Tập Cảnh

Chương 13

Ngày hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng, có ảnh hưởng đến hạnh phúc sau này của hai người – một trong số đó, vị chưởng quản nội thị tập đoàn Hồng Hưng lớn mạnh, xuất thân khó có thể đánh giá hết được, bên ngoài khiến người người nhìn mà thèm nhỏ dãi – đại ác ma Mạc Vấn Chi.

Mặt trời chói chang nhô lên cao, Mạc Vấn Chi ngồi trong chiếc xe dài có rèm che toả ra khí lạnh, con ngươi đen trầm mặc đến kinh người ngóng nhìn về phía cửa cảnh cục khiến cho tài xế bị đông cứng không ngừng rụt lại cái cổ vì khí lạnh. Dù vậy cũng không thể làm cho nội tâm đang nóng như lửa của Mạc Vấn Chi hạ xuống chút nào.

Làm cái gì vậy chứ? Cư nhiên lại lâu như vậy!

Cảnh cục điều tra Nam Thiên, rốt cuộc sẽ đưa ra phán quyết như thế nào?

Giấu giếm thủ trưởng và đồng sự, cùng tội phạm tình nghi lén lút gặp gỡ, hơn nữa đến cuối cùng còn vì tình nhân mà đích thân đứng ra làm chứng, đem kẻ bị tình nghi đang tạm giam được quang minh chính đại thả ra, chỉ có cậu, tiểu cảnh viên đáng yêu mới làm ra cái việc ngốc nghếch như thế này.

Mạc Vấn Chi để tay lên ngực tự hỏi, nếu như mình là thủ trưởng của Nam Thiên, tám phần mười cậu đã bị trực tiếp ném vào bao tải rồi lập tức sẽ cho mai táng ở khu nghĩa địa.

Ra nhanh lên một chút đi! Chết tiệt!

Không để ý tới việc hút thuốc trong xe kín sẽ làm khói thuốc quanh quẩn khiến người hít phải không tốt, Mạc Vấn Chi rút ra một điếu thuốc, cầm tại hai đầu ngón tay, mi tâm (lông mày) xinh đẹp hoàn toàn nhíu chặt lại.

Lúc mà đám khói này toả ra hết, nếu như Nam Thiên còn chưa có đi ra… Mạc Vấn Chi hung ác, nham hiểm nheo mắt lại, đúng vậy, đại khái huyết thống hắc đạo thừa hưởng từ phụ thân vẫn còn bảo lưu một vài phần, lúc này nếu như ngửi được mùi tanh của máu và khói thuốc súng có lẽ sẽ vui vẻ hơn một chút. Nếu không phải Nam Thiên bày cách, làm ra thái độ không đồng ý thì sẽ rời đi, yêu cầu y đừng nhúng tay vào, đánh chết y cũng không để Nam Thiên một mình đi vào nghe cái buổi công bố kết quả điều tra chết tiệt đó.

Được rồi, được rồi, nghe lời Nam cảnh quan, mọi việc có thể dễ dàng tha thứ, xử lý sự tình nhẹ nhàng một chút, nếu như Nam Thiên bị mất dù chỉ một sợi tóc trong cảnh cục, cậu sẽ để đám chó săn luật sư đắt tiền kia đem toàn bộ cảnh cục làm rối tung cả lên là được.

A!

Điếu thuốc lá cháy ở đầu ngón tay làm cậu bị thương. Vốn tưởng rằng có thể tạm thời dẹp đi nôn nóng trong lòng, nhưng vị khói thuốc luẩn quẩn tại phổi dường như càng thêm tức giận hơn. Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Vấn Chi đen như đáy nồi, cậu phải thừa nhận điếu thuốc lá cũng không có lấy một chút tác dụng làm trấn định.

Không đợi nữa!

Đem điếu thuốc ra sức ấn mạnh vào cái gạt tàn, Mạc Vấn Chi mở cửa xe, đi nhanh về phía cửa cảnh cục.

Nếu như bọn họ dám gây chuyện với người của Mạc Vấn Chi cậu…

“Anh xuống xe làm gì?”

Tại tổ trọng án, một giây trước khi người bị tình nghi số một đại náo cảnh cục, một khuôn mặt còn trẻ tràn ngập dương quang đang xông ra cửa lớn, hầu như cùng lúc với Mạc Vấn Chi. Thấy rõ người mà mình thiếu chút nữa thì đυ.ng phải, Nam Thiên lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng biểu tình bất lực, “Mạc Vấn Chi, không phải anh đã ứng tôi sẽ hoàn toàn đợi tôi trong xe sao?”

“Lâu!” Dùng tay kiểm tra Nam Thiên từ đầu đến chân một lượt, xác định Nam Thiên không bị người ta ngược đãi, nét mặt Mạc Vấn Chi lộ ra chút hoà hoãn, bình tĩnh tra hỏi: “Vì sao không đi ra sớm hơn?”

“Anh cho đây là PARTY sao? Đây là nơi điều tra, xử phạt! Hiểu không? Không phải tôi nói muốn ra là có thể ra được.”

“Kết quả thế nào? Có bị xử phạt gì không?”

“Anh quan tâm?”

“Tôi đương nhiên quan tâm.”

Thẳng thắn mà nói, biểu tình hiếm khi nghiêm túc như vậy của Mạc Vấn Chi thực sự khiến cho Nam Thiên thấy cảm động.

Tuy rằng hắn là một tên biếи ŧɦái, nhưng đôi khi, cũng là người rất biết đạo lí…

“Cậu còn chưa có nói kết quả điều tra như thế nào.”

Nghe Mạc Vấn Chi cứ chấp nhất mà tra hỏi, nhìn đôi con ngươi tràn ngập mị lực đang nhìn chằm chằm mình, Nam Thiên vốn tâm tình không mấy vui vẻ trở nên có chút hoan hỉ.

“A, anh thoạt nhìn so với tôi còn khẩn trương hơn.”

“Nói lời vô ích.”

Khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ tức giận khiến cho tiểu cảnh quan đáy lòng kìm không được mà cười trộm, Mạc Vấn Chi tâm tình khó chịu không nặng không nhẹ mà vỗ vào cái ót.

“Muốn tôi nghiêm hình bức cung sao?”

“Không cần.” Nam Thiên không tiếp tục trêu đùa hắn nữa, “Không có gì, chính là bị đá ra khỏi tổ trọng án, quay trở lại tổ giao thông mà thôi.” Giả bộ làm như không sao mà nhún vai, kì thực là đau lòng nha.

