Phải phấn chấn lại tinh thần, cố lấy dũng khí trở về đối mặt với Mạc Vấn Chi, quan trọng nhất bây giờ chính là thời gian. Mà cái gọi là thời gian, chính là, để Nam Thiên mặc cảnh phục của tổ giao thông, tội nghiệp đứng ở trước cửa biệt thự Mạc Vấn Chi ấn chuông cửa, trời đã phi thường phi thường tối.
Từ lúc cậu ở trước mặt Mạc Vấn Chi trốn đi cũng được năm tiếng đồng hồ, mong sao cái tên đại biếи ŧɦái kia phát tiết lửa giận không quá lớn, làm khoảng năm lần vận động kịch liệt là được rồi.
Chết tiệt! Vì sao phải để hắn phát giận? Đáng lý phải là mình tức giận mới đúng!
Càng nghĩ càng uất ức, Nam Thiên cố sức ấn chuông cửa, hận không thể đem cái chuông phá hỏng luôn.
Không tiền đồ! Cảnh sát giao thông không tiền đồ!
Chuông cửa kêu như rung trời, cửa lớn bỗng nhiên vô thanh vô tức mở, thật giống như đột nhiên hé mở sảo nam thiên mở đích bồn máu ngụm lớn (ai biết chỉnh hộ Shjn đoạn này đi >”< nguyên văn là就好像一张猛然吵南天张开的血盆大口), khiến cho Nam Thiên đang liều mạng rung cửa sợ run.
“Đã trở về?”
Trước cửa không có bật đèn, chỉ có ánh đèn chiếu ra từ cái đèn tường nhỏ trong phòng khách, từ phía sau lưng Mạc Vấn Chi phát ra ánh sang màu vàng. Nam Thiên hầu như thấy không rõ mặt Mạc Vấn Chi.
Không thấy cũng được, nhất định là sắc mặt khó coi tới cực điểm.
“Sao không vào?” Tầm mắt không rõ, thanh âm Mạc Vấn Chi bình tĩnh thần kỳ.
Cảnh giác! Nam Thiên dựng thẳng tóc gáy, mỗi lần trước khi bão tố tới, ngoài khơi sẽ đặc biệt tĩnh lặng.
Tựa hồ không có ý định tiếp tục cùng Nam Thiên ngây ngốc, Mạc Vấn Chi vươn tay, nắm cổ tay Nam Thiên. Lực đạo của cậu rất nhu hòa, mang theo sự mềm nhẹ hiếm thấy, ngoài dự liệu của Nam Thiên, hoàn toàn không bạo lực, chỉ là vẫn như cũ cường kiện đầy sức mạnh. Nam Thiên vốn có dự đoán mở cửa sẽ là bão tố, ai ngờ cũng nhẹ nhàng. Cậu có chút ngây dại, để cho Mạc Vấn Chi dễ dàng nắm cổ tay chính mình, kéo cậu tiến vào trong nhà.
Đi qua phòng khách âm u, lên lầu, vào phòng, hình như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua.
Tới trên giường lớn, cổ tay Nam Thiên chợt truyền đến một trận đau nhức, thiếu chút nữa làm cậu kêu thảm thiết. Mạc Vấn Chi kéo cậu quẳng lên trên giường, ném mạnh tới nỗi Nam Thiên nhìn thấy bầu trời đầy sao, cả ngày không phát ra được câu nào.
Có điều… Đây mới là Mạc Vấn Chi mà cậu quen biết.
Cái loại bình thản ấy, thực sự không thích hợp tên đại biếи ŧɦái này.
Bặt đèn lên, gian phòng bỗng nhiên sang rõ, đập vào con ngươi Nam Thiên khiến cậu phải nheo mắt lại. Một hồi lâu sau, cậu rốt cục mở mắt.
Bỗng nhiên trái tim co rụt lại.
A… Có lẽ tắt đèn đi tốt hơn.
Trên đỉnh đầu, khuôn mặt tuấn tú hướng cậu nhìn chằm chằm, hiện tại biểu tình thực sự rất đáng sợ.
Mỉm cười thật đáng sợ…
Nam Thiên! Mi chủ động trở về chịu chết đúng là heo!
“Chúng ta nói chuyện phát sinh buổi chiều ngày hôm nay được không?”
“Chuyện gì?”
Mạc Vấn Chi phong độ nhẹ bâng cúi đầu xem xét cậu, “Nam Thiên, giả ngu sẽ chỉ làm sự tình càng khó khăn.”
Không giả ngu thì sẽ chết thảm hại hơn…
“Cậu lừa tôi.” Mạc Vấn Chi chỉ trích. Cảm tạ trời đất, thanh âm coi như nhẹ nhàng.
“Tôi sai rồi, tôi xin lỗi.”
“Thiếu thành khẩn. Nói lại một lần.”
Nam Thiên ngây người ngẩn ngơ, dở khóc dở cười.
“Này cũng cần làm lại sao?” Nam Thiên suy yếu kháng nghị.
