Chín giờ sáng, tân tổ viên tổ trọng án vội vội vàng vàng chạy đến cảnh cục để làm việc. Cảm tạ trời đất, cái tên ác ma kia thật sự không làm gì với cậu cả. Vừa nghĩ đến chính mình bị Mạc Vấn Chi ôm chặt ngủ một đêm, trái tim đáng thương sẽ liên tục đập thình thịch, thành thật mà nói, hình dáng nhắm mắt ngủ của tên hạ lưu đó thật là đẹp đến mức làm cho lòng dạ người ta ngứa ngáy.
Khuôn mặt đẹp như vậy, vì sao không thích bị người ta cắm vào, trái lại cứ thích đi cắm vào người khác? (Đâu ra cái chân lý đó vậy ‘_’)
Thật quá đáng!
“Nam Thiên, tối qua gọi di động cho ngươi mà sao không chịu bắt máy”. Thấy Nam Thiên đi vào, Tiểu Phân là người đầu tiên từ trên ghế đứng dậy.
“Không chỉ là không bắt di động, đến cả điện thoại nhà cũng không có ai nghe”, Tiểu Phân cầm một tập tư liệu đưa cho Nam Thiên, “Đêm qua chúng ta nhận được một tuyến báo khẩn cấp, nói là ‘Thái tử’ sẽ xuất hiện ở bến tàu Hạ Loan giao dịch cùng một tên hắc bang lão đại. Thế nhưng không cách nào tìm được ngươi”.
Nam Thiên sửng sốt “Thái tử đêm qua hiện thân? Có bắt được không?”.
“Bắt được thì đã mở tiệc mừng rồi, ai, tên khốn đó quả thật là hơn cả quỷ thành tinh mà”. Tiểu Phân thở dài một hơi, “Chúng ta mai phục mấy giờ liền,mới nhìn thấy một tên có vẻ là ‘Thái tử’ trên canô hướng về phía bến tàu, chỉ cần vừa lên bến tàu hắn nhất định phải chết. Thế nhưng hắn còn cách bến tàu khoảng 300m, không hiểu vì sao bỗng nhiên quay người bỏ chạy. Chết tiệt!”.
“Xác định là ‘thái tử’ à?”.
“Người thì không có bắt được, trời thì tối đen, lúc đó còn cách khá xa, chỉ có thể loánh thoáng thấy hắn đứng ở trên canô, ai mà xác định được? Bất quá ta có thể khẳng định được tên kia nhất định là thằng khốn Mạc Vấn Chi”. Nhắc tới tên Mạc Vấn Chi khiến tổ trọng án bị xoay như chong chóng, Tiểu Phân lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
“Tên đó không có khả năng là Mạc Vấn Chi”.
“Như thế nào mà ngươi biết được”.
Bởi vì cả đêm qua ta cùng hắn ngủ một chỗ mà, bất quá cái đáp án này có đánh chết ta cũng sẽ không nói cho ngươi.
“Ta chỉ…cho là một người giảo hoạt như hắn hẳn là sẽ không tự mình tham gia giao dịch đâu?”.
“Thế nhưng căn cứ vào tin tức mà chúng ta được cung cấp, ‘thái tử’ không tin người khác, phần lớn giao dịch đều đích thân thực hiện”.
“Nam Thiên”. Phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm uy nghiêm của lão đại.
Nam Thiên nhảy dựng lên, xoay người trả lời lớn “Có mặt”.
“A, ngày hôm nay lại quay về mặc cảnh phục à. Hảo tiểu tử, đóng bộ cảnh phục đó trông cũng đẹp trai”. Lão đại xem ra đã không để trong lòng việc Nam Thiên tối qua không cùng hành động với đội, ông cười quan sát đôi mắt anh khí tràn trề của Nam Thiên. “Ngày hôm qua hành động bắt ‘thái tử’ của chúng ta thất bại ngươi biết chứ?”.
“Báo cáo lão đại, Tiểu Phân đã nói cho ta biết”.
“Người thì tạm thời chúng ta chưa bắt được, bất quá, tên tiểu tử Mạc Vấn Chi kia cũng đừng tưởng rằng dễ dàng như vậy. Đi, chúng ta đến tập đoàn Hồng Hưng nhìn xem hắn một chút”.
Đến tập đoàn Hồng Hưng? Sắc mặt Nam Thiên khẽ biến. Thế thì chẳng phải chủ động dâng lên tận cửa sao.
Tuy rằng đêm qua biểu hiện của Mạc Vấn Chi rất tốt, thế nhưng hiện nay phòng thủ sách lược tốt nhất vẫn là ‘kính nhi viễn chi’* mà.
“Thế nào còn không đi?”. Lão đại bước hai bước mới phát hiện Nam Thiên còn đang đứng yên tại chỗ.