Ghê tởm, cậu thật vất vả mới được điều động tới tổ trọng án được vài ngày a. Thế mà…

“Tổ giao thông?” Mạc Vấn Chi thở dài một hơi. Cái người này hỉ nộ không hiện ra trên mặt, có thể làm cho Nam Thiên cũng nhìn ra được hắn thở dài, có thể thấy được Mạc Vấn Chi là vô cùng quan tâm.

“Còn may, không có bị đá ra khỏi cảnh cục.” Cái tên kì quái này, từ trên mặt hắn khó có thấy được dáng tươi cười thật tình như vậy. Cùng nụ cười da^ʍ tà âm hiểm dâʍ đãиɠ thường thấy thì hoàn toàn bất đồng, có cảm giác rất trong sáng.

Hắn lại thay cậu mà lo lắng.

Thật không nghĩ tới.

Nam Thiên trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Tuy rằng mỗi tối cái tên chết tiệt hại cậu bị đuổi khỏi tổ trọng án kia đem cậu lăn qua lăn lại, nhưng mà, rất đáng giá.

“Nếu như ngay cả cảnh sát cũng không được làm nữa, vậy thì nguy.” Mạc Vấn Chi thấp giọng nói. Theo như lời cậu nói, cùng tâm tình của Nam Thiên rất là thích hợp.

A, dù sao cũng cùng một chỗ lâu như vậy, hỗn đản này ít nhiều cũng được giáo dục nhân tính nhiều lắm rồi, Nam Thiên nghĩ. Khi cậu phải ngồi chờ hình phạt của cảnh cục phán xuống cậu đã nghĩ tới hình phạt đáng sợ nhất đó chính là bị triệt để khai trừ.

May mà, kết cục không có thảm như vậy.

“Tôi cũng nghĩ như thế.” Nam Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Tuy rằng không phải là tổ trọng án, nhưng dù sao vẫn là cảnh sát.”

“Đúng. Cảnh phục của tổ giao thông thoạt nhìn cũng thật mê người.”

Gương mặt mỉm cười của Nam Thiên có chút co quắp lại, không thể tin được hắn lại nói vậy, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mạc Vấn Chi.

“Tôi thích cái kiểu dáng kia.” Dáng vẻ Mạc Vấn Chi ôn nhu tươi cười thật làm kẻ khác cảm thấy sợ hãi, “Bọn họ có phát cho cậu cảnh phục tổ giao thông chưa? Quên đi, tôi trực tiếp giúp cậu làm vài bộ, hi vọng đêm nay có thể đưa tới.”

“Mạc Vấn Chi.”

“Nếu đêm nay không đưa tới kịp, sáng sớm ngày mai đưa đến cũng không sao.”

“Mạc…Vấn…Chi…”

“Thế nào?”

“Anh là cái tên biếи ŧɦái!”

Cửa lớn của cục cảnh sát phát ra tiếng rống giận kinh người.

Lịch sử cùng kinh nghiệm đã chứng minh, biếи ŧɦái vĩnh viễn là biếи ŧɦái.

Cho dù hắn có cười trong sáng đến mấy đi nữa!

Cho dù trong lòng hắn thực sự biết quan tâm, thực tâm, chân thành hay nhân tính đi chăng nữa!

***

Báo án! Có người tập cảnh (tấn công cảnh sát)!

Địa điểm xảy ra: biệt thự xa hoa của Mạc Vấn Chi, lầu hai phòng chủ nhà —- trên giường lớn.

Tình tiết vụ án diễn ra thật kịch liệt.

“Đủ… Được rồi! Hô! A! Ư… Được rồi! Không nên…”

Hạ thể trần như nhộng, cảnh phục mặc sát trên thân cùng quần áo bên trong đã bị người nào đó dùng bạo lực mà xé tan, khoát lên trên vai, chỉ vì cổ tay bị triệt để trói trên đầu giường mà không thể rớt xuống.

“Ừ… ưm… Từ bỏ! Không nên… A ư…” Nụ hoa bị hung hăng ngậm vào mà liếʍ lộng, cảnh quan lớn tiếng nức nở, khó chịu cầu xin tha thứ.

“Cái gì không nên? Chẳng phải cậu thấy rất thoải mái sao?” Một bên dằn vặt thù du đã sưng đỏ, một bên thân thủ đi đến đôi chân đang không ngừng dãy dựa, dòng dịch trắng mịn ẩm ướt theo bắp đùi chảy xuống cửa động làm nó trở nên mềm mại hơn, sờ vào có cảm giác rất tuyệt, trên vẻ mặt tuấn mĩ của cái tên chết tiệt nào đó lộ ra nụ cười dạt dào ý cười.

“Nam cảnh quan, cậu bây giờ càng ngày càng tham nha, cái động nhỏ bé của cậu cư nhiên lại thích ăn nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ như thế.”

“Ư… Aha … Tôi… Tôi không có… A!” Vừa mới cãi lại, đầu ngón tay bỗng nhiên đâm vào cúc huyệt khiến thanh âm của Nam Thiên bị lạc đi, dư vị kɧoáı ©ảʍ thoáng biến mất, tiểu huyệt sưng đỏ vừa nóng bừng vừa ẩn ẩn đau, thân thể da^ʍ mỹ bị trói lại mạnh dãy dụa, “Không… Không nên đi vào! Không được… Ừ ư… Đau quá…”

Mạc Vấn Chi bất mãn nhướn mi: “Mới một ngón tay mà thôi, cậu vừa ngậm lấy lạp xưởng của tôi không phải thấy rất thoải mái muốn một lần nữa hay sao?”

Tôi nào có? Cảnh quan bị trói thở dốc, thật vất vả ngừng rêи ɾỉ, dùng nhãn thần oán hận trừng tên đại ma vương. Cậu vừa rồi tuy rằng cũng có lên cao trào hai lần, đầu óc có chút mê man mà khen y “Thật lớn”, thế nhưng cậu căn bản chưa có nói cái lời ngu xuẩn “Thật thoải mái”, “Lại lần nữa”. Hơn nữa bây giờ nơi đó đang bị cái người kia không chút lưu tình thao liên tục hai hiệp nhất định là đã sưng đỏ, cắm cái gì vào cũng đều có thể thấy đau.

Ngu ngốc! Biếи ŧɦái!