Được rồi, dù sao thịt đã nằm trên thớt. Nam Thiên nỗ lực điều chỉnh ngữ khí thành khẩn, hơn nữa biểu tình phối hợp, phi thường áy náy nói, “Tôi sai rồi, tôi xin lỗi.” Tôi không nên lừa dối một người biếи ŧɦái tâm linh yếu đuối, không nên khi đối mặt với một người đáng sợ đang gần bạo phát chảy máu tràng diện thì bản năng phản ứng bỏ trốn mất dạng.
Ừm, đúng là một câu nói thật tình, tôi kỳ thực không muốn cô phụ tín nhiệm mà ngươi khó có được với ta, nếu như Mạch Khắc có thể trước đó mấy tiếng đồng hồ cho tôi biết, ngươi đại biếи ŧɦái cũng sẽ có lúc tâm hồn yếu đuối…
“Nói lại!” Xem ra công phu xin lỗi của Nam Thiên còn chưa kết thúc, ngữ khí Mạc Vấn Chi càng có chiều hướng mãnh liệt hơn, “Một bên xin lỗi, một bên tự mình cởi bỏ quần áo.”
Cái gì?!
Đang nỗ lực xây dựng bầu không khí thành khẩn, Nam Thiên hầu như thiếu chút nữa ho ra máu ngay trước mặt Mạc Vấn Chi.
Cái tên biếи ŧɦái này! Ý tưởng dâʍ đãиɠ thật đúng là không ít!
“Mơ tưởng!”
“Ý của cậu là không chịu phối hợp?” Khóe môi ác ma phảng phất như ngửi được bữa ăn ngon bàn, mị hoặc khẽ nhếch.
“Đúng! Đánh chết cũng không phối hợp!” Nam Thiên ngửa đầu bất khuất.
(Tranh minh hoạ chương thứ hai, Nam Thiên bị ném trên giường, Mạc Vấn Chi từ trên cao nhìn xuống bức cung)
Quả nhiên lịch sử chứng minh giang sơn dễ đổi, mặc kệ trước đó có phấn chấn tâm lý đi nữa, chỉ cần yêu cầu của Mạc Vấn Chi khiến Nam Thiên không thể tiếp thu, mà Mạc Vấn Chi tiến thêm một bước hϊếp bức, thiên tính bất khuất của cảnh sát của Nam Thiên sẽ lập tức nhảy ra gây chuyện thị phi ngay.
Cậu căng da mặt (?), đơn giản chờ đợi tên đại biếи ŧɦái này nổi trận lôi đình.
Đột nhiên, con mắt Mạc Vấn Chi nhắm lại rồi mở ra, nỗ lực áp xuống sự phẫn nộ đang muốn bạo phát sắp không khống chế được. Hắn thật sâu thở ra một hơi, trên cao nhìn xuống cậu, đè thấp thanh âm, thậm chí dường như có điểm nhẫn nại, “Nam Thiên, chỉ cần cậu vừa xin lỗi vừa cởϊ qυầи cầu tôi thượng (tức là làm cái đó đó:”>) cậu, chúng ta có thể nhẹ nhàng thương lượng một chút cách giải quyết chuyện buổi chiều ngày hôm nay.”
Ngữ khí không tệ, nội dung nói chính là khiến người muốn nôn máu.
“Không có thương lượng!”
Muốn cậu làm như vậy, còn không bằng gọi cậu trực tiếp đập đầu vào tường.
Mạc Vấn Chi bỗng nhiên cong lên khóe miệng.
Nam Thiên thấy dáng tươi cười của hắn thì ngạc nhiên một chút, rất rõ ràng hắn đang cười, Mạc Vấn Chi trước khi hành động đều rất thích cười, dáng tươi cười của hắn tràn ngập hàm ý phong phú, hơn nữa khó có thể khác nhau, kẻ khác khó có thể rõ ràng nụ cười đó là vui cười hay cười nhạt hay tàn nhẫn, thế nhưng lúc này, biểu tình của Mạc Vấn Chi khiến Nam Thiên trực tiếp cảm giác được, câu trả lời của cậu chính là đáp án Mạc Vấn Chi rất muốn.
Giữa lúc Nam Thiên hồ nghi quan sát Mạc Vấn Chi, Mạc Vấn Chi dĩ nhiên tạm thời buông tha cậu, chạy đi bắt điện thoại.
“Này, Nam Thiên đã trở về. Tôi đã hoàn toàn dựa theo những gì anh nói mà làm.” Ai có thể khiến Mạc Vấn Chi tại thời khắc mấu chốt này còn hăng hái liên lạc? Nam Thiên từ trên giường ngồi dậy, kìm lòng không đậu vểnh tai nghe trộm.
“Mạch Khắc, tôi biết, tôi cũng có nỗ lực, không muốn gây khó dễ cho cậu ấy, tôi không muốn thương tổn cậu ấy, tôi đáp ứng anh, tôi đương nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Có, tôi có cùng cậu ấy thương lượng.”
“Thế nhưng cậu ấy không muốn thương lượng.”
Không có! Oan uổng! Nam Thiên từ trên giường mạnh đứng lên.
Ghê tởm, Mạc Vấn Chi ngươi vô sỉ! Mạc Vấn Chi ngươi hỗn đản! Ngươi gọi đó là thương lượng sao?