“Lão đại…cái này, ta còn đang mặc cảnh phục”. Nam Thiên chỉa chỉa bộ cảnh phục trên người, bời vì qua đêm ở nhà Mạc Vấn Chi, không có hoán tẩy y phục, ngày hôm nay chỉ có thể tiếp tục mặc cảnh phục đến sở làm.
Thành viên tổ trọng án bình thường đều chỉ mặc thường phục.
“Cảnh phục có cái gì không được? Làm Mạc Vấn Chi kinh sợ một lúc mới tốt”.
Lão đại…trong mắt một tên biếи ŧɦái thì đó lại là thứ tình thú đạo cụ gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ tốt nhất đó a.
Nam Thiên một bên khóc thầm bi thảm, một bên thì thân bất do kỷ bị lão đại lôi đi.
Tập đoàn Hồng Hưng, tầng bốn mươi tám, phòng làm việc của chủ tịch.
Chính giữa căn phòng, là tấm thảm trài sàn lông thú trắng thuần mang đầy đau thương trong ký ức của Nam Thiên, vẫn còn đặt đó làm cậu nhìn thấy mà giật mình.
“Mạc Vấn Chi tiên sinh, chúng ta lại đến quấy rầy nữa rồi”. Lão đại tổ trọng án uy phong lẫm lẫm đại giá quang lâm, phía sau đường nhiên là Nam Thiên với một bộ cảnh phục vừa khít với dáng người.
“Hoan nghên hoan nghênh, các vị cảnh quan, lần này lại có chỗ nào cần ta hỗ trợ điều tra vậy?”. Mạc Vấn Chi ngông nghênh bắt chéo hai chân, ngồi ở phía sau bàn làm việc lớn, bày ra một dáng dấp của công dân lương thiện. “Có chỗ nào cần ngài cứ nói, bản thân ta thích nhất là cũng với cảnh quan gặp gỡ giao hữu mà”. Ánh mắt có thâm ý đảo qua Nam Thiên.
Nam Thiên cả người không được tự nhiên, trên cái lưng đang đứng thẳng toát ra mồ hôi lạnh.
Hai vị cảnh quan ngồi xuống phía bên kia bàn làm việc, bắt đầu uy nghiêm đối thoại.
“Mạc Vấn Chi tiên sinh, chúng ta muốn biết vào mười hai giờ đêm qua cho đến ba giờ sáng hôm nay, ngài đang ở đâu?”.
“Ta ở nhà”
“Trong lúc đó không có đi ra ngoài sao?”.
“Không có”.
Lão đại cười nhạt “Có người có thể chứng minh được hành tung của ngài chăng?”.
“Đương nhiên”. Mạc Vấn Chi tỏ vẻ thờ ơ mà đảo mắt qua lại, tại gương mặt Nam Thiên di động một chút. “Có người cả buổi tối đều cùng ta một chỗ”.
Nam Thiên đã sớm cứng ngắc hồi lâu đều nổi cả da gà da vịt lên.
Lão ba à, nhi tử của ngươi sẽ sớm chết không toàn thây rồi…
“À! Vậy có thể cung cấp cho chúng ta tính danh địa chỉ của người đó không?”.
Ô…chết chắc rồi.
“Tối hôm qua người đã ở cùng ta là…”
Tít tít tít tít
Tiếng chuông của điện thoại di động cắt đứt câu trả lời của Mạc Vấn Chi, Nam Thiên thiếu chút nữa là nhảy dựng lên quỳ xuống dưới chân lão đại mà tự thú bấy giờ thở phào một cái, cả người tê liệt ngã xuống tựa lưng vào ghế dựa.
“Thật ngại quá, là điện thoại từ cảnh cục”. Lão đại cầm lấy điện thoại, đi ra ngoài của phòng làm việc.
Nguy hiểm thật, tim Nam Thiên còn đang đập loạn xạ.
“Xé bỏ cái bộ cảnh phục kia đi, sau đó từ phía sau cắm vào cảm giác nhất định sẽ siêu sảng khoái. Bảo bối, hiện tại anh rất muốn đem cưng làm đến chết đi sống lại”. Thanh âm đè nén của Mạc Vấn Chi bỗng nhiên từ phía đối diện truyền đến. Đan phượng mỹ mục (ý bảo mắt Chi Chi đẹp) nhìn Nam Thiên chằm chằm giống như đang ngắm một món mỹ thực, sâu trong con mắt hừng hực du͙© vọиɠ hỏa diễm như thiêu đốt, dùng ngữ khí ra lệnh mà nói “ Tám giờ tối đến nhà anh, nhớ kỹ phải mặc cảnh phục”.
Lại đến nữa!