Con mắt thoạt nhìn hắc bạch phân minh (không phân rõ trắng đen), như một ngọn lửa rực đỏ, trong vắt đáng yêu, nhất là khi cảnh phục bị xé rách rớt trên ngực, dâʍ đãиɠ đến mức khiến người ta phải giơ ngón tay cái. Hơn nữa đối với tính dục cùng ham muốn chiếm giữ đều rất mạnh mẽ, đối với Mạc Vấn Chi mà nói, hai lần? Hừ, chỉ có thể coi đó là ăn sáng. Ngắm nhìn tiểu cảnh quan trên mặt mang theo nước mắt một lúc, vẻ mặt chiêu bài tươi cười tà ác của hắn lại xuất hiện: “Nhãn thần này đây là đang u oán sao? Nhất định là không được ăn no rồi.”

Nam Thiên nhất thời run lên, “Không có! Anh… Anh anh anh không nên vu cáo… A ư… Đủ rồi…”

“Yên tâm, tôi sẽ tận lực đút cậu ăn no.” Tự quyết định xem ra cũng là một bệnh trạng lớn của chứng ép buộc, hơn nữa còn biểu hiện rất rõ ràng khi trên giường. “Làm cho cái miệng phía dưới của cậu ăn no mới thôi.”

Cái tên đại sắc ma này! ANh muốn làm bản cảnh quan chết hay sao?

“Không nên a! Dừng… Đã no rồi!”

“Phải không? Tôi xem xem.”

“Anh làm cái gì? A a! Buông ra! Ô…” Mắt cá chân bị nắm lấy, Nam Thiên hiểu rõ rằng không thể tránh việc bắp đùi bị người nào đó mạnh mẽ tách ra. Bất đắc dĩ mở hai chân, mặc cho Mạc Vấn Chi quỳ hai gối chăm chú xem xét hạ thể, cảm giác run rẩy biếи ŧɦái xẹt qua toàn thân, nơm nớp lo sợ nói, “Thấy chưa? Bên trong đều là… Thứ đó của anh!” (Thứ đó là gì chắc ai cũng biết rồi ha =)))))

“Thực sự là no rồi.”

“Đúng vậy! Hiện tại anh đã biết rồi chứ?”

“Thật lãng phí! Thứ thuốc bổ trân quý thế này lại rớt uổng phí như thế.” Mạc Vấn Chi đem bắp đùi trắng nõn rắn chắc của Nam Thiên mở rộng, tự nhủ, “Ừm, xem ra phải làm lại một lần nữa rồi.”

“Cái… Cái gì?”

Làm lại lần nữa? Có ý tứ gì? Anh nghìn vạn lần đừng nên cùng cái suy nghĩ của tôi lúc này giống nhau a! Mưu sát a!

Thấy Nam Thiên phảng phất biểu tình thương cảm như sắp bị sát hai, Mạc Vấn Chi khó có được biểu tình ôn nhu phủ lên bờ vai hắn: “Đừng lo, tôi thế nhưng chính là tình nhân tốt đệ nhất thiên hạ, tôi biết cậu không muốn ăn bậy lạp xưởng.”

Hô, này cũng không tệ lắm. Đương nhiên a! Đại lạp xưởng kia của ngươi vừa nóng lại vừa cứng, có thể khiến người khác nhìn mà phải xanh mặt!

“Tôi biết cậu là nhớ nhung được ăn nó.”

Hả? Cái gì?

“Tôi biết cậu muốn rửa sạch cái miệng nhỏ nhắn để có thể lần nữa ăn.”

“Không… Không có! ANh không nên xằng bậy a! Tập cảnh a! Cứu mạng a!” Thanh âm khóc cầu khàn khàn đầy gợi cảm, kháng nghị của Nam Thiên không chỉ vô hiệu lực mà còn trở nên cực kì mê người.

Mạc Vấn Chi đối với cự tuyệt của cậu coi như không thấy, đem còng tay cậu mở ra. Nam Thiên nhắm ngay cơ hội này đá một cước vào bụng Mạc Vấn Chi, dự định chạy trốn, đáng tiếc thắt lưng vừa rồi mới phải chịu hai lần vận động kịch liệt mà nhũn ra không còn chút sức lực, hơi động một chút là  đau nhức không ngừng, Mạc Vấn Chi dễ dàng nắm lấy mắt cá chân cậu, hai ngón tay bôi lên một lớp bôi trơn dinh dính.

Chất lỏng ấm áp (nước tắm nha) chảy qua khí quan, Mạc Vấn Chi theo thói quen mà hơi dùng sức bóp một cái. (Yêu nhứt Tử Dạ Vân hí hí hí:x)

“A! Ư ngô… Ô…” Nam Thiên vừa đau vừa nóng mà phát sinh tiếng thở dốc, toàn thân hoàn toàn nhuyễn xuống.

Nam Thiên bị Mạc Vấn Chi trực tiếp nâng lên bế đến phòng tắm, rất nhanh, hai tay đã bị khép lại cùng một chỗ, khóa vào thành bể.

“Rất nhanh sẽ thanh lý sạch sẽ cái miệng nhỏi nhắn của cậu, bảo bối.”

Cảnh phục bị xé nát, hạ thân xích͙ ɭõa, da thịt sau khi làʍ t̠ìиɦ xong ẩm ướt mê người, cả người mờ mịt màu hồng phấn, thoạt nhìn tựa như một cảnh đẹp làm người nhìn yêu thích. Mạc Vấn Chi khéo léo đi đến vị trí cổ tay đã bj khóa ổn thỏa, đem Nam Thiên cố định lại, mỉm cười quan sát một hồi, đem cái ghế lùn đặt trong phòng cầm tiến đến (đoạn nì nhờ nàng Tử Dạ Vân giúp choa nếu hem ta chịu chết lun á TT^TT yêu nàng ghê cơ ~~~~ *ôm ôm*)

“Ô… Dừng tay…”

“Câm miệng!”

Cái ghế đặt ở bụng dưới của Nam Thiên, nó trở thành điểm chống cự của một người, bởi vì cả hai cổ tay bị khóa cơ hồ cả người tiếp cận với mặt đất, cảnh quan giãy dụa không được bất đắc dĩ ghé vào phía trên cái ghế, cái mông nhếch lên, hoàn toàn lộ ra cái tư thế đầy hổ thẹn. (đoạn này ta giải thích chút: Nam Thiên bị trói úp sấp nên nằm sấp lên cái ghế.)