Mạc Vấn Chi không để ý tới Nam Thiên ở một bên phẫn nộ kháng nghị, tiếp tục cầm điện thoại, “Vì thế tôi quyết định phải áp dụng hành động. Thực sự, Mạch Khắc, tôi đã hoàn toàn tận lực rồi.”
Bỏ lại lời cuối cùng, cậu hung hăng treo điện thoại.
Thấy Mạc Vấn Chi mang theo nhãn thần hưng phấn hướng cậu ưu nhã đi tới, Nam cảnh quan vốn dĩ đang nổi trận lôi đình bỗng nhiên yên lặng, trong lòng hoảng hốt.
A… Việc lớn không ổn…
“Anh muốn làm gì?” Cậu hỏi cái này câu thực sự là ngu ngốc.
“Ngươi nói đi?” cậu đồng dạng trả lời ngu ngốc.
Lời thoại này tuyệt không trọng yếu, vừa nhìn thấy còng tay màu vàng, Nam Thiên theo phản xạ hung hăng đạp vào bụng Mạc Vấn Chi một cước, xoay người chạy xuống giường.
Bài học ở trường cảnh sát vào giờ phút này đều dùng tới, cùng kẻ bắt cóc đá đấu cũng sẽ không đặc sắc như thế. Sau khi rơi xuống giường, cậu không có đứng lên, mà là lập tức dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lật nghiêng người chui xuống gầm giường, tay đưa ra sau tìm kiếm.
Sửng sốt.
Chết tiệt! Vì sao cùng là cảnh sát mà lại không được mang súng a?
May là, ít nhất còn có cái còng tay…
Cậu móc ra còng tay, chặt chẽ nắm chặt trong tay, nhìn động tĩnh bên ngoài, con mắt mở to trong bong tối đen kịt dưới gầm giường.
Đầu heo! Mi vì sao trở về muốn chết?
Tiếng giầy da ma xát vang, dừng lại bên giường, Nam Thiên có cảm giác da đầu tê dại.
“Đi ra.” Thanh âm truyền vào gầm giường, chỉ có hai chữ đơn giản này khó có thể đoán ra biểu tình Mạc Vấn Chi,
“Tránh ra! Tôi nổ súng đó!” Nam Thiên đe dọa.
Tay cậu cầm còng tay hơi run, ngay cả cậu cũng không biết mình phẫn nộ cái gì. Chỉ là, chỉ là loáng thoáng cảm giác được một cổ đau đớn mà thôi.
“Nam Thiên, đừng ép tôi động thủ.” Thanh âm Mạc Vấn Chi nghe không ra tâm tình thổi tới khiến kẻ khác cảm giác lạnh băng, “Cậu biết, cậu tránh không khỏi.”
“Không!”
Tiếng cự tuyệt chắc như đinh đóng cột, sau đó là một mảnh im lặng đáng sợ.
“Nam Thiên, tôi đã rất nhẫn nại rồi, chớ chọc tôi. Thừa dịp tôi còn không có quá tức giận, cậu đi ra cho tôi.” Lần thứ hai nói, khẩu khí Mạc Vấn Chi dữ tợn hơn.
Trái tim Nam Thiên hung hăng co rút lại một chút, còng tay còn nắm chặt trong tay, đâm vào lòng bàn tay một trận đau đớn.
“Mạc Vấn Chi, tôi trở về… Là muốn nói chuyện.” Cậu nằm ở gầm giường, hít một hơi, ý đồ khiến thanh âm trở nên bình thản, “Tôi là muốn cùng anh xin lỗi, thật tình thành ý, tôi không nên dối gạt anh… Anh phải biết rằng, tôi không muốn làm cho anh khổ sở…”
“Cậu đi ra!”
“Thế nhưng, có đôi khi tôi mong muốn anh cũng…”
“Cậu đi ra cho tôi!”
“Anh rốt cuộc có nghe tôi nói hay không a?” Nam Thiên rống lên. Thấy bên giường, giày da táo bạo chà chà, cậu cảnh giác mà căng thẳng thần kinh, dịch sâu vào bên trong hơn. Nuốt một ngụm nước bọt, cậu tiếp tục gian nan nói, “Tôi mong muốn anh cũng hiểu được tôn trọng một chút tôi… Đúng vậy, chứng ép buộc là rất khó khăn, tôi vẫn đều thông cảm, anh muốn làm gì tôi cũng đều nhường nhịn anh, tôi chỉ cần thỉnh thoảng… anh thỉnh thoảng cũng lo lắng cho tôi một chút…”
Đỉnh đầu bỗng nhiên phát sinh tiếng động dọa cậu nhảy lên.
Tựa hồ Mạc Vấn Chi một quyền nên mạnh xuống đệm.
“Cậu rốt cuộc không ra?” Hắn dùng khẩu khí nôn nóng tràn ngập nguy hiểm hỏi.
Nam Thiên bị ngữ khí cao cao tại thượng của cậu chọc tức, cắn răng hướng phía bên ngoài rống, “Tôi không ra! Anh dám tiến đến tôi sẽ nổ súng! Họ Mạc kia, Nam cảnh quan tôi và anh liều mạng! Anh tiến đến đi? Anh tiến đến đi a? Tôi thật ngu, tôi căn bản là không nên trở về! Tôi thế nào lại nghe lời súc sinh Mạch Khắc kia nói…”
Loảng xoảng!
