Ta Bị Huynh Trưởng Cố Chấp Cưỡng Chế Ái

Chương 4

Thẩm Thanh Đường cẩn thận quan sát biểu tình của chàng ấy, sau đó nói: “Muội đã uống thuốc xong rồi, hiện tại cảm thấy tốt hơn nhiều. Ca ca không cần phải lo lắng nữa. Tông Chi ca ca hẳn vừa đi xa về, chắc chắn có rất nhiều chuyện đang đợi huynh xử lý. Ca ca mau đi nhanh đi, đừng ở chỗ này của muội làm chậm trễ công việc.”

Ý tứ đuổi người đi vô cùng rõ ràng.

Bùi Tông Chi khẽ mỉm cười nói: "Muội bị sao vậy? Chúng ta đã không gặp nhau mấy tháng rồi, thế mà bây giờ muội lại trở nên ghẻ lạnh với ta."

"Không thể nào, đều do ca ca suy nghĩ nhiều thôi." Nàng thấp giọng phản bác.

Nhưng trong thâm tâm nàng biết mình quả thực đang trốn tránh tị hiềm quá mức.

Họ đều là huynh muội lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ, thậm chí thường thân thiết hơn thế này. Nhiều khi vui vẻ cũng không quan tâm, ngay cả chuyện nam nữ cũng chưa từng phải đề phòng, chưa từng trở nên xa lạ như vậy.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác rồi.

Trải qua giấc mơ như vậy, hai người lại chen lấn trên giường, làm đủ mọi chuyện thân mật giữa những người yêu nhau, sao bây giờ nàng còn có thể đối xử với chàng ấy như chưa từng xảy ra chuyện gì được.

Thẩm Thanh Đường thực sự cảm thấy có lỗi cũng như sợ hãi chàng ấy.

Nàng sợ bị vũ lực xâm phạm trong giấc mơ, lại sợ sự hoảng sợ, rụt rè của mình sẽ bị chàng ấy nhận ra, nên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt khẩn cầu, rụt rè nói dối: “Tông Chi ca ca, muội hơi chóng mặt một chút, muội muốn ngủ thêm chút nữa."

Nàng lập tức cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt tò mò của chàng ấy.

Tấm lụa xanh rơi xuống từ vai nàng như dòng suối, để lộ một phần chiếc cổ trắng như ngọc.

Tóc đen nhánh, da trắng như ngọc, không ngừng run rẩy. Trông nàng giống như một con hạc trắng bị gãy cổ, khiến người ta cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng khiến người ta muốn tự tay bẻ gãy nó.

Ngay khi chàng ấy nhìn vào đó, đôi mắt dần tối sầm.

Thật lâu sau, chàng ấy chậm rãi rời đi.

"Được rồi, thế muội nghỉ ngơi thật tốt đi, lát nữa ta sẽ đến gặp muội sau."

Bùi Tông Chi đứng dậy, vòng qua tấm bình phong ra ngoài. Khi đến bậc thềm, chàng ấy quay lại đi đến mái hiên bên cạnh.

Cửa sổ của khuê các được che bằng gạc mây, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cô gái ngồi trên chiếc ghế dài bên trong.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế như trước, đôi lông mày xinh đẹp rũ xuống, đầy vẻ ưu sầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bùi Tông Chi nhìn cảnh tượng này, nhớ lại những gì Thái Vi đã nói với chàng ấy vừa rồi.

“Bệnh của cô nương đã kéo dài bấy lâu, kể từ khi cô nương và Tứ cô nương từ chùa Vọng An trở về vào tháng trước, cô nương luôn gặp ác mộng không thể ngủ ngon. Nô tỳ đã khuyên nhủ cô nương đi tìm bác sĩ mấy lần, nhưng cô nương luôn sợ làm phiền lão phu nhân, cho nên nô tỳ không được đi.”

“Gặp ác mộng?” Chàng ấy hỏi: “Muội ấy đang mơ thấy gì?”

“Nô tỳ cũng không biết.” Thái Vi cúi đầu cung kính đáp: “Chỉ là mỗi khi tỉnh lại sắc mặt của cô nương sẽ trắng bệch, cả người ướt nhẹp mồ hôi, phải nghỉ ngơi một thời gian dài mới tốt lên được.”

“Muội ấy bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng…”

Bùi Tông Chi nhìn bóng người trong cửa sổ, nhẹ nhàng lẩm bẩm.

Mưa dần rơi phía sau, sắc mặt chàng ấy càng sâu thẳm, tối sầm đến mức khó hiểu.

Thẩm Thanh Đường bị ốm mấy ngày.

Trong khoảng thời gian này, Bùi Tông Chi không đến gặp nàng, chàng ấy chỉ sai Nghiễn Thư gửi thư để truyền lời tới, nói rằng bản thân ở Hàn Lâm Viện đang bận rộn công việc, không thể có thời gian rảnh đến thăm nàng được.

Chàng ấy đã gửi thêm nhiều thứ quý hiếm hơn nữa.

Đối diện một tấm bình phong sơn mài, Nghiễn Thư cung kính nói: “Mấy ngày trước đại công tử mang nó từ Vĩnh Châu về, vốn dĩ đã nói ngay ngày hôm đó sẽ giao cho cô nương, không nghĩ tới cô nương bị ốm nên đành nghĩ sẽ đợi khi nào cô nương thấy đỡ hơn, nhưng chuyện đó đã bị hoãn lại cho đến bây giờ.”