“Nhìn tiểu cúc hoa lúc hé lúc hợp so với cái miệng phía trên kia thành thật hơn rất nhiều.” Cường ngạnh vặn bung đôi chân đang co quắp lại kia, Mạc Vấn Chi ngưng mắt nhìn chằm chằm lỗ nhỏ ở hạ hân Nam Thiên. Nếp uốn của hoa cúc hình dạng mỹ lệ làm người kinh ngạc, có lẽ bởi vì bị sưng đỏ, màu sắc đổ dần dần đậm hơn làm cho lỗ nhỏ càng trở nên diễm lệ ướŧ áŧ, “Liều mạng tham ăn, ăn xong rồi lại muốn thổ (nôn. Ở đây ta tìm không được từ thích hợp nên để nguyên văn. Thổ ở đây là chỉ em Thiên ăn d*ch của anh Chi xong muốn tràn hết ra người:”>), thật sự là một cái miệng nhỏ nhắn đáng giận.” Mạc Vấn Chi tấm tắc nói, dường như muốn tìn hiểu rõ hơn, hắn cắm đầu ngón tay vào, đồng thời mô phỏng theo côn th*t mà trừu sáp, Nam Thiên lập tức phát sinh tiếng nức nở không chịu đựng nổi.

“A… Đừng chạm! Cầu anh! Cầu anh đừng! Ô… Ừ…” Bị cảm giác kì dị sâu sắc cùng kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thanh âm Nam Thiên gần như biến thành nức nở cùng rêи ɾỉ. Cố gắng dãy dụa thân thể, nhưng căn bản không có biện pháp làm lỗ nhỏ phía sau thoát ly sự khống chế của Mạc Vấn Chi.

“Chạm vào một chút có gì mà không được? Không ngờ lại kêu sung sướиɠ như vậy.” Mạc Vấn Chi châm biếm dựa vào càng gần hơn. Tựa hồ nhận thấy được ánh mắt của người đàn ông này, động khẩu ngượng ngùng cường liệt co rút từng đợt, từ trong nội bích chậm rãi chảy ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c. Dòng dịch trắng mịn thuận theo bắp đùi trong cuồn cuộn không ngừng chảy xuống, da^ʍ mỹ khiến người huyết mạch dâng trào.

Mạc Vấn Chi vươn tay nắm lấy vòi phun nước đặt bên cạnh bồn tắm, lúc này Nam Thiên đang ở tư thế quỳ nhếch mông khiến tất cả trở nên dễ dàng.

Lúc vòi phun dài nhỏ xen vào trong cơ thể, Nam Thiên bị dị vật kim loại thình lình đâm vào lại càng hoảng sợ, tuy rằng không thô to, nhưng đồ vật kim loại lạnh như băng lại khiến cho cậu nổi da gà. Cậu thở dốc gấp gáp, liều mạng giãy dụa cái mông bị chà đạp, “Mạc Vấn Chi! Anh anh anh… anh đang làm cái gì? Đi ra! Ô… Ô Ư… Ưm… Ư… Rút ra cho tôi!”

“Tẩy sạch sẽ cho cậu, còn chưa bắt đầu đã sướиɠ thành như vậy rồi sao? Thật là.” Mạc Vấn Chi hít một tiếng, hung hăng đánh một chưởng lên cái mông đầy vết xanh tím, cái vỗ thanh thúy ở trong phòng tắm dị thường vang dội. Bắt đầu ác liệt mà ấn vòi phun dài nhỏ vào càng sâu, sau đó rút ra, lại xen vào, rút ra.

Thân thể đã bị điều giáo đến vô cùng mẫn cảm làm sao có thể chịu được chuyện như vậy?

“Ưm Ư… Thật lạnh… Ô không nên… Lạnh quá! Hộc hộc… Rút… Rút ra đi!”

“Không đủ sâu sao? Cái mông xoay thành như vậy rồi, còn dám nói với tôi cái gì mà rút ra.” Mạc Vấn Chi hừ lạnh một tiếng, tay cầm vòi nước trừu sáp nhanh hơn.

“Oa! Đừng… Đừng mà! Ư… Oa ô…” Thân thể run rẩy kịch liệt, còng tay cùng ống nước đánh vào nhau phát sinh thanh âm thanh thúy. Tuy rằng cực lực chống cự kɧoáı ©ảʍ đầy hổ thẹn, thế nhưng Nam Thiên không cách nào áp chế động tác bắt đầu đón ý hùa theo sự trừu sáp của lỗ nhỏ phía sau.

“Thật là, bị vòi nước thao một chút liền kêu lên như vậy rồi.” Mạc Vấn Chi trêu chọc, mở vòi nước trên tường.

Nam Thiên bị dòng nước không hề trong dự liệu thình lình ào tới làm cho hoảng sợ lùi lại, nhưng lập tức bị Mạc Vấn Chi đè lại.

“Không không không! Tôi không muốn! A… Buông… Đau quá!” Còng tay cái  ghế dưới hạ thân cố định tư thế khiến Nam Thiên chỉ có thể khóc kêu nhếch cái mông thừa nhận động tác của Mạc Vấn Chi, mặc kệ giãy dụa thế nào cũng không ra. Cái mông ở phía sau đang cắm vòi phun lạnh lẽo liều mạng giãy dụa, đong đưa ống nước thật dài màu bạc, giống như một hình ảnh dâʍ ɖu͙© tới cực điểm.

“Yên nào, bảo bối, cẩn thận không là tôi bị đã quấy rầy bất cẩn dẫn nước vào làm nổ bụng cậu đấy nha.” Mạc Vấn Chi cũng bị bộ dáng của Nam Thiên dụ dỗ đến khó thở, lại tàn bạo đánh một chưởng lên cái mông một mảnh xanh tím, không cho Nam Thiên giãy dụa lỗ nhỏ đang bị ống nước dẫn nước vào, phẫn nộ nói, “Rõ ràng là nước ấm, chảy vào rất thoải mái. Hết lần này tới lần khác kêu như vậy cứ như tôi đang ngược đãi cậu ấy.”

“Ô…” Anh rõ ràng chính là ngược đãi mà! Nam Thiên khổ không thể nói. Nhớ tới uy hϊếp của Mạc Vấn Chi, nói không chừng cái tên biếи ŧɦái này nóng giận, thật sự sẽ làm nổ bụng cậu mất… Không dám kêu khổ với hắn nữa, chỉ có thể nén giận, kiềm chế mình cùng “Kẻ bắt cóc” đàm phán, thanh âm run như cầy sấy nói, “Nè! Anh… Anh tẩy rửa như vậy đã được rồi chứ, có thể ngừng chưa?” Dòng nước trong cơ thể xác thực là nước ấm, sẽ không làm bên trong đông lạnh, nhưng mà cũng đủ đáng sợ, hơn nữa róc rách không ngừng chảy vào, bụng đã bắt đầu có cảm giác trướng trướng.

“Còn chưa đủ.”