Trên đỉnh đầu thình lình phát ra ánh sáng cắt đứt lời Nam Thiên, ánh sáng xuyên qua tấm phản giường truyền vào mắt cậu, cậu phản xạ có điều kiện mà nhấc tay lên che mắt.
Mạc Vấn Chi thịnh nộ đem cả cái giường lớn nhấc lên, túm lấy cổ tay Nam Thiên, thô bạo mà đem cậu kéo ra.
“Cậu nói cái gì? Cậu nói cái gì!” Tới khi Nam Thiên hết hoa mắt, trong tai cậu đều là tiếng rống giận của Mạc Vấn Chi khiến màng tai ong ong khó chịu.
Nam Thiên miễn cưỡng mở mắt ra, mặt Mạc Vấn Chi khởi binh vấn tội gần trong gang tấc, biểu tình so với sự giảo hoạt nhã nhặn ngày thường khác hẳn, không còn sự trêu đùa phảng phất dịu dàng. Nhãn thần hắn nhìn Nam Thiên giống nhìn vật sở hữu không có sinh mệnh của chính mình, phảng phất chỉ cần Nam Thiên nếu không đầu hàng, hắn sẽ đem cậu băm thành mảnh nhỏ.
Nam Thiên hít một hơi, cậu cuối cùng cũng hiểu bộ dáng Mạc Vấn Chi không khống chế được là gì, cậu cũng cuối cùng cũng biết vì sao Mạch Khắc sẽ có cái loại biểu tình phức tạp.
“Mạc Vấn Chi, là tôi, là tôi a!” Nam Thiên hướng Mạc Vấn Chi lớn tiếng kêu lên, thanh âm thất kinh, kiệt lực cùng nhãn thần cuồng loạn của Mạc Vấn Chi giao nhau, “Là tôi, Nam Thiên! Mạc Vấn Chi, anh làm tôi đau!”
Trên cổ tay, cảm giác lạnh băng khiến hàn ý của cậu càng sâu sắc, cậu dùng hết khí lực giãy dụa, cố gắng giãy ra tay trái đang bị khóa.
“Mạc Vấn Chi, anh đừng như thế với tôi!” Nam Thiên thê lương rống lên, “Đừng như thế với tôi!”
Cậu không nghĩ tới mình sẽ phát ra âm thanh tan nát cõi lòng như thế, nếu như Mạc Vấn Chi thật đối cậu có một chút ý nghĩ – yêu thương, cậu nên bị rung động, không phải sao?
Cậu đã trở về, ở ngoài cậu đã biết tình huống nguy hiểm ra sao nhưng cậu chính chủ động đã trở về.
Nếu như loại yêu thường này đối Mạc Vấn Chi không có chút tác dụng, cậu vì sao vấn muốn làm cái loại trình độ thấp hèn này?
Mạc Vấn Chi đối với sự hò hét vỡ vụn của Nam Thiên ngoảnh mặt làm ngơ, Nam Thiên giãy dụa liên hồi khiến cậu phẫn nộ, bàn tay cố sức dường như muốn đem xương cổ tay Nam Thiên bẻ gãy, tàn bạo nói, “Cậu nói cái gì! Cậu dám nói như vậy với tôi? Cậu dám cùng tôi nói chuyện như vậy?”
Ngữ khí hắn vô tình cùng động tác đem hi vọng yếu ớt của Nam Thiên triệt để đánh nát.
Nam Thiên cảm giác trái tim đau đến chết cứng, chóp mũi có cảm giác cay nồng, nhưng lập tức bị một cỗ phẫn nộ cuộn trào mãnh liệt tràn lan che giấu đi. Trong nháy mắt cậu bừng tỉnh tại sao phải nghe Mạc Vấn Chi nói, đồng thời lập tức rống lên, “Tôi là không nên trở về! Tôi không bao giờ trở về nữa! Anh trói tôi cả đời, trói tôi cả đời đi! Tôi không nên không nên không nên không nên trở về! Không nên!”
Ha hả! Ở trong lòng Mạc Vấn Chi, cậu chính là lẽ dĩ nhiên.
Bởi vì cậu là thuộc về hắn, cậu là trời sinh đáng đời bị họ Mạc trói lại muốn yêu thế nào thì yêu!
Nhìn xem cậu đã chọn con đường rước lấy nhục như thế nào?!
Lòng Nam Thiên chứa đầy đều là xúc động phẫn nộ cùng nhục nhã, cậu như vậy lại đi yêu tên hỗn đản này, cái gì cũng đều nguyện ý hi sinh, vì hắn mà nỗ lực tất cả, để hắn ở trên giường đùa bỡn, đùa giỡn thượng các loại, dĩ nhiên cho tới hôm nay mới phát hiện hóa ra mình trong lòng đối phương không là cái gì cả!
“Cậu còn nói, cậu còn dám nói?”
Nam Thiên bị Mạc Vấn Chi hét ù hết cả tai, toàn bộ thế giới đều như xoay tròn. Một cánh tay cậu đã bị Mạc Vấn Chi nắm lấy, không lưu tình chút nào làm cậu đau tới nỗi khuôn mặt tuấn tú không ngừng nhăn lại, thậm chí cả ngực cũng cảm giác khó thở.
