Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay

Chương 7:

Mãi đến vài năm sau cô mới biết, bảo vật gì chứ, xì! Đây chỉ là một mặt dây chuyền ngọc vô dụng và xấu xí!

Cứ mỗi lần nhớ lại cảnh mình còn nhỏ dại, cố tình lấy mặt dây chuyền ngọc ra khoe trước mặt tộc nhân, tộc nhân muốn cười nhưng lại cố nhịn, Lê Tinh lại cảm thấy bị lừa một cách nhục nhã. Mặc dù vậy, vì bị tộc quy áp chế, cô chỉ đành đeo bên mình, chỉ là không bao giờ lấy ra cho người khác xem nữa.

Vì vẫn luôn mang sét bên người nên tuy túi trữ vật của Lê Tinh đã sớm rơi mất nhưng miếng ngọc xấu xí này vẫn luôn đeo trên người cô.

Cơn gió không gian bá đạo dữ dội không cắt đứt được sợi dây của nó, cũng không vì cô biến nhỏ mà rơi mất, một đường đi cùng cô đến thế giới khác. Có lẽ thứ càng trân trọng thì càng dễ mất, còn thứ mình ghét bỏ thì lại luôn bên cạnh.

Giờ đây chỉ còn một mình ở thế giới khác, miếng ngọc xấu xí này lại trở thành niềm an ủi duy nhất mà cô mang theo từ quê nhà, ngọc vẫn là miếng ngọc khi đó, nhưng lúc này Lê Tinh không còn định kiến, ngược lại còn thấy nó xấu một cách đặc biệt.

"Cảm ơn."

Lê Tinh nhận lấy miếng ngọc, động tác khựng lại một chút, không lộ vẻ gì sẽ đeo lại vào cổ.

"Tiểu Tinh đói bụng không? Có muốn ăn gì không?"

Không có linh lực đẻ nuôi dưỡng ngũ tạng lục phủ, Lê Tinh giờ đã trở thành người phàm. Ba ngày không ăn uống, chỉ dựa vào dinh dưỡng tĩnh mạch để duy trì năng lượng, Anna không hỏi thì thôi, vừa hỏi bụng đã kêu đúng lúc, Lê Tinh vội gật đầu, ánh mắt cũng lộ ra vẻ thèm ăn.

Anna thấy Lê Tinh có cảm giác thèm ăn thì cũng rất vui, mỉm cười lấy ra một hộp thức ăn, đặt cháo và đồ ăn nhẹ bên trong lên chiếc bàn nhỏ trước mặt Lê Tinh.

"Bác sĩ nói cháu có thể ăn thức ăn nhạt dễ tiêu, cô đã nấu cháo gạo, cháu nếm thử xem có ngon không."

Anna lấy hộp thức ăn ra, múc một bát nhỏ cháo gạo tẻ bốc hơi nóng. Để chăm sóc dạ dày của Lê Tinh, Anna nấu cháo rất nhừ, trên mặt là một lớp dầu cháo mịn màng trong suốt, những hạt gạo bên dưới nở bung, màu sắc hơi xanh nhạt, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Lê Tinh hít mũi, thơm quá! Anna nấu ăn ngon thật. Lê Tinh uống một ngụm, mắt lập tức sáng lên, trong cháo có chứa linh khí, đây... đây là, linh gạo?

Uống thêm một ngụm để xác nhận, nhai kỹ, hạt gạo thơm ngọt mềm dẻo, tan ngay trong miệng, sau đó có từng luồng hơi ấm, từ bụng tỏa ra kinh mạch, đi một vòng trong cơ thể rồi lại chảy ra từ đan điền. Mặc dù linh khí không thể tích tụ trong cơ thể cô nhưng sau khi được linh khí rửa sạch và nuôi dưỡng, kinh mạch dễ chịu hơn nhiều, ngay cả cảm giác nặng nề mà hỗn độn chi khí mang lại cho cơ thể cũng giảm bớt.

Lê Tinh mừng rỡ, thế giới này thực sự có linh gạo, hơn nữa còn là linh gạo thượng hạng, nếu có thể ăn linh gạo hàng ngày, dùng linh khí trong linh gạo nuôi dưỡng máu thịt, cô cũng có thể chống đỡ lâu hơn ở thế giới khác, nghĩ cách đối phó cũng tốt.

"Cô Anna, đây là thứ gì vậy?"

"Là cháo." Anna kiên nhẫn giải thích, đứa trẻ này chắc hẳn từ khi sinh ra đã ăn chất dinh dưỡng cấp thấp, căn bản chưa từng thấy thức ăn tự nhiên, càng đừng nói đến việc ăn.

"Đây là cháo làm từ gạo lúa xanh, là thức ăn tự nhiên, có ngon không?"

"Ngon!" Lê Tinh nói xong, lại yếu ớt hỏi: "Cháo đắt lắm sao?"

Anna thấy xót xa, đứa trẻ thật hiểu chuyện, muốn nuôi quá!

"Không đắt. Gạo lúa xanh thuộc loại lương thực chính, tốc độ sinh trưởng nhanh, thời gian chín ngắn, năng suất cao, giá cả do chính phủ điều tiết, sẽ không có biến động lớn. Cho dù là mua trực tiếp gạo lúa xanh hay mua hạt giống về tự trồng, giá cả đều rất rẻ."

Lê Tinh phấn khích: "Vậy sau này cháu sẽ uống cháo hàng ngày!"

Anna lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Đứa trẻ ngốc, cháu đang tuổi ăn tuổi lớn, chế độ ăn không được quá đơn giản, trên đời này có rất nhiều thứ ngon hơn cháo, đợi cháu khỏi bệnh, cô sẽ làm cho con ăn từng món một."