“Đủ rồi!”

“Cũng dám lớn tiếng nói chuyện với tôi?” Mạc Vấn Chi hừ lạnh một tiếng, vặn vòi nước. Dòng nước đang rót vào thân thể lập tức mạnh lên.

Nam Thiên cả người run rẩy dữ dội, nức nở, “Đừng mà… Thực sự đừng mà… Ô ô…” Mạc Vấn Chi anh là tên đại biếи ŧɦái!

“Biết sai rồi sao?”

“Biết… Đã biết…” Ghê tởm! Ngược đãi nhân viên cảnh sát!

“Nếu đã biết, vậy liền tha thứ cho cậu.” Giọng điệu cao cao tại thượng thực sự là đáng ghét. Dòng nước tựa hồ đã nhỏ đi, nhưng cảm giác bụng trướng cũng càng ngày càng bức bách, mơ hồ có chút đau, Nam Thiên gấp đến độ chẳng như thế nào, không ngờ lúc này, cư nhiên còn nghe thấy mệnh lệnh của tên biếи ŧɦái, “Đong đưa cái mông.”

Cái gì? Nam Thiên ngẩn người.

“Đong đưa cái mông của cậu, làm mạnh vào.” Mạc Vấn Chi nói rõ ràng một lần nữa, tuy rằng thanh âm không lớn, ngữ khí lại kiên định trầm thấp, ý ngầm trong đó tương đương với ―― không nghe lời tôi liền chỉnh chết cậu.

“…”

“Cậu có làm hay không?” Lúc cái tên bị chứng ép buộc này nói chuyện thậ sự là khiến cho người khác muốn mang hắn đi ngũ mã phanh thây!

“…”

“Không nghe lời? Hử? Cậu muốn tìm cái chết có đúng hay không?”

Tiếng cười nhạt trở nên nguy hiểm khiến cả người Nam Thiên run lên, cậu vô cùng hiểu rõ thủ đoạn không đạt được mục đích tuyệt đối không thôi của Mạc Vấn Chi, nghĩ đến chính mình là một cảnh sát tốt bụng trẻ tuổi, bất không thể để cho vòi nước làm nổ bụng được, không thể làm gì khác hơn là nghẹn ngào, bắt đầu cố sức giãy dụa cái mông đang bị súc ruột trung.

“Ô… Ừ… A ân… Như vậy… Ô… Như vậy đã được chưa? Ô…”

“Đương nhiên không thể! Cố sức chút! Chà chà, vừa rồi còn dám nói cái gì mà đủ rồi, nhìn bộ dạng không chút sức lực nào của cậu, chỉ biết là không được ăn no.” Mạc Vấn Chi dùng ngôn từ dằn vặt Nam Thiên, nửa quỳ trên gạch men sứ chăm chú thưởng thức.

Rõ ràng là vì tiếp nhận súc ruột mà lã chã khóc, hình dạng cái mông duyên dáng nhưng e thẹn lại dâʍ đãиɠ không ngừng giãy dụa lên xuống trái phải, ống nước ở phía sau tựa như một con rắn bạc linh hoạt nhảy múa, không gì có thể dâʍ ɭσạи hơn điều này.

“Ô… Không được… Ư… Trướng quá… Ô ô…” Vòi phun xen vào trung tâm lỗ nhỏ, ở chỗ nếp uốn của cúc hoa có dòng nước trong chảy ra, hỗn hợp hòa lẫn với dịch nam nhân, không ngừng thao bắp đùi trong mà chảy xuống, trên sàn nhà nơi đầu gối run rẩy đang quỳ hình thành một vũng nước nho nhỏ.

“Thích bị vòi phun thao, hay thích bị được lạp xưởng của tôi thao?” Mạc Vấn Chi hung hãn hỏi. Đến cả đứa ngốc cũng biết, nếu như trả lời khiến Mạc Vấn Chi mất hứng, tình huống bi thảm trước mắt tuyệt đối sẽ không chấm dứt.

“Thích… Thích ư… Ô… Thích đại lạp xưởng của anh… Tha cho tôi đi, ô… Cầu xin anh…” Nam Thiên xấu hổ muốn chết giãy dụa, cả người da thịt vì xấu hổ mà đỏ bừng. Vòi phun kim loại trong cơ thể mang đến cảm giác bức bách ngày càng khó có thể chịu được, kinh khủng chính là tuyến tiền liệt cũng dưới sự bức bách, từ từ, khí quan dịu ngoan phía trước vậy mà lại bắt đầu chậm rãi ngẩng đầu.

“Ô… Tha… Tha cho tôi đi…” Ngắt nhéo cái mông một hồi Nam Thiên, nghĩ cậu đang lắc đầu mà khóc lớn lên bụng cũng sắp vỡ rồi. Mạc Vấn Chi không có quên biến hóa nơi hạ thể hắn, cong lên đôi môi duyên dáng, “Cảnh quan, cậu được tẩy rửa mà đứng thẳng lên rồi.” Bộ dạng Nam Thiên khóc sướt mướt cầu xin làm cho hạ thân phát nhiệt, hắn lo lắng một hồi, từ bi đóng lại vòi nước, “Đừng khóc nữa, đã đóng.”

“Ô… Rút… Rút!”

“Không dễ vậy đâu.” Mạc Vấn Chi tà ác trả lời, giây tiếp theo liền đến gần cái mông yêu kiều vì bị dằn vặt mà từng cơ đang run bần bật.

“A! Anh anh anh… hộc hộc… anh đang làm cái gì?” Nam Thiên lần thứ hai thở gấp thét chói tai.

“Liếʍ cậu.”

Lỗ nhỏ bị vòi phun vào, giống như đóa hoa mỹ lệ mọc giữa trung tâm. Đầu lưỡi của hắn tập trung chăm chú đảo quanh vòi phun nơi nếp uốn của cúc hóa, cường ngạnh liếʍ lộng, bức bách nó hé mở dưới đầu lưỡi của mình. Thanh âm dâʍ ɭσạи thấp thoáng ngượng ngùng rồi cực điểm.

“Đừng! Đừng mà! Ư… Ngô ngô a…” Dưới tình huống bụng chứa đầy nước, cái mông còn bị cắm vòi nước, cư nhiên còn bị người liếʍ lộng lỗ nhỏ đã sưng đỏ không thể chịu đựng thêm được nữa, Nam Thiên hầu như nhất giao chiến tựu toàn diện tan vỡ, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.