Thế nhưng cậu không có kêu đau.
Mạc Vấn Chi sẽ không để ý tới đau đớn của cậu, sẽ không để ý tới cầu xin của cậu, có lẽ phẫn nộ, Nam Thiên tin tưởng mình dù có mở miệng nói ra cũng sẽ không khiến Mạc Vấn Chi có bất luận cái cảm giác gì.
Mạc Vấn Chi chỉ có thể cảm giác được cảm nhận của chính mình, không có người khác.
Nam Thiên giống như con dã thú xù lông mà phản kháng, từ khi cậu cùng Mạc Vấn Chi quen biết, loại phản kháng không để ý sống chết này là chưa từng có, không có bất luận tình cảm gì. Tâm cậu đã bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, cũng nhanh hóa thành máu loãng mà chảy đi, Nam Thiên nghĩ từ trước tới nay cậu cho rằng mình đối với Mạc Vấn Chi là đặc biệt mong nhớ thực sự là quá buồn cười rồi, ngu xuẩn!
Cậu tay chân đánh đá, không cho phép Mạc Vấn Chi đem cổ tay còn lại cũng khóa lại, thở hổn hển, kiệt sức khản giọng rống giận, “Mạc Vấn Chi, anh tên chết tiệt này! Cút! Cút ngay! Tôi nhìn thấy anh liền khó chịu! Có cơ hội tôi nhất định sẽ chạy trốn, chạy trốn tới cả đời đều nhìn không thấy anh… Ô…”
Nhiệt khí thú tính cưỡng chế bao trùm mắt cậu, đem sự rống giận của cậu toàn bộ theo kẽ răng phát ra.
Nhãn thần Mạc Vấn Chi cuồng dã mà lãnh liệt, hận tới ngay cả còng tay đều lười dùng, trực tiếp lấy tay giữ chặt cổ tay Nam Thiên, đè cậu xuống thảm, hận không thể cứ như vậy đập nát cậu.
Nam Thiên tuyệt vọng nhìn nam nhân tuấn mỹ trên đỉnh đầu, người đã từng là tình nhân trong mộng của cậu, khiến cậu lại vừa khó chịu vừa đau đớn, ở trong mộng cũng sẽ phát sinh tiếng cười.
Nhưng cậu biết mình làm cái gì cũng không có tác dụng, Mạc Vấn Chi chính là Mạc Vấn Chi, mặc kệ cậu là không muốn cỡ nào, thương tâm cỡ nào, Mạc Vấn Chi sẽ không vì cậu mà buông tha kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© của chính mình.
“ANh cút! Cút ngay!” Thừa dịp Mạc Vấn Chi buông lỏng, Nam Thiên khóc rống lên.
Cậu yêu Mạc Vấn Chi như thế, vì sao hắn đối với sự thống khổ của cậu lại không hề phản ứng?
Tại không trung loạn đá vô số lần, rốt cục cậu đá trúng cậu một cái, nhưng không đủ để đá văng thân thể gầy gò nhưng dị thường rắn chắc của Mạc Vấn Chi ở trên người mình. Hắn hừ một tiếng, liền lại lần nữa đem Nam Thiên vững vàng chặn lại, một tay bắt đầu xé dây lưng Nam Thiên.
Nam Thiên bi phẫn, cậu đúng là chủ động trở về đưa tới trước cửa để Mạc Vấn Chi hành hạ!
Hắn ra sức muốn rút tay ra khỏi sự xiềng khóa của Mạc Vấn Chi, thế nhưng tay Mạc Vấn Chi đáng sự giống như cái kìm kẹp chặt không rời.
“Tôi hận anh! Mạc Vấn Chi, tôi hận anh!” Nam Thiên nức nở, nước mắt từ khóe mắt rớt xuống, thấm ướt một mảnh.
Cậu tức đỏ mắt, không cần nghĩ ngợi há mồm cắn xuống, Mạc Vấn Chi mặc dù đang nổi giận, động tác nhưng vẫn linh hoạt nhạy bén, đầu co rụt lại tránh đi. Cậu hận Mạc Vấn Chi, càng hận bị Mạc Vấn Chi coi như là cỏ rác! Nam Thiên tay chân bị khống chế, một cổ phẫn nộ không thể nào phát tiết. Cắn không được Mạc Vấn Chi, cậu quay người, quay đầu cắn lên chính vai mình.
Phập!
Thanh âm Hàm răng nhập thịt ngắn ngủi kinh người, máu đỏ sẫm chảy ra, tràn đầy trên mặt Nam Thiên, trong nháy mắt quần áo nhuộm đẫm màu máu.
Đau nhức bén nhọn cũng không làm Nam Thiên cảm giác khó chịu, nếu như có thể, cậu hận không thể cắn cổ mình. Phát tiết như vậy sẽ làm cậu cảm thấy thư thái không ít, cậu hé miệng, muốn lần nữa cắn cái vai đang nhễ nhại máu.
Một bàn tay không hè dự liệu vươn ra, thừa nhận cái cắn của hàm răng cậu trong khoảnh khắc.
Lòng bàn tay lập tức chảy máu.
