Dị hình hít một hơi sâu, quyết định giữ nguyên hình dạng con người lao tới chỗ con xác sống kia. Ngay thời khắc hàm răng nhọn chảy dãi nhớp nháp sắp cắn vào cổ ông bác, cậu ôm chặt lấy xác chết đó, đẩy nó xuống đất, sau đó tiếp tục tận dụng thời cơ vừa thuận thế ôm xác sống vừa lăn xuống gầm một chiếc xe van bỏ hoang.
"Cậu nhóc!" Tiếng gào to lo lắng của hai ông bà vang lên phía sau thiếu niên tóc đen! Nhưng giờ phút này bọn họ đang bị đám xác sống ùa lên quấn chặt. Bọn họ không thể phân thân nên chỉ có thể nhìn thiếu niên bị xác sống kéo xuống gầm xe, biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Trong khi đó, thiếu niên tóc đen ép chặt xác sống dưới người, tay phải ôm lấy eo nó bỗng biến thành những sợi tơ đen, háo hức hấp thụ chất dinh dưỡng.
Xác sống đen đủi cảm nhận được nguy hiểm, nó cắn một phát vào gò má gần trong gang tấc của thiếu niên, định cố gắng đấu tranh lần cuối cùng!
Dị hình nghe thấy tiếng thét chói tai kinh hoàng của hệ thống ngốc nghếch trong đầu, nhìn cái miệng to như chậu máu của xác sống dần phóng đại trước mắt mình. Rơi vào đường cùng, cậu đành phải dị hoá khoang miệng của mình, cắn vào cằm của xác sống! Sau đó vận sức giật mạnh xuống, xương hàm dưới của xác sống tội nghiệp lập tức tách ra khỏi đầu.
Thiếu niên tóc đen phun cái cằm của xác sống "phụt" một tiếng rơi xuống đất, nhìn xác sống chỉ còn lại hàm trên.
Hệ thống 2d14: "Ọe!"
Cùng lúc đó, thiếu niên tóc đen liếc nhìn khúc quanh trong con hẻm, vừa lúc thấy một chàng trai trẻ cường tráng đang chạy như bay với tốc độ 100 mét trên 5 giây. Cậu ta đâm trực diện vào đám xác sống cản đường, gia nhập cuộc chiến, một quyền đập nát đầu của một tên xác sống cấp hai đang muốn cắn người, sau đó đứng bên cạnh chiếc xe van, một tay nắm lấy chân phải của dị hình kéo mạnh ra ngoài, muốn lôi thiếu niên tóc đen ra khỏi tầm tay con xác sống đáng sợ đó!
Dị hình vội vàng buông tha xác sống đã bị hút khô một nửa, biến miệng trở về hình dạng con người. Ngay lập tức, một thứ mùi hôi thối quét qua thiếu niên tóc đen. Dị hình chỉ có thể nhịn khát vọng nôn mửa đến từ cơ thể con người, đồng thời dùng những sợi tơ đen ẩn nấp bên dưới xác sống bấu chặt xuống mặt đất khi cậu trai đô con kia vận sức kéo cậu ra. Sau đó, cậu không để lại dấu vết nghiêng đầu, phun bỏ các bộ phận lưỡi, môi, răng và cả cái miệng dính chất nhờn của xác sống (Hệ thống 2d14: "Má ơi!!!"), rồi tự nhiên mọc ra một cái miệng mới trên mặt mình.
Còn bãi "ói" trên đất thì tự giác dị hóa chính mình thành tơ đen.
Lúc này, thiếu niên tóc đen mới thu lại tay phải, thuận thế theo cậu trai đô con bị kéo ra ngoài. Dị hình được cậu ta đỡ đứng lên, tiếp đó bị đẩy vào chính giữa ba người, bảo vệ chặt chẽ.
Sau đó, có sự gia nhập của chàng trai đô con, tình hình chiến đấu lập tức nghịch chuyển. Chỉ vài phút sau, ba người đã tiêu diệt được bảy tám tên xác sống.
"Cậu nhóc! Đều tại tôi! Nếu không vì cứu ông già này, tuổi còn trẻ đã không phải..." Ông bác hối hận xoay người nhìn sang thiếu niên. Nhưng khi thấy mặt của cậu không có bất cứ vết thương nào, ông ta lập tức im bặt.
"Cậu nhóc, cậu sao rồi?" Bà bác lo lắng hỏi.
"Nó không cắn tôi." Thiếu niên tóc đen ngượng ngùng nói, là tôi cắn nó...
"Cậu nhóc, cậu bất cẩn quá! Tại sao lại chạy đến trước mặt xác sống cơ chứ!" Sau khi bà bác thấy thiếu niên không sao, bà liền thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang trách cứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhưng rồi, khi bà thoáng thấy cánh tay trái của thiếu niên tóc đen...