“Đừng xoay nữa! Vừa rồi muốn cậu xoay thì cậu vừa khóc vừa kêu, hiện tại không còn cơ hội nữa.” Thanh âm Mạc Vấn Chi bá đạo quát lớn từ phía sau truyền đến. Sau khi hát hiện Nam Thiên không vâng lời, ác ma thô bạo bắt đầu xoay nghịch vòi phun kim loại, rút ra gần hết, lại lập tức ngoan độc cắm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể.

Bụng chứa đầy nước ấm mà phình lên, cảm giác huyệt khẩu mẫn cảm còn muốn vòi phun trừu sáp khiến toàn thân trấn động, cường liệt đáng sợ.

Sau khi bị lộng hai ba lần, Nam Thiên bắt đầu lớn tiếng khóc xin tha thứ.

“Hiện tại biết phải nghe lời rồi chứ.” Mạc Vấn Chi vươn tay xuống dưới, nhẹ nhàng bóp phân thân của cậu cảnh quan đang dựng thẳng một chút, tiếp tục vùi đầu làm việc.

Đầu lưỡi quay xung quanh vòi phun, cẩn thận liếʍ duyện một vòng xung quanh nếp uốn, da thịt phải chịu quá nhiều thứ ma sát trở nên mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ một cái lỗ nhỏ liền mãnh liệt co rút lại, thế nhưng bởi vì có vòi phun cắm vào, căn bản không có cách nào hoàn toàn khép lại.

Nam Thiên liều mạng lắc đầu, tóc ngắn tung bay giữa không trung, nước mắt cùng mồ hôi làm khuôn mặt anh khí (khí khái anh hùng) ướt sũng, gợi cảm đến mức đủ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ đến chà đạp của bất cứ kẻ nào.

“A… Đừng liếʍ… Đừng liếʍ nơi đó!”

“Đừng liếʍ ở đó? Ở đây sao?” Một bên dù bận vẫn ung dung hỏi, một bên tiếp tục liếʍ lộng, cố ý tăng thêm lực đầu lưỡi.

“Ư ưm… Trời ạ! Oa! Mạc Vấn Chi, anh… anh tha cho tôi đi… Ư…” Mỗi một lần co rút lại đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới tuyến tiền liệt, Nam Thiên bị loại thủ pháp hạ lưu này trêu đùa như muốn ngất đi, sinh ra những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.

“Có sướиɠ hay không? Nghĩ không ra cậu không chỉ thích ăn lạp xưởng, còn thích uống nước.”

“Không… Ư nha! Ô ô… Hà a… Muốn chết! Chết mất! Hộc a…” Kɧoáı ©ảʍ kì dị từ nếp uốn mẫn cảm đảnh thẳng lên thần kinh, thắt lưng quả thực như muốn vỡ vụn. Tuy rằng biết sữ không như vậy, nhưng Nam Thiên cuối cùng vẫn không thể điều khiển tự động đong đưa cái mông.

Thanh âm Mạc Vấn Chi thờ ơ cảnh cáo tiến vào màng tai, “Cảnh quan, cẩn thận tiểu đệ đệ của mình đi, không có sự cho phép chửa tôi không được bắn, bằng không…” Một bên đưa lời cảnh cáo, một bên với tay xuống phía dưới, hứng thú ngắm nhìn Nam Thiên đang run rẩy, phân thân đã rơi lệ đầy một mảng.

“Ô… Đừng! Mạc Vấn Chi… Ưm… Ô đừng như vậy…”

“Dựng thẳng đến như vậy, thật là rất có tinh thần nha.”

Đùa bỡn một hồi, ngón tay thon dài cong lên, búng một cái lên khí quan tinh xảo kia. Thanh âm Nam Thiên thét chói tai mang theo sự kinh hoàng xẹt qua tai.

“A a a! Từ bỏ! Ô… Dừng lại! Ư… Đừng… Ô… Đừng dằn vặt tôi như vậy nữa…” Cơ thể vốn là những đường cong ưu mỹ, nay tiểu phúc đột nhiên bị tập kích mà liên tục co quắp giãy dụa, mồ hôi ướt đẫm người, nổi lên sáng bóng gợi cảm.

“Chính là muốn dằn vặt cậu, dằn vặt đến khi cậu sướиɠ lên trời mới thôi.”

Cùng lúc dằn vặt phân thân xinh đẹp phía trước, Mạc Vấn Chi cũng không buông tha cho cúc động khả ái, chiếc lưỡi thô ráp không chút lưu tình đảo quấy khiến động khẩu điên cuồng co rút lại, cảm giác này khiến Nam Thiên toàn thân sôi trào du͙© vọиɠ khóc rống, thở dốc, co quắp, rêи ɾỉ, khóc, giãy dụa… Mỗi một động thái ở bên trong đều chuyển thành sự run rẩy của cái lỗ nhỏ, chuẩn xác không gì sánh được truyền thẳng đến đầu lưỡi của Mạc Vấn Chi.

Tựa như toàn bộ những gì của Nam Thiên đều bị hắn khống chế tại lưỡi vậy!

Cảm giác được phân thân của Nam Thiên trong tay càng nhảy càng nhanh, Mạc Vấn Chi không hề báo trước đột ngột kéo vòi phun ra.

“A a a a a a!” Hỗn hợp nước ấm cùng jingye (đúng nguyên tác =))) jingye chính là …. cái ấy ấy đó, lỏng lỏng á, trắng đυ.c á =))))) từ lỗ nhỏ bị tàn phá phun ra ngoài, tưới ướt toàn bộ phòng tắm. Không đợi Nam Thiên sau khi bị dày vò hét lên suy yếu hồi phục lại, Mạc Vấn Chi nâng thương thẳng tiến, côn th*t cực lớn đã ngạnh đến phát đau cắm một nhát liền đâm thẳng vào nơi sâu nhất.

Song kích đào núi lấp biển khiến cho người ta thoáng cái liền đánh mất ý chí, dị vật nóng như lửa hung hăng khuấy đảo, luật động tiến lùi, mỗi lần đều đâm vào nơi sâu nhất. Nam Thiên liều mạng ngẩng cổ, thân thể run rẩy dữ dội hùa theo, “A! Ư… … A! Ô ưm! Hộc a… Thô quá… Ô… Hộc hộc a, ô! Mạc Vấn Chi cái đó của anh… Cái đó quá… Ưm ngô… Ngô… quá đáng sợ rồi…”

Cái môn yêu kiều vì tư thế quỳ xuống đất mà làm tăng thêm độ mạnh và sâu khi đâm vào, tần suất Mạc Vấn Chi ra vào bắt đầu tăng tốc, hòa theo tiếng rêи ɾỉ càng ngày ngang cao của Nam Thiên, Mạc Vấn Chi ôm lấy cái mông vì bị cắm mà liều mạng co rút, hung hăng mạnh bạo xỏ xuyên.