“Nam Thiên, cậu đang làm gì?” Thanh âm Mạc Vấn Chi từ đỉnh đầu truyền tới, hoàn toàn không phải cái loại rống giận cuồng bạo không có lý tính vừa nãy.
Nam Thiên kinh ngạc chuyển đường nhìn, vài giây trước còn giống như dã thú, ác ma không hề có nhân tính hiện tại cư nhiên vẻ mặt biểu tình thất kinh.
Mạc Vấn Chi phảng phất bị sợ hãi.
“Cậu làm gì? Nam Thiên, cậu đang làm cái gì?” Mạc Vấn Chi dùng tay đang chảy máu gấp gáp xoa mặt Nam Thiên, vừa lo lắng vừa sợ hãi hỏi, “Cậu vì sao lại làm như vậy? Cậu chảy máu rồi…”
Nam Thiên kinh ngạc giằng co ba giây, sau khi cậu ý thức được chính mình vì sao làm như vậy, đều là bởi vì Mạc Vấn Chi vô liêm sỉ này!
“Anh cút!” Nam Thiên ngẩng cổ nhe răng đối Mạc Vấn Chi. Cậu bỏ qua cái tay đang xoa mặt cậu của Mạc Vấn Chi, đem Mạc Vấn Chi đang bày ra vẻ mặt vô tội đẩy ra, từ trên lung lay lắc lắc chống tường đứng lên, “Đừng chạm vào tôi, anh đừng động vào tôi…”
“Nam Thiên, cậu làm mình bị thương.”
“Là anh làm tôi bị thương.”
“Tôi làm không sao, cậu đừng làm mình bị thương.”
Không có câu nói nào so với câu này có thể làm người giận tím mặt, Nam Thiên thiếu chút nữa tát một cái lên cái khuôn mặt tuấn tú đang bày bộ dạng hối cải.
“Bỏ đi!” Thấy Mạc Vấn Chi tiến tới, Nam Thiên uy hϊếp đem cánh tay giơ lên trước hàm răng, “Anh tới a? Tôi và anh liều mạng! Tôi cắn đứt động mạch chủ!”
Mạc Vấn Chi lập tức dừng lại, “Đừng!”
Khuôn mặt hắn luôn luôn chứa đựng sự cao cao tại thượng khinh miệt tà ác, lúc này mang vẻ lo lắng cùng hoảng sợ.
Dáng vẻ hiếm thấy này khiến trái tim Nam Thiên loạn nhảy. Tuy rằng phi thường ác liệt, thế nhưng… Cậu thế nhưng có cảm giác kinh hỉ.
Mạc Vấn Chi, đối với cậu có phản ứng…
Cái này giống như sau khi đánh cuộc ván bài thế nhưng vô tình lại được bài tốt.
Đương nhiên phải lợi dụng!
Mặc kệ Mạc Vấn Chi biểu hiện dịu dàng cỡ nào, tràn đầy kinh nghiệm, Nam Thiên là tuyệt không lơ là, không ai so với cậu có thể lý giải tốc độ Mạc Vấn Chi thay đổi nhanh đến nhiều người khϊếp sợ.
“Anh để tôi ngồi xuống…” Liếc mắt nhìn giường lớn tràn đầy thương cảm, Nam Thiên chỉ có thể chọn chỗ nào chưa bị Mạc Vấn Chi thô bạo phá hỏng, giương lên cằm, “Ngồi vào sô pha đi.”
Mạc Vấn Chi co rút con ngươi nhìn chằm chằm vai còn đẫm máu của Nam Thiên, vẫn không nhúc nhích, nói, “Cậu cần băng bó.”
“Tôi không cần!” Nam Thiên quật cường nói một câu, giơ cánh tay đến trước miệng dọa, “Anh có đi hay không?”
Ngực cậu bất ổn, dùng việc cắn chính mình mang ra uy hϊếp đối phương thật sự là tình huống hết sức buồn cười, nếu như lúc này Mạc Vấn Chi biếи ŧɦái cho tới bây giờ đều khó có thể suy đoán, thật không biết chính mình sẽ chết thảm ra sao.
Thế nhưng Mạc Vấn Chi đã làm theo.
Mặc kệ tâm tình cải biến như thế nào, tư thế hắn bước đi vẫn ưu nhã như cũ, ngồi xuống thì cũng đẹp không thể bắt bẻ.
Phi! Hiện tại không phải lúc để ý tới vấn đề này!
Thần kinh Nam Thiên đang nhìn cậu thế nhưng rất nghe lời ngồi xuống thì có chút thả lỏng, chính mình lùi vào một góc cách xa y, cách được một đoạn liền bắt đầu đàm phán.
“Chúng ta cần nói chuyện.”
Mạc Vấn Chi chăm chú con ngươi theo dõi cậu, “Cậu trước băng bó đã, ngăn kéo bên trái có bông băng có thể dùng được.”
Nam Thiên vốn định trả lời lại một cách mỉa mai, nói vị xuất khẩu, hựu không khỏi nhụt chí, vai xác thực rất đau, cậu không thể tránh được địa cảnh cáo liễu nhất cú, “Đừng tới đây.” Mở ngăn kéo, quả nhiên tìm được một cái hòm thuốc gia dụng.