"Cậu nhóc này chắc chắn đã trải qua rất nhiều gian khổ! Một mình đơn độc, lại không có dị năng. Tiểu Dũng nhà chúng tôi khi ấy cũng bị xác sống cắn cánh tay... Mặc dù nó tự chặt bỏ tay mình nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua được. Lúc đó thằng nhóc cũng cỡ tuổi cậu bây giờ... Hầy, vừa nhìn thấy cậu tôi như được gặp lại Tiểu Dũng nhà chúng tôi." Trong mắt thím Hoàng như sắp trào nước mắt, chú Trần đứng kế bên và cậu trai đo con cũng bắt đầu cảm thấy thương cảm.
Còn thiếu niên tóc đen thì lại ngơ ngác nhìn cánh tay trái bị mất một đoạn của mình, trong lòng buồn bã nghĩ: Để không bị lộ bí mật, cậu chỉ có thể để nó không bao giờ mọc lại!
Bà bác nhìn thiếu niên tóc đen đứng ngơ ngác, cho rằng cậu sợ hãi, nên vội vàng an ủi: "Hầy, thời nay những đứa bé ngoan quên mình vì người giống như cậu đúng là hiếm thật đấy! Cậu nhóc, đừng sợ, chúng tôi đều là người tốt. Tôi là người có dị năng hệ phong cấp một, bạn già nhà tôi là người có dị năng hệ hỏa cấp một. Cậu có thể gọi chúng tôi là thím Hoàng và chú Trần. Còn đó là con trai lớn của chúng tôi, Đại Dũng, là người có dị năng hệ sức mạnh cấp hai. Chúng tôi đều là thành viên của căn cứ Trường Phong." Bà bác chỉ vào ông bác im lặng ít nói và cậu trai đô con, nói.
"Cậu nhóc, cậu tên gì? Trời lạnh thế này, ngay cả một chiếc áo khoác cũng không có, sắp đóng băng rồi đây này! Đừng sợ, từ nay về sau, chúng tôi sẽ là cha mẹ nuôi của cậu, có được không?" Thím Hoàng nói.
Chú Trần đứng bên cạnh cũng gật đầu liên tục, ông không nói lời nào mà cứ thế cởϊ áσ khoác, không chần chừ đắp lên người thiếu niên tóc đen.
Còn cậu trai đô con thì gãi đầu, nói: "Vậy từ nay cậu là em trai của tôi rồi."
Dị hình chưa bao giờ được bao phủ bởi tình yêu bao la như vậy, quỷ thần xui khiến thế nào, đáp:
"... Được." Sau đó, cậu thêm một câu, "Tôi tên là Tiểu Dị."
Gia đình 3 người nghe vậy, thân mật ôm lấy dị hình.
"Hôm nay chúng tôi đến khu dân cư này để thu thập vật liệu, lúc quay về thì gặp được con." Chú Trần giải thích, "Xe của chúng tôi đỗ trên đường lớn bên ngoài. Tiểu Dịch*, con trở về cùng gia đình chúng tôi nhé!"
*Dị/异/yì và Dịch/易/yì đọc giống nhau nên ông bác tưởng Dị hình họ Dịch.
"Được." Thiếu niên tóc đen trả lời.
Vậy là, ba người vây quanh dị hình cùng đi ra khỏi hẻm nhỏ. Phía sau họ, một vài sợi tơ đen ngụy trang lặng lẽ bò về phía đống xác sống, quấn chúng lại...
Vài phút sau, đống tơ nhỏ ăn uống no say mới vội vàng bò trườn đuổi theo bản thể!
Dị hình ngán ngẩm ngồi trên chiếc xe Jeep đang chạy hướng ngoại ô, trong lòng kêu gào: "Nếu chúng bị thất lạc, mình cũng sẽ bị lạc đường mất!"
Trên đường đi, mặc dù đường phố đầy xe hỏng, nhưng rõ ràng một nhà ba người đã chọn xong đường đi vào thành phố trước đó. Xe Jeep quẹo trái quẹo phải chừng nửa tiếng, cuối cùng rời khỏi khu vực thành phố. Trong lúc đi, xác sống sơ cấp và xác sống cấp hai bị tiếng động cơ thu hút mà đến nhưng phần lớn đã bị dị năng gió lửa của hai ông bà quăng sang một bên. Thỉnh thoảng có một hai con leo lên nóc xe cũng bị xe Jeep tăng ga hất xuống.
Khi các ngôi nhà ven đường dần biến mất, lộ ra những bãi đất hoang toàn cỏ dại khô héo. Một tòa biệt thự nhỏ ba tầng được bao quanh bởi tường đất xuất hiện trong tầm mắt.
"Chúng ta đến rồi!" Cậu trai đô con đang lái xe quay đầu nói với thiếu niên tóc đen.
"Đó chính là căn cứ Trường Phong?" Dị hình không thể tin nhìn khoảng sân nhỏ kia: Mình còn tưởng đó là một tòa thành chứ!
"Đúng vậy!" Trần Đại Dũng xem vẻ kinh ngạc của thiếu niên tóc đen đối với "Căn cứ Trường Phong" thành ngạc nhiên mừng rỡ, "Em thấy rào cản tường đất đó không? Đó là do chính tay lão đại Từ Vân Thành của chúng ta xây dựng, anh ấy là người có dị năng hệ thổ cấp ba! Có anh ấy bảo vệ, căn cứ của chúng ta an toàn hơn nhiều so với các căn cứ được xây dựng