“A a! Đã chết! Muốn chết!” Nam Thiên khóc kêu bắn ra, nhũ bạch sắc đích tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun đáo gạch men sứ thượng.

Mạc Vấn Chi hồng hộc thở dốc liễu một hồi, nâng Nam Thiên đang xụi lơ dậy, nhét vòi phun vào.

“Mạc Vấn Chi, anh anh anh lại làm cái gì…” Bị lăn qua lăn lại không còn chút khí lực, Nam Thiên hoảng sợ phát hiện cái mông lại bị nhét vào đồ vật nào đó.

“Rửa sạch cho cậu nha. Sướиɠ một chút rồi liền quên sao? Tôi sớm đã nói sẽ rửa sạch cậu lần nữa rồi lại tiếp tục, miễn cho cái miệng nhỏ nhắn của cậu ăn rồi lại nhổ ra, lãng phí lòng trắng của tôi.”

Nam Thiên cả người chấn động, chỉ chốc lát sau khi, kiệt sức khản giọng rống lên, “Anh còn chưa đủ sao? Anh cái đồ bệnh tâm thần này! Cái nơi kia của anh có phải bị bệnh hay không?”

“Đương nhiên không đủ. Được rồi, nói đến bệnh, Mạch Khắc nói muốn cậu qua nói chuyện với y một chút.”

“A a a! Anh mau rút cái đồ kia ra! Tôi không muốn… Ô… Tôi thực sự từ bỏ…”

“Tôi đã nói chuyện xong với y rồi, thứ tư cậu đi gặp y đi.”

“A! Anh còn đổ thêm? Anh thực sự mở vòi nước? Ừ… Ô… Người đâu cứu mạng! Tập cảnh a! Mưu… Mưu sát cảnh sát…”



Hành vi phạm tội tập cảnh tối nay, thoạt nhìn tựa hồ mới chỉ là tiến hành được phân nửa mà thôi…

Thứ tư, lại là một ngày nắng.

Nằm vùng thất bại, còn bị tội phạm tình nghi dụ dỗ trên giường, cảnh sát Nam Thiên bị ăn sạch sẽ rốt cục bị khai trừ khỏi tổ trọng án công chính nghiêm minh, mà Mạc Vấn Chi bề ngoài vô tội, bản chất tà ác tổng tài tập đoàn Hồng Hưng, vẫn an ổn ngồi ở vị trí trọng án tổ tình nghi tội phạm nhân đầu tiên.

Hơn nữa, vẫn như trước, bởi luật sư đoàn khổng lồ của Mạc Vấn Chi cùng kỹ thuật che giấu vết của hắn rất có tiến bộ, điều tra vẫn như cũ giẫm chận tại chỗ.

Nghe trộm trị liệu tâm lý?

Nằm mơ đi!

Có vết xe đổ kia, hiện tại ngay cả phòng làm việc của bác sĩ tâm lý cùng với bác sĩ tâm lý đều trang bị đầy các loại chống máy điều tra, chỉ cần tổ trọng án dám nghe trộm, đảm bảo tiếng cảnh báo trong vòng ba giây sẽ vang vọng toàn bộ khu vực thành thị, trực tiếp làm thị trưởng cùng thị trưởng phu nhân tỉnh giấc.

Có điều, ngay cả như vậy, khi Nam Thiên ngồi ở trong phòng trị liệu tâm lý, đối mặt với bác sĩ tâm lý Mạch Khắc có thái độ ôn hòa, con mắt vẫn không nhịn được tìm tòi chung quanh bóng dáng máy nghe trộm.

Ai kêu cậu không lâu trước còn ngồi ở trong cảnh cục, cùng đồng sự nghe trộm trị liệu tâm lý của Mạc Vấn Chi chứ?

Kết quả hiện tại biến thành chính mình có bóng ma tâm lý.

Hơn nữa…

“Vì sao tôi cũng phải cùng bác sĩ tâm lý nói chuyện?”

“Chính là vì hiện nay cậu còn chưa phát hiện ra, có điều trên thực tế, Nam Thiên, cậu cần…”

Nam Thiên trong lòng không phục, mặc kệ Mạch Khắc giải thích có bao nhiêu ôn hòa, cậu vẫn quyết định nói với Mạch Khắc, “Tôi không cần trị liệu tâm lý. Chớ có hỏi Mạc Vấn Chi mới cần trị liệu.”

“Không sai, hắn xác thực cần.” Mạch Khắc mỉm cười, “Hắn cũng không mực nỗ lực tiếp thu trị liệu tâm lý.”

“Ngày hôm nay là thứ tư, người anh muốn gặp hẳn là thị Mạc Vấn Chi.”

“Tôi cũng có thể nói chuyện với cậu.”

“Vì sao?”

“Bởi vì cậu là người vô cùng quan trọng với hắn.”

Sắc mặt Nam Thiên bỗng nhiên biến đổi, mất tự nhiên hạ mi mắt, “Ừm… Anh thực sự nghĩ như thế?”

“Đương nhiên. Tôi đây là một chuyên gia tâm lý, hơn nữa, tôi đã quen Mạc Vấn Chi rất nhiều năm rồi.”

“Anh xác định?”

“Cậu không tin phán đoán của tôi?”

“À không, đương nhiên không… A khụ khụ khụ… khụ khụ…” Phát hiện chính mình thiếu chút nữa cười lên, Nam Thiên cố sức ho khan.

Nam Thiên, cậu đúng là tên không có tiền đồ, tuyệt đối không được cười!

Tại sao y lại để ý đến từng chút từng chút thái độ của Mạc Vấn Chi như vậy? Tên kia, rõ ràng là một tên đại biếи ŧɦái.

Ngày hôm trước hắn còn đặt mua một thùng đạo cụ đáng sợ, riêng còng tay đã có hơn hai mươi mốt cái, còn có cả dây xích trân châu…

“Khụ khụ…Có lẽ tôi có chút quan trọng với hắn…”

“Điều này dẫn đến bệnh tình của hắn càng ngày càng nghiêm trọng.”