Thần kinh vừa được thả lỏng trong chốc lát của Nam Thiên lại trở nên căng thẳng, Nam Thiên phát hiện nguy cơ thật sự đang cuồn cuộn kéo tới mãnh liệt.
“Không”. Chỉ có kẻ ngu ngốc nhất của cảnh giới mới đáp ứng cái chuyện chủ động chịu chết này.
“Anh bảo đảm sẽ cho em ăn no lạp xưởng, cả buổi tối sẽ dục tiên dục tử”.
“Không”. Ta cũng không muốn bị một cây lạp xưởng hạ lưu xấu xa làm cho nghẹn chết, cho dù chủ nhân của cái cây lạp xưởng đó sở hữu một bản mặt mê người còn hơn cả thiên sứ.
‘Em đang cự tuyệt anh à?”. Mạc Vấn Chi lạnh lùng đánh giá cậu, đôi môi duyên dáng chậm rãi hất lên, bỗng nhiên đem thanh âm lên cao gấp đôi, hướng ra phía của phòng làm việc giương giọng “Cảnh quan, cả buổi tối hôm qua thì ta đang ôm…”
“Câm miệng! Câm miệng”. Nam Thiên hầu như nhảy qua phía đối diện để che cái miệng ghê tởm của hắn lại, kinh hoàng mà quay lại nhìn cánh cửa đang khép hờ, nghiến răng nghiến lợi mà nói “Ta biết rồi”.
Ta là thằng ngu nhất cảnh giới!
Quan đế gia à, ta rốt cuộc đã phạm vào cái tội gì mà lại rơi vào sự nghiêm phạt lâu dài như vậy a.
Mạc Vấn Chi lộ ra dáng cười đắc ý.
“Mạc tiên sinh, ngài vừa nói cái gì?”. Lão đại nghe xong điện thoại quay lại hỏi.
“À, ngày hôm qua cả buổi tối ta đều cùng các bảo tiêu ở một chỗ, tổng cộng có bảy người, trong phòng bốn người còn ba người ở bên ngoài, bọn họ có thể chứng minh tối qua ta không có ra khỏi nhà. Tên tuồi địa chỉ ta đều có thể cho ngài”.
“Cảm tạ, chúng ta sẽ điều tra từng người”. Lão đại thu hồi danh sách tên tuổi địa chỉ mà Mạc Vấn Chi đưa, quay đầu lại “Nam Thiên, sắc mặt ngươi sao kém như vậy? Khó chịu à?”.
“Không…Không có…”
Chỉ là tối nay, có một cuộc hẹn cực kỳ biếи ŧɦái đang chờ ta.
Ding dong.
Nam Thiên bần thần ngơ ngác đi tới trước cửa nhà của Mạc Vấn Chi, đứng nửa ngày mới bất chấp khó khăn mà nhấn chuông cửa.
Thầm ao ước rằng tên cầm thú sẽ giống như đêm qua có nhân tính một chút, nếu như cái thô to của hắn không cùng với cái mông của cậu trừu động, mà chỉ cần bị hắn ôm ngủ, cũng không tệ lắm…
Đại môn mở ra, Mạc Vấn Chi xuất hiện trên bậc thang.
“Em đến muộn”. Mạc Vấn Chi nhìn đồng hồ đeo tay một chút, không hài lòng liếc mắt nhìn Nam Thiên, “Hiện tại đã tám giờ mười lăm phút rồi”.
“A? Đến muộn? Như vậy…Như vậy lần sau ta đúng tám giờ sẽ trở lại”.
Mạc Vấn Chi một tay nắm lấy Nam Thiên đang dự định chạy trốn “Định trốn à?”. Kéo lấy tay Nam Thiên, cấp tốc đem cậu lên phòng ngủ của mình.
Bị nặng nề quăng xuống trên nệm lò xo khiến Nam Thiên một trận đầu váng mắt hoa.
Tên quái vật này từng học qua cầm nã thủ** à? Lực tay cũng quá mạnh!
“Tiểu Thiên à, bộ cảnh phục đẹp đẽ của em, em muốn tự cởi ra, hay là để anh giúp em lột nó?”. Thân ảnh chậm rãi đè lên mang theo cường thế không thể chống lại.
Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Mạc Vấn Chi, thường thường sẽ quên mất trên thực tế hắn có một vóc người phi thường cao to. Rốt cuộc Nam Thiên cũng bị cái khiếu thẩm mỹ của mình làm thiệt hại nặng nề.
“Ta căn bản không muốn thoát”.
“Kể ra cũng hợp ý anh”. Bắt lấy Nam Thiên đang có âm mưu bỏ trốn trở về giường, ánh mắt của Mạc Vấn Chi từ trên cao nhìn cậu đầy thân thiết “ Anh cũng thấy chỉ cần cởi bỏ quần là được”.
