Đọc xong nội dung nhiệm vụ, Tấn Hiểu kết nối tai nghe với di động, bắt đầu nghe các tin tức về thế giới này, làm cho cô nhanh chóng chìm vào tin tức .
【Cố Chương Ngôn – tổng giám đốc của tập đoàn Cố tham dự hội thảo khoa học kỹ thuật ……】
【 Nhận được tin tức, bởi vì xuất hiện xe vận tải bị lật nghiêng, đoạn đường cao tốc S127 từ Việt Cương đến Triệu Lâm tạm thời không thể lưu thông xe cộ, thông báo tài xế tránh đi qua đoạn đường này……】
Trong lúc cô đang dùng điện thoại kiểm tra tình hình địa điểm xung quanh đây thì cửa sau xe đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông cao lớn ngồi vào ghế.
Tấn Hiểu liếc nhìn người đàn ông đó một cái qua kính chiếu hậu , liền nhận ra hắn chính là nam chính của thế thới này Thịnh Diệp.
Người đàn ông tầm 27-28 tuổi, thân hình cao lớn, mặc tây trang màu xám đậm, nút áo ở cổ tay là viên đá quý hình con bướm có màu xanh thẳm, cả thế giới chỉ có hai viên, một viên khác đã bị thành viên hoàng gia lấy được.
Tóc của người đàn ông này thực sự rất ngắn để lộ ra gương mặt rất đẹp trai, với tỷ lệ gương mặt vàng, mi dài mũi cao, khiến mọi người nhìn thoáng qua cũng không thể quên nhan sắc của anh, là một loại nhan sắc góc cạnh, nam tính mang theo sự lạnh lùng, đập vào mắt mọi người.
Tập đoàn Thịnh Thế là công ty gia tộc . Khi Thịnh Diệp được giao cho tiếp quản công ty, dưới sự dẫn dắt của anh, giá trị công ty tăng gấp mười mấy lần so với trước kia , do sự phát triển không ngừng đã giúp họ tiến vào thế giới thượng lưu cũng giúp Thịnh Diệp nổi tiếng, được mọi người chú ý.
Đi kèm với sự nổi tiếng về bản lĩnh của anh là tính cách kì quái .
Như hôm nay, ở vùng Thấm này có 1 khu thí nghiệm đang thực hiện dự án mới AI của công ty, Thịnh Diệp muốn nắm giữ tiến độ công việc nên đến xem nhưng thường xuyên không báo trước cho mọi người, thích đến thì đến để có thể bắt được những nhân viên làm việc không trừng thực .
Trước khi trở lại xe, anh đã nổi giận với một đám nhân viên, đã đuổi đi mất một đám người, một nhóm người còn lại làm việc trong lo sợ.
“Tích”, điện thoại của Thịnh Diệp đổ chuông.
Thịnh Diệp tiện tay bắt máy, chỉ hỏi: “Chuyện gì.”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói dịu dàng của mẹ Thịnh vang lên: “A Diệp, có việc phải xử lí à ?”
Thịnh Diệp vẫy vẫy tay, ý bảo Bạch Tấn Hiểu lái xe, nói: “ Con mới vừa giải quyết xong.”
Tấn Hiểu khởi động chiếc xe, cô vừa điền khiển xe liền nghe thấy mẹ Thịnh tiếp tục nói: “Thế thì tốt, hôm nay, con gái của người bạn đại học với mẹ về nước, con đi đón con bé đi, ở sân bay thành phố, máy bay hạ cánh lúc 11h .”
Tấn Hiểu biết, dựa theo quỹ đạo ban đầu của cốt truyện thì đây sẽ là lần gặp đầu tiên của nam nữ chính.
Hiện tại là 10 giờ 40 phút , vẫn còn 20 phút nữa .
Mà vùng Thấm cách sân bay phải tốn mất 30 phút đi đường.
Mẹ Thịnh gọi cuộc gọi này chắc chắn có vấn đề, chắc là muốn để Thịnh Diệp đón được con gái của bạn học .