“Ừ, tôi cũng như thế nghĩ, tôi… Cái gì? Chờ một chút, anh vừa nói cái gì?” Nam Thiên nói đến đây liền ngừng. Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu, khϊếp sợ nhìn Mạch Khắc, “Tôi khiến bệnh… bệnh tình của hắn…”

“Cảm giác bất an của hắn đang nặng thêm, Nam Thiên. Bình thường cậu với hắn ở cùng một chỗ, hẳn là cũng cảm giác được điều này.” Biểu tình Mạch Khắc có phần nghiêm túc, ánh mắt phảng phất có thể xuyên thủng nhân tâm đứng trên mặt Nam Thiên, “Tình huống của hắn, càng ngày càng không ổn định.”

“Thật sao?”

“Hắn gần đây có phải có chút không bình thường hay không?”

“Hắn từ xưa đến nay chưa từng bình thường qua.” Nam cảnh quan trả lời không cần nghĩ ngợi.

“Tôi là nói, gần đây. Ví dụ như, gần đây hắn và cậu ở chung, hành vi có có thay đổi gì hay không?”

“Cái này… Còn phải xem anh muốn hỏi là thay đổi về mặt nào…” Nam Thiên nhăn mi, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng.

Lẽ nào hành động đại lạp xưởng của Mạc Vấn Chi buổi tối mỗi ngày càng ngày càng kiêu ngạo xâm lược, là do bệnh tình đang nặng thêm?

Đêm qua, cái tên biếи ŧɦái kia ép Nam Thiên thay đổi N bộ cảnh phục, sau khi thay bộ đồ cảnh sát giao thông xông, liền đổi sang đồ cảnh sát bộ hình sự, thay bộ cảnh sát hình sự xong lại đến phiên bộ phòng chống bạo lực, trời biết hắn làm đâu ra lắm cảnh phục đến thế.

Càng đáng sợ hơn chính là, mỗi một lần đổi cảnh phục, cái tên Mạc Vấn Chi bệnh hoạn nghiêm trọng kia lại hứng thú một lần, Mạch Khắc tuyệt đối không thể tưởng tượng được cái mông đang ngồi ở trước mặt y Nam Thiên lúc này đang kháng nghị có bao nhiêu nghiêm trọng.

Thánh mẫu Maria ơi!

Tạo hóa sao có thể sáng tạo ra chứng ép buộc biếи ŧɦái như thế chứ?

“Nam Thiên, để trị liệu cho Vấn Chi, tôi cần sự phối hợp của cậu.”

Sắc mặt của vị tinh anh gới cảnh sát sẵn sàng dâng hiến trở nên xấu xí.

Không phối hợp… Được không?

Nếu như làm trầm trọng thêm là bệnh trạng của chứng ép buộc chuyển biến xấu, vậy có nghĩa cậu rồi sẽ có một ngày ở trên cái giường to rộng của Mạc Vấn Chi chết bất đắc kỳ tử bỏ mình, hơn nữa còn là bị còng hai tay, cảnh phục mặc phía trên xích͙ ɭõa phía dưới, PP cùng bắp đùi trong trắc nhất định tràn đầy vết bầm tím.

Cuối cùng, trên báo cáo khám nghiệm tử thi còn có một dòng gây chú ý, tuyệt đối là —— người này trước khi chết bị người cường bạo một trăm lần nha!

Thực sự là một kiểu chết vô cùng thê thảm… Ngay cả ba ba trên thiên đường cũng sẽ khóc thay cho cậu đi?

Nam Thiên thở dài một hơi, “Tôi cần phối hợp thế nào?”

Thấy cậu khẳng khái hợp tác, Mạch Khắc như trút được gánh nặng, “Đầu tiên, cậu tuyệt đối không được để hắn thấy được ý định muốn rời đi của cậu, thậm chí là hành vi khiến hắn hiểu lầm cũng không được.”

“Tôi chưa từng nghĩ tới rời xa hắn.”

“Thứ hai, không nên phản kháng hành vi chiến giữ của hắn, bởi vì … điều đó sẽ dẫn phát cảm giác bất an của hắn, hắn sẽ nghĩ người mà hắn coi trọng đang muốn rời đi sự nắm giữ của hắn. Trên thực tế, hắn tuyệt đối không muốn thương tổn cậu, chỉ cần cậu đem điều này trở thành tình thú…”

“Yên tâm, tôi căn bản không phản kháng được.” Nam Thiên trợn mắt.

Bằng việc Mạc Vấn Chi đã học qua nhu đạo hòa cùng quyền đạo… Trời biết còn có tà môn võ công gì khác nữa không, tóm lấy người cảnh sát khỏe mạnh cương tráng như cậu dễ như tóm một con gà vậy.

Thực sự là trời xanh không có mắt.

” Một yêu cầu cuối cùng, chính là việc này nếu làm sẽ tương đối khó khắn, thế nhưng nếu như cậu có thể tận lực…”

“Bác sĩ Mạch Khắc, anh cứ việc nói thẳng đi.”

“Tôi mong muốn… Lúc Vấn Chi làm ra vài việc cưỡng chế đối với cậu, ví dụ như, lúc mà cậu bị trói lại, cậu có thể tận lực làm ra bộ dạng hưởng thụ.”

“Hưởng thụ?” Đường nhìn của Nam cảnh quan có điểm đăm đăm.

Hưởng thụ chính là giống như… con heo vừa bị trói lại vừa đợi làm thịt, hưởng thụ một cây đại lạp xưởng chỉnh ngày chỉnh đêm PP vốn hoàn mỹ cong tròn thao thành một khối bánh ga tô phô mai tan một nửa?

Oa…

hật không hỗ là bác sĩ tâm lý tư nhân của Mạc Vấn Chi.

“Cậu thậm chí có thể chủ động năn nỉ hắn trói chặt cậu, ca ngợi tính độc chiếm của hắn, khi hắn cảm giác được cậu biểu hiện tán thành tính chiến giữ của hắn, hắn sẽ vô cùng an tâm, cảm giác nôn nóng sẽ giảm thiểu, đối với bệnh tình của hắn sẽ có lợi rất lớn. Nam Thiên, làm như vậy… cậu thấy có vấn đề gì không?”

“Ừm…” Trầm ngâm một hồi, Nam Thiên gật đầu, “Có một.”

“Có thể nói với tôi không?” Mạch Khắc dùng ngữ điệu của một chuyên gia vừa bình tĩnh vừa trấn an lòng người, ôn hòa hỏi, “Có khi tôi có thể cho cậu một ít ý kiến hữu dụng.”

“Nếu như, tôi là nói nếu như nha.” Nam Thiên khiêm tốn thỉnh giáo, “Nếu như anh trị chứng ép buộc hắn, song tôi lại biến thành một người bị cuồng ngược, như vậy trị liệu của anh rốt cuộc là thành công, hay là thất bại?”