Cánh tay trắng nõn nhưng tràn đầy sức mạnh đột ngột với tới, cởi ra cái khóa thắt lưng màu bạc, Mạc Vấn Chi rút luôn dây lưng ra, dùng nó đem hai tay của Nam Thiên trói vào đầu giường.
“Mạc Vấn Chi, ta…Ta cảnh cáo ngươi, tấn công cảnh sát là một tội hình sự nghiêm trọng…”. Biết đại họa lâm đầu nên Nam Thiên lắp bắp cảnh cáo, cùng lúc đó, khóa kéo của quần đã được Mạc Vấn Chi dù rất háo hức nhưng vẫn ung dung kéo xuống.
“Cảnh quan, anh có bản thanh minh chính tay em ký đấy, cùng anh tính giao là song phương tự nguyện, không truy cứu trách nhiệm mà”.
“Vậy một lần cũng đã làm rồi mà”.
“Ai nói chỉ làm một lần? Trên bản thanh minh đâu có viết là chỉ làm còn một lần”. (Anh khôn bỏ mie XD~)
Nam Thiên cứng họng, hình như trên bàn thanh minh thật sự không viết. (Ngu cho chết ‘ 3’)
Chết tiệt, lại bị hắn đùa bỡn rồi, hậu quả thiệt là nghiêm trọng.
Lẽ nào từ nay về sau, cậu đều phải tiếp tục cái kiểu tính giao bi thảm “Song phương tự nguyện, không truy cứu trách nhiệm” này sao? Không nên a!
Quần đột nhiên bị kéo xuống dưới đầu gối, Mạc Vấn Chi không chút khách khí nào mà cầm lấy cái khí quan dịu ngoan khả ái ở giữa hai chân cậu, Nam Thiên không tự chủ được mà phát sinh tiếng kêu sợ hãi run rẩy.
“Đồ…đồ khốn, mau buông tay”.
Trên khuôn mặt tràn ngập anh khí đầy vẻ thống khổ phức tạp. Hai cổ tay bị buộc chặt vào đầu giường, nửa người trên mặc cảnh phục kỹ lưỡng, nửa người dưới lại trần trụi trong không khí, bị nam nhân tùy ý ép buộc đùa bỡ vuốt ve.
Cảnh tượng da^ʍ mỹ như vậy, chỉ cần tưởng tượng một chút thôi cũng đủ để kẻ khác tâm tình dâng trào.
“Hiện tại có biết thân thể của cưng dâʍ đãиɠ như thế nào không? Chỉ cần tay của bản thiếu gia chạm nhẹ, lập tức cứng lại thành cái dạng này rồi”.
Lấy ngón tay kiên trì kích động mặt ngoài nếp uốn của thứ khí quan đang bị đùa giỡn, đầu ngón tay hung hăng cào lên linh khẩu trên đỉnh, không được bao lâu, linh khẩu đã được kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến suy sụp dường như không ngừng chảy ra lệ tích.
Ghê tởm a! Đây là hậu quả xấu do nam tính công năng của bản thân quá kiện toàn sao? Hô hấp của Nam Thiên càng trở nên mất trật tự, bắt đầu run rẩy từng trận.
“Quả nhiên rất mẫn cảm”. Mạc Vấn Chi tâm tình tốt mà khích lệ một câu.
“Đừng a…A…Mẫn…Mẫn cảm thì mẫn cảm…Thân…Thân thể của bản cảnh quan tố chất hảo, ngươi đố kị à?”. Thân là cảnh giới tinh anh, nhất định phải thà chết chứ không chịu khuất phục, như con vịt khi chết vẫn giãy dụa tới cùng***
“Cảnh quan tinh thần thiệt là tốt a, làm cùng một kiểu như mọi lần thì không có lạc thú mấy, không bằng hôm nay chúng ta đổi kiểu khác đi ha”. Đem cái quần đã tụt xuống đầu gối của Nam Thiên quăng xuống giường, dùng cái thắt lưng cường tráng rắn chắc chen vào giữa hai chân Nam Thiên.
“Tốt, lần này đến lượt ta sáp ngươi…A a a a a a a!”. Hang động ở mặt sau bỗng nhiên bị đầu ngón tay đột phá, niêm mạc bị chấn kinh phát sinh tín hiệu cường liệt.
Mạc Vấn Chi ân cần mà khai thác dũng đạo chập hẹp, lười nhác mà nói với cậu “Vai chủ động hay bị động anh nghĩ là không cần phải thay đổi. Bất quá em đã có thể chất mẫn cảm tiết ra tràng dịch, không bằng lần này giảm bớt chút gel bôi trơn nha, trực tiếp dùng thể dịch của em làm trơn (Nói gì thì nói chứ tớ thấy mất vệ sinh quá >”