Livestream Sinh Tồn Hoang Dã, Tôi Nổi Tiếng Trên Toàn Tinh Tế

Chương 6: Đừng động vào gia đình tao

Bên trong, Kim Phỉ ôm đứa bé, tức giận quát tháo bảo họ rời đi.

Người đàn ông chặn cửa hét vào camera quan sát.

“Tao nói mau mở cửa ra! Không thôi tao đạp cửa xông vào! Lục Lệ Nhiên đã chết ở khu vực hoang dã rồi. Đã hẹn mười lăm ngày trở về, đây là ngày thứ mấy rồi mà còn chưa thấy tin tức gì? Trước đây có bao giờ như vậy sao?”

Vừa dứt lời, từ bên trong vang lên tiếng khóc thút thít của trẻ con.

“Nhanh lên, không nộp tiền bảo kê thì ra ngoài hết cho tao!”

Hắn ta đập mạnh cửa hai lần nữa, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, nhưng xung quanh ngày càng nhiều người nhô đầu ra xem.

Có người chứng kiến khiến Trần Đoan càng đắc ý, hắn ta nhổ mạnh một bãi nước bọt, cuối cùng đe dọa.

“Tao đếm đến ba, không mở cửa, tao sẽ xông vào!”

Người đàn ông trung niên bên trong ôm đứa bé, nhanh chóng ẩn nấp sau cánh cửa bí mật sau tủ chén.

“Ba!”

“Hai!”

“Một…”

Chưa dứt lời, phía sau Trần Đoan bỗng phát ra tiếng động, Trần Đoan nhanh chóng quay đầu lại, nhưng chỉ thấy những chiếc lá trong vườn khẽ đung đưa, trong không khí như có mùi cay cay và đắng nhè nhẹ.

Trần Đoan nhíu mày, vừa quan sát xung quanh, vừa ra lệnh cho đàn em.

“Đập cửa cho tao!”

“Mày muốn chết.”

Một giọng nói trầm đυ.c vang lên trên đầu Trần Đoan, như một hồn ma xuất hiện không một tiếng động.

Trần Đoan giật mình, quay đầu lại, chỉ thấy hai tên đàn em vạm vỡ của mình đã ngã xuống đất, đau đớn ôm lấy cổ họng, nhưng không thể phát ra tiếng nào, thậm chí không thể thở nổi.

Trần Đoan vô thức lùi vài bước, giẫm phải khoảng không, ngã sấp mặt.

Hắn chưa kịp đứng dậy, đã bị một lực mạnh nhấc bổng lên.

Trần Đoan nhìn rõ, người đàn ông mà hắn tưởng đã chết trong khu vực hoang dã, không biết từ lúc nào đã quay lại, tin tức tố công kích nồng nặc khiến toàn thân hắn run rẩy.

“Tao đã nói, đừng động vào gia đình tao, thì chúng ta sẽ coi như không có chuyện gì.”

Lục Lệ Nhiên siết cổ Trần Đoan, tay anh như một cái kẹp sắt, mặc cho Trần Đoan giãy giụa thế nào cũng không thể nhúc nhích, đôi mắt nâu thẫm phản chiếu gương mặt đau đớn vặn vẹo của Trần Đoan.

Trần Đoan bị Lục Lệ Nhiên nhấc lên, chân cách mặt đất vài cm, cảm giác nghẹt thở khiến hắn không ngừng đá chân lung tung trong không khí, ra sức đập tay lên cánh tay Lục Lệ Nhiên.

“Tha… tha cho tôi…”

Lục Lệ Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, cho đến khi cổ họng Trần Đoan không thể phát ra một tiếng nào nữa, hai mắt trợn trắng, gương mặt đỏ bừng, anh mới thả tay, ném Trần Đoan xuống đất.

Lục Lệ Nhiên giẫm lên cổ Trần Đoan, gót chân hơi nhấn mạnh.