Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay

Chương 38:

"Ngoài ra, mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi, tôi không có em gái, sau này xin Đường lão sư gọi tôi là Dương Châu hoặc chủ nhiệm Dương."

"...... Vâng." Đường Lị xấu hổ dùng chân cào ra một tòa thành Datan.

"Những người khác cũng nghe đây!" Nhận thấy những giáo viên khác cũng đang chú ý đến cuộc trò chuyện của họ, Dương Châu dứt khoát tăng âm lượng.

"Giáo viên hệ võ sư cũng phải kiểm tra hàng năm, bất kỳ ai không đạt tiêu chuẩn kiểm tra, tôi không quan tâm các người có thân phận gì, ai giới thiệu đến, đều phải cuốn gói cút đi, hệ võ sư không nuôi người nhàn rỗi!"

Lần này không chỉ Đường Lị, sắc mặt của những giáo viên khác cũng trở nên khó coi. Ai mà không biết chức giáo viên trong trường chính là bát cơm vàng, một khi đã vào biên chế, dù tư chất tầm thường, không có thành tựu gì, cũng có thể hưởng lương cao, nhàn nhã vui vẻ cho đến khi nghỉ hưu.

Học viện Datan chưa bao giờ có chuyện kiểm tra giáo viên, những giáo viên huấn luyện thực chiến như họ đã buông thả nửa đời, nghiệp vụ đã sớm mai một.

Kiểm tra ư? Kiểm tra cái rắm ấy!

Nhưng quan lớn hơn một cấp đè chết người, chủ nhiệm hệ là cấp trên trực tiếp của những giáo viên huấn luyện thực hành như họ, không ai dám chống đối. Huống hồ Dương Châu còn không phải là chủ nhiệm hệ bình thường, lai lịch lớn đến mức ngay cả hiệu trưởng trước mặt hắn cũng phải cười lấy lòng, hắn định ra quy củ, dù họ không muốn cũng chỉ có thể tuân theo.

Không chọc nổi Dương Châu, các giáo viên đương nhiên trút giận lên đầu Đường Lị. Con ngốc này mê trai, không hiểu sao lại nhắc đến song hắc? Chẳng lẽ cô ta không biết Dương Châu chỉ vì là song hắc, bị tiểu thư nhà quyền quý để mắt tới, muốn hắn nhập chuế, Dương Châu không chịu, mới bị gia tộc đày đến Datan sao?

Trai đẹp không phải ai cũng có thể mơ tưởng, đáng ghét là Đường Lị này vừa vô dụng vừa thích trêu chọc, trêu chọc còn không trêu chọc được, ngược lại còn đâm vào chỗ chết của người ta, nếu không thì Dương Châu cũng sẽ không nghĩ đến chuyện kiểm tra họ.

Xa xa, Lê Tinh ôm lấy chỗ sườn đau nhói, lặng lẽ thu hồi thần thức nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm trọng, đây là lần thứ hai trong ngày cô nghe người ta nhắc đến "song hắc", rốt cuộc song hắc là gì?

Nửa sau của khóa học là nhảy ếch, chạy nâng cao đùi, Lê Tinh không ngoài dự đoán vẫn là người cuối cùng. Khi huấn luyện thể lực cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng than khóc, cô đã bị trừ tổng cộng 35 điểm. Theo tốc độ trừ điểm này, không quá 3 ngày, cô sẽ bị trừ điểm về không mà thôi học.

Lê Tinh hoàn toàn kiệt sức nằm dài trên mặt đất, cũng chẳng buồn nằm theo tư thế ngũ tâm hướng thiên, cứ thế vận chuyển Vạn Cổ Trường Thanh Quyết.

Lúc này, cơ thể cô như một hố đen, điên cuồng hấp thụ hỗn độn chi khí. Lê Tinh kinh ngạc phát hiện, tốc độ vận chuyển Vạn Cổ Trường Thanh Quyết nhanh chưa từng có, chỉ một chu thiên ngắn ngủi, lượng hỗn độn chi khí cô hấp thụ đã tương đương với lượng tích lũy khi tu luyện một ngày bình thường. Công pháp vẫn luôn không có tiến triển, vậy mà lại có một chút tăng trưởng.

Lê Tinh vô cùng chấn động, chẳng lẽ khi cơ thể đạt đến cực hạn, hiệu quả tu luyện lại càng tốt hơn?

Cô không muốn lãng phí cơ hội này, tăng tốc độ tu luyện. Theo công pháp vận chuyển, những cơ bắp bị kéo căng của Lê Tinh được phục hồi, toàn thân đau nhức cũng dần biến mất, cả người như được ngâm trong suối nước ấm, thoải mái vô cùng.

Tiểu Béo trong đan điền sắp phát điên lên vì sung sướиɠ, nhiều linh khí điên cuồng tràn vào, nó còn chưa kịp nuốt.

Lê Tinh đắm chìm trong tu luyện, căn bản không phát hiện xung quanh cô nổi lên gió nhẹ, đó là những luồng khí xoáy nhỏ do linh khí tinh khiết từ cơ thể cô tràn ra tạo thành.

Lần lượt có những bạn học nghỉ ngơi xong, từng nhóm hai ba người đi ra khỏi sân tập.

Đường Đấu đi ngang qua Lê Tinh, thấy cô nhắm mắt nằm trên mặt đất, dường như đã ngất đi, mái tóc đen bị mồ hôi làm ướt dính vào má, đầy vẻ tiều tụy.