.

“Nến trong Dương thôn đều là từ một nhà bán ra, người nọ gọi là Dương Công, thường được gọi là Dương nến, người của toàn thôn cơ bản đều làm công cho nhà người này. Nến làm ra gọi là nến Dương Công, hàng tốt nổi danh gần xa. Nhưng sau này có mấy người trong thôn làm bậy, nhận bạc từ thôn khác, lén chạy vào trong công xưởng, muốn trộm phương pháp làm nến đỏ của Dương Công, kết quả sau khi đi vào mới phát hiện, Dương Công là dùng người để nấu thành sáp nến.”

Bàng phi hít một ngụm khí lạnh, nhìn Triệu Trinh —— chúng ta từng dùng qua loại nến này sao?

Triệu Trinh trấn an nàng: “Không, là chuyện của tiền triều.”

“Sau này điều tra ra, Dương Công kia là một tên điên!” Liên Nhi chỉ biết lắc đầu: “Nô tỳ đều là nghe các lão nhân trong thôn kể lại, Dương Công người này bình thường thì khúm na khúm núm lá gan đặc biệt nhỏ, nhưng thực tế thì, sau lưng đặc biệt hung tàn! Hắn gϊếŧ rất nhiều rất nhiều người, nghe nói khi hắn gϊếŧ người đều mang nụ cười trên mặt, có nhiều người còn là bằng hữu thường ngày có quan hệ làm ăn với hắn.”

Triệu Trinh vẫn chưa hiểu: “Cùng thứ trận đuổi quỷ kia có quan hệ gì?”

“Trong xưởng làm nến của Dương Công, có một cái ao chuyên ném thi thể, xung quanh xếp vò đựng tro cốt thành một vòng.” Liên Nhi nói tiếp: “Thực ra trong vò tro cốt không phải thả tro cốt của người mà là súc vật.”

Triệu Trinh bất ngờ, đồng thời cũng cảm thấy dễ chịu một chút —— Súc vật? Dù sao cũng đỡ hơn là người.

“Trên mặt đất còn vẽ nhiều đồ án, nghe nói là để trừ ma.” Liên Nhi lắc đầu: “Rất dọa người! Khi nô tỳ còn bé nghe gia gia kể lại, liên tục gặp ác mộng.”

Triệu Trinh gật đầu, lại bắt đầu đờ ra —— Dương Công gϊếŧ nhiều người như vậy, sợ oan hồn đến tìm mình nên muốn trừ ma đuổi quỷ có thể hiểu được. Dưới lòng đất nhà Tào Khôi không phải chôn ái thê của hắn sao? Đuổi quỷ gì?

. . .

“Ai u trời ạ!”

Một đầu khác, trong phủ Thái úy, Trần Thông mới vừa xuống hầm ngầm nhìn thoáng qua liền bịt mũi bịt miệng: “Đây là trận pháp trừ ma!”

Tất cả mọi người nhíu mày —— thực sự là đuổi quỷ?

Lâm Dạ Hỏa hiếu kỳ: “Thê tử của hắn bị biến thành quỷ sao?”

“Biến thành quỷ không phải là vì muốn tìm cách lưu lại sao? Đuổi đi hình như không đúng cho lắm!” Triệu Phổ không giải thích được: “Tào Khôi hắn rốt cuộc là yêu thê tử hay sợ thê tử vậy?”

Trần Thông lấy hồ lô rượu mang theo bên người, rót rượu xuống đất. . . Chỉ thấy rượu theo những đường rãnh nhợt nhạt trên mặt đất bắt đầu tràn ra, mặt đất xuất hiện một đồ án phức tạp.

Bạch Ngọc Đường để ý thấy Trần Thông vẫn luôn che mũi miệng, bèn hỏi: “Lão gia tử, có mùi gì lạ sao?”

Trần Thông ngẩn người, nhìn mọi người: “Các ngươi. . . các ngươi không biết sao?”

Triển Chiêu không hiểu: “Không biết cái gì?”

“Loại nến dùng để đuổi ma quỷ.” Trần Thông chỉ một vòng nến đang cháy xung quanh: “Đều là sáp người. . .”

Trần Thông vừa dứt lời, Triển Chiêu nhẹ nhàng gật đầu, quả nhiên, chuột bên cạnh đã biến mất. Mấy người còn lại kinh hô một tiếng, bịt mũi bịt miệng đều chạy ra ngoài, Công Tôn muốn nghiên cứu thử một chút sáp người rốt cuộc là loại sáp thế nào. . . kết quả bị Triệu Phổ xách cổ lôi ra ngoài.