Dùng kéo cắt tay áo, lộ ra bờ vai còn đang chảy máu, ách, thật rất đau. Nam Thiên cau mày đem thuốc cầm máu rắc ở phía trên vết thương, ngẩng đầu nhìn lên bắt gặp trên mặt Mạc Vấn Chi có nét đau đớn vặn vẹo.
Phảng phất nhận thấy được đường nhìn của Nam Thiên, Mạc Vấn Chi yên lặng quay đầu sang một bên, trầm mặc nhìn chằm chằm giường loạn thất bát tao.
“Anh phải thay đổi, Mạc Vấn Chi. ANh quá tự tiện, một chút cũng không…” Mạc Vấn Chi bỗng nhiên đảo nhãn thần hung ác nham hiểm qua khiến Nam Thiên dừng một chút, cậu liếc nhìn cổ tay mình, tiếp tục nói xong, “Một chút cũng không thay người khác suy nghĩ, căn bản là ích kỷ.”
Sự trầm mặc của Mạc Vấn Chi khiến cậu thấp thỏm bất an.
Nam Thiên tận lực làm chính mình mạnh mẽ hơn, ngữ khí có phần nặng thêm, “Lúc có người anh cao cao tại thượng, anh muốn khống chế mọi người. Lúc chỉ có hai chúng ta, anh liền giống như…” Cậu suy nghĩ một hồi, nghĩ có chút khó có thể tìm từ.
Ngồi xuống được lúc lâu, Nam Thiên có lẽ là sẽ không đem cổ tay để tại lên miệng nữa, hoảng loạn trong mắt Mạc Vấn Chi dần dần tiêu tán, thay vào vào đó là sự kiềm chế phẫn nộ, cũng đúng, hắn luôn luôn chiếm thế thượng phong, không ai bì nổi như hắn thế nào có thể đơn giản bị người khác áp chế?
Nhất là ánh mắt hắn cùng đôi môi nhếch lên đã làm cho Nam Thiên cảm thấy khó thở, cần nghị lực cực lớn mới có thể tiếp tục câu chuyện.
Muốn cùng Mạc Vấn Chi đấu một cách bình đẳng cũng không phải là dễ như trong tưởng tượng.
Nam Thiên ngày hôm nay mới biết được tình yêu có đôi khi so với sống mái cùng hắc bang còn kịch liệt thê thảm hơn.
“… Như một đứa trẻ tùy hứng ích kỷ không hiểu chuyện, cầm trong tay món đồ chơi, nói cái gì rất thích, kỳ thực tuyệt không yêu quý, chỉ muốn chơi mà thôi.”
“…”
“Tôi là con người, không phải món đồ chơi!” Nói đến cái này, âm điệu Nam Thiên lên cao, “Tôi không thích như vậy!”
Hô…
Những lời này cậu đã muốn nói thật lâu trước đây, không phải là kháng nghị cái vui đùa ngày trước, cũng không phải trước mặt mạc Vấn Chi cà lơ phất phơ phí công kêu gào, mà là đoan đoan chính chính, nghiêm túc nói ra.
Cậu nhìn Mạc Vấn Chi, chờ phản ứng của đại ma vương.
Mạc Vấn Chi đè xuống phản ứng.
“Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?” Lắng nghe hết thảy, Mạc Vấn Chi khôi phục tư thái dù bận vẫn ung dung, cho dù hắn là giả bộ, này cũng làm bộ phi thường thành công, hắn khẽ nhếch cánh môi hoàn mỹ tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Nam Thiên, “Tôi thích cậu, Nam Thiên, cậu biết.”
“Ta, nhìn, không, ra!” Nam Thiên bị chọc giận, bỗng nhiên đứng lên, hướng Mạc Vấn Chi rít gào, “Tôi muốn anh khống chế tốt cái ép chứng buộc chết tiệt kia của anh! Tôi muốn anh đừng chưa được tôi đồng ý thì chạm vào tôi!”
Mạc Vấn Chi nhìn cậu mỉm cười, tấm tắc lắc đầu, “A? Tính tình cậu càng ngày càng hỏng rồi.” Tiếp theo mặt cậu biến thành ác ma âm u, “Tôi muốn chạm, tôi cứ chạm!” Hắn từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, tựa như con báo đang săn mồi, công phu chớp mắt đã vọt tới trước mặt Nam Thiên, con ngươi sáng lên không thể khống chế khiến người tim đập nhanh, phảng phất có thể đem người tiến sâu vào địa ngục.
“Cậu biết tôi khống chế không được! Tôi khống chế không được! Vì sao cậu cứ luôn đối nghịch với tôi?”
Cổ áo bị túm, Nam Thiên biết sự tình đã lâm vào tình trạng hỏng bét, lần này cậu sớm có chuẩn bị, vừa từ trong hòm thuốc lén lấy con dao giấu trong lòng bàn tay, cậu dùng một loại dũng khí anh dũng được ăn cả ngã về không hướng cổ tay chính mình đánh xuống.
“Không! Đừng!” Mạc Vấn Chi thất thanh kêu lên.
Kêu thảm thiết như vậy giống như thể một đao này không phải cắt trên người Nam Thiên mà là cắt vào lòng cậu vậy.
