Livestream Sinh Tồn Hoang Dã, Tôi Nổi Tiếng Trên Toàn Tinh Tế

Chương 14: Xin anh cứ giữ lấy

Vị thuyền trưởng thường ngày điềm tĩnh lần đầu tiên không thể kìm được nhảy disco trong lòng.

"A a a, lão đạo được bé con cười rồi!!! Ghen tị quá QAQ"

"Đáng yêu, đáng yêu ghê, cứu mạng!"

"Hôm qua đọc thông tin khách hàng, còn tưởng bé con cũng lạnh lùng hung dữ như..."

An Khoa nghe thấy các đội viên bàn tán, bình tĩnh, khẽ ho một tiếng.

“Khụ, không được bàn tán về khách hàng."

"Rõ."

Phi thuyền từ từ khởi động, mọi người đều ngồi vào bên trong, Lục Tử Khiêm thậm chí có cả một khoang riêng cho trẻ em, sơn màu xanh nhạt, đầy ắp đồ chơi và gấu bông.

"Quý khách vui lòng chú ý, thời gian bay lần này là khoảng hai tiếng. Nếu có bất kỳ yêu cầu nào, xin vui lòng bấm nút trên tường trong khoang, chúng tôi sẽ phục vụ ngay lập tức."

Giọng nói vẫn còn có chút phấn khích của thuyền trưởng phát ra từ chiếc loa trên trần.

Lục Lệ Nhiên nhìn sang Lục Tử Khiêm, thấy bé con đang nằm trong khoang dành cho trẻ nhỏ, bị vây quanh bởi một đống đồ chơi và gấu bông, hai mắt nhắm tít lại đầy vui vẻ.

Bé con thậm chí còn thả cả thỏ ưng nhỏ ra chơi, chẳng hề tỏ ra lo lắng hay sợ hãi khi lần đầu đi phi thuyền.

Lục Lệ Nhiên yên tâm, quay sang tập trung vào công việc của mình.

Lục Lệ Nhiên mở nền tảng phát trực tiếp, vào các phòng phát sóng của những người khác để học hỏi thêm. Anh dự định lần tới khi làm nhiệm vụ săn tiền thưởng sẽ thử phát trực tiếp lần đầu tiên.

Ai mà biết khi phát trực tiếp thì phải nói gì chứ.

Lục Lệ Nhiên lại nghĩ thầm trong lòng.

Hai tiếng bay trôi qua rất nhanh, thuyền trưởng và các thành viên trong đoàn lần đầu tiên cảm thấy hơi hụt hẫng khi không có hành khách nào yêu cầu gì trong suốt chuyến bay.

Bọn họ thực sự, rất muốn, có cơ hội gặp mặt đứa trẻ đáng yêu này!!!

"Rất vui được phục vụ quý khách.”

Thuyền trưởng An Khoa và các thành viên đứng trước mặt Lục Lệ Nhiên đồng thanh.

Bé con trong suốt chuyến bay đã ngủ một giấc ngon lành, giờ vẫn còn hơi ngơ ngác, ôm con thỏ ưng nhỏ và vài con gấu bông tự mình lấy ra từ trong khoang, ngã vào Lục Lệ Nhiên dụi mắt, ngáp một cái nhỏ.

Lục Lệ Nhiên định lấy lại đồ chơi trả về chỗ cũ, An Khoa thấy thế liền vội nói.

“Nếu Lục tiểu thiếu gia thích. Xin anh cứ giữ lấy!"

An Khoa dừng lại, phát hiện khách hàng này của họ có vẻ rất rõ ràng về ranh giới sở hữu, liền nói thêm.

“Chúng tôi đảm bảo. Những thứ này đều được chuẩn bị riêng cho Lục tiểu thiếu gia, cũng bao gồm trong chi phí đã thỏa thuận."

Ba thành viên phía sau An Khoa cùng gật đầu, nhìn bé con đầy mong đợi.

Thực tế là bốn người họ đã bỏ tiền túi ra mua tất cả.

Lục Lệ Nhiên nghe vậy buồn cười gật gật đầu, không vạch trần cái cớ vụng về của thuyền trưởng.