Thịnh Diệp biết rõ suy nghĩ của mẹ Thịnh, lại là một vụ mai mối khác.
Anh có phần không kiên nhẫn, nói: “ Cô ta không thể tự bắt xe trở về sao?”
Mẹ Thịnh cùng hắn bàn luận: “ Đứa nhỏ này, mẹ để cho con đi tiếp đón người khác khó khăn vậy sao ? Thời gian vừa đúng lúc , sẽ không mất nhiều thời gian của con đâu.”
Thịnh Diệp cau mày, trả lời lại: " Được, nhưng nếu con tới sân bay mà không thấy cô ta thì con sẽ không chờ cô ta.”
Anh cúp điện thoại, duỗi tay kéo cà vạt, lại có cảm giác bực bội, hiện tại anh hoàn toàn không muốn thêm một người phụ nữ vào cuộc sống của mình, nhưng mẹ Thịnh lâu lâu liền giới thiệu đối tượng, không thể tránh được .
Chỉ có thể tạm thời đối phó.
Nghĩ như vậy, hắn nói: “Đi sân bay thành phố.”
Tấn Hiểu đáp : “ Vâng, Thịnh tổng.”
Thịnh Diệp vừa nhìn lên, bỗng dưng cùng Tấn Hiểu mắt đối mắt trên gương chiếu hậu làm hắn ngẩn người.
Trong gương, đuôi mi khẽ nhếch, đôi mắt to mà có thần, tròng mắt giống như cất giấu ánh sáng gì đó, các nét thiên về mềm mại, nhu mỳ nhưng giữa mày có một loại khí chất anh tuấn.
Anh ta thế mà không biết, Bạch Tấn Hiểu lớn lên cũng không tệ lắm?
Hơn nữa, cặp mắt kia có loại cảm giác nhìn thấu sự đời . Sau khi nhìn thẳng về phía anh ta, cô khẽ chuyển ánh mắt đi chỗ khác như không để ý chuyện vừa xong.
Một trợ lý thế mà không có vẻ mặt sợ hãi cùng hoảng hốt, anh ta nhìn lại mình ?
Thịnh Diệp vốn đã bực bội này càng bực bội thêm, vừa xuất hiện suy nghĩ trong đầu liền buột miệng nói ra: “Từ từ.” Anh nheo đôi mắt lại, “Mười phút, tôi muốn đến sân bay.”
Tấn Hiểu chậm rãi xuất hiện cái dấu chấm hỏi, đây chính là những lời bá đạo tổng tài sẽ nói sao ?
Nàng hỏi: “Ngài xác định sao?”
Thịnh Diệp nói: “Tôi dùng lương cao mời cô về làm việc chứ không phải là để cho cô nói từ không.”
Tấn Hiểu: “……”
Tới, người trợ lý ở bên cạnh tổng tài bá đạo có thêm một công dụng: Nơi trút giận.
Hiển nhiên, Thịnh Diệp bởi vì không thể thoát khỏi sự an bài của mẹ mình nên đành giận chó đánh mèo, trút giận sang cô, một người trợ lý lái xe .
Tấn Hiểu nhẹ nhàng dẫm lên chân ga, muốn cô làm việc này cũng không phải là không được nhưng mà ——
Có tiền không?
Cô nhàn nhạt mà nói: “Tôi có thể làm được, nhưng tôi muốn tăng lương.”
Thịnh Diệp cảm thấy có chút mới lạ.
Ở bên người anh ta có rất nhiều trợ lý, người trợ lý này ngày thường rất ít nói chuyện, độ tồn tại cũng không phải là rất mạnh nhưng mà bây giờ mở miệng lại là đòi tăng lương?
Chẳng lẽ Thịnh Thế phát tiền lương còn chưa đủ nhiều ?
Anh cười lạnh, nói: “ Được.”
Đương nhiên, hắn đưa ra yêu cầu này, chính là làm khó dễ người khác, anh cảm thấy Bạch Tấn Hiểu không thể làm được.
Ngay sau đó, lại nghe thấy Bạch Tấn Hiểu nói: “ Thắt kỹ đai an toàn.”