Nam Thiên bị thương tựa như dã thú hô lên, một than đầy mồ hôi lạnh, Mạc Vấn Chi hoàn toàn buông lỏng cậu ra, hốt hoảng lui ra phía sau liễu rất nhiều bước mới miễn cưỡng đứng lại.
“Đừng, Nam Thiên…” Thân thể cao to của cậu thế nhưng cũng có lúc run rẩy, Nam Thiên quả thực phân không rõ bọn họ hai người trong lúc đó lúc này ai so với ai càng sợ hơn.
Mạc Vấn Chi đặt tay trước ngực, gắt gao nắm lấy áo. Khuôn mặt tuấn mỹ trở nên vặn vẹo, trong mắt tràn ngập cầu xin. Hắn thở dốc một hồi lâu mới mở miệng nói, “Được, tôi đáp ứng cậu, tôi cái gì cũng đều đáp ứng cậu.”
Sự tình phát triển thật buồn cười.
Thế nhưng Nam Thiên cười không nổi, cổ họng cậu bị ngạnh cứng, ngay cả đường nhìn cũng đều trở nên lay động không rõ. Nhưng cậu cuối cùng cũng nhớ kỹ tính tình Mạc Vấn Chi, không có ngu xuẩn mà buông con dao trong tay. Phát hiện Mạc Vấn Chi cũng có thể cùng bàn điều kiện, thậm chí là vì cậu bị thương, Nam Thiên vừa vui mừng vừa thấy đau thương.
“Tôi cái gì đều đáp ứng cậu, cậu buông dao.”
Lúc này, Mạc Vấn Chi so bất luận lúc nào càng bệnh hoạn hơn. Nam Thiên căn dặn chính mình không nên nhẹ dạ.
Vết thương chỉ là một đao nhẹ nhàng, nói thật cậu cũng không phải cuồng tự ngược, đối tự mình hại mình không hứng thú nhiều lắm, vì thế tối đa là tính cắt vỡ tầng biểu bì một chút. Mặc kệ nói như thế nào, này đối với Mạc Vấn Chi đã đủ rồi.
Cậu đem con dao nhỏ dí sát vào cổ tay, Mạc Vấn Chi thoạt nhìn trở nên cứng ngắc.
Nam Thiên rèn sắt khi còn nóng, “Không được đem tôi khóa lại, không được tiếp tục bức tôi đổi cảnh phục, không thể ép buộc tôi trên giường… Dù sao, dù sao không được ép cuộc tôi làm bất luận cái gì!”
Hô hấp Mạc Vấn Chi trở nên gấp gáp, trong nháy mắt, cậu nhìn về phía Nam Thiên, ánh mắt thậm chí là hung ác, nhưng khi hắn nhìn thấy con dao trong tay Nam Thiên thì hắn đành nhẹ nhàng mà lui về sau một bước.
Nghe hô hấp Mạc Vấn Chi càng ngày càng trầm trọng, Nam Thiên căng thẳng thần kinh, nếu như Mạc Vấn Chi bỗng nhiên lao đến, cậu tuyệt không có khả năng chống lại.
Một lát sau, hô hấp Mạc Vấn Chi dần dần bình ổn lại.
“Tôi đáp ứng cậu.” cậu trầm giọng nói, sắc mặt dị thường xiêu vẹo.
Âm điệu thất bại dứt khoát vang lên.
Nam Thiên nửa ngờ nửa tin, “Ngươi có thể khống chế được?”
“Tôi có thể.” Mạc Vấn Chi nhìn nhãn thần cậu, chính mình khiến cậu thấy sợ, “Chỉ cần cậu buông dao, tôi đảm bảo tôi có thể khống chế được.”
Nam Thiên quả quyết lắc đầu, cậu quá rõ ràng ”đảm bảo” của Mạc Vấn Chi. Chỉ cần nhìn vào con mắt Mạc Vấn Chi là có thể biết Mạc Vấn Chi hiện tại có bao nhiêu mong muốn đem cậu đánh gục, chỉ cần tạo cho Mạc Vấn Chi một phần nghìn giây cơ hội, Nam Thiên tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ đoạt được dao nhỏ, dùng còng tay cứng rắn nhất khóa tay Nam Thiên lại, sau đó thoả thích phát tiết cơn phẫn nộ trên người Nam Thiên.
Loại nhân cách phân liệt này chết tiệt mà!
Hai chân một trận như nhũn ra, Nam Thiên đánh giá một hồi, bộ dạng hiểu rõ một bên cầm dao nhỏ một bên giám thị Mạc Vấn Chi, có thể tránh được một buổi tối.
Cậu thở ra một hơi, “Chúng ta ngừng chiến, được không?”
Con ngươi Mạc Vấn Chi thâm thúy theo dõi cậu, không có lên tiếng.
Nam Thiên thở dài, chậm rãi hướng cửa đi đến, nhẹ giọng nói, “Đừng tới gần, tôi quá mệt mỏi rồi, chí ít anh hãy tha cho tôi một buổi tối đi.” Cậu thủy chung cầm con dao dính sát trên da, đi thẳng tới cửa ra, vẫn như cũ chặt con dao không buông.
Mạc Vấn Chi không có đuổi theo.
Hắn rốt cuộc tha Nam Thiên một buổi tối.