Ở nhà.
“Này. Khi nãy mình thấy Thiên Long chảy nhiều máu lắm ấy. Bị sao vậy?”
“Cô ta đỡ dao cho mình.”
“Thật á? Cô ta nổi tiếng là máu lạnh á. Hay…cậu làm người ta động lòng rồi!”
Nói rồi Nhật Hạ chọc chọc má nàng.
Nàng nhớ lại khoảnh khắc cô cố nén cơn đau lau nước mắt cho nàng.
“Không có đâu. Mình có người thương rồi.”
“Thế á.”
Sau khi Hạ Nguyệt về nhà riêng.
Hai nàng nhắn tin trao đổi trước ngủ:
Nhật Hạ: Tiểu Nguyệt ngủ chưa?
Hạ Nguyệt: Chưa.
Nhật Hạ: Cho cậu nè…
Nhật Hạ gửi cho nàng một mã code.
Hạ Nguyệt: Của ai vậy?
Nhật Hạ: Của Đặng tổng, mình mới xin Minh Hằng á.
Hạ Nguyệt: Cho mình làm gì?
Nhật Hạ: Hỏi thăm vết thương của người ta chứ làm gì.
Hạ Nguyệt: Thôi trễ rồi. Phiền lắm.
Nhật Hạ: Tùy cậu thoi à.
Hạ Nguyệt: Cậu ngủ đi, trễ rồi.
Nhật Hạ: Tiểu Nguyệt ngủ ngon.
Hạ Nguyệt: ngủ ngon.
Sau khi quét mã code, màn hình điện thoại của nàng hiển thị thông tin liên lạc của Thiên Long, đang suy nghĩ nên nhắn không thì nàng lỡ nhắn nhằm icon chào.
“Ơ thôi xong, lỡ nhắn rồi.”
Thiên Long: Tiểu bạch có việc gì?
Hạ Nguyệt: Làm sao cô biết là tôi?
Thiên Long: Linh cảm. Có gì không?
Hạ Nguyệt: Chỉ là…vết thương của cô sao rồi?
Thiên Long: Xử lí rồi. Nhưng còn đau lắm.
Hạ Nguyệt: Nghiêm trọng lắm không?
Cô nhếch mép nhìn màn hình điện thoại.
Thiên Long: Đúng vậy. Tôi đau chết mất. Em qua xoa cho tôi đi.
Hạ Nguyệt: Đau sao? Mai tôi đem thuốc giảm đau cho cô, được không? Tôi có thuốc nhanh lành mà không thấy đau nữa.
Thiên Long phì cười.
“Cô gái ngốc.”
Thiên Long: Thế mai em qua gặp tôi tại Quyền Hạm. Tôi chờ em băng vết thương cho tôi.
Hạ Nguyệt: Ừm. Mai tôi sẽ đến.
Thiên Long: Biết đường chứ?
Hạ Nguyệt: Biết.
Thiên Long: Mai gặp.
Hạ Nguyệt: Cô ngủ đi nhé. Ngủ ngon.
Thiên Long: Ngủ ngon
Thiên Long thở dài sờ vết thương.
“Coi như có khởi sắc đi. Nhưng mà…tôi lại càng muốn em. Em phải là của tôi.”
Sáng hôm sau.
“Ngoại ơi.”
“Cháu ngoan. Mau ăn sáng. Hôm nay có đi làm không?”
“Dạ không ạ. Nhưng hôm nay con có việc ra ngoài ạ.”
“Thế à. Mau ăn đi rồi làm gì thì làm.”
“Dạ.”
Sau khi ăn sáng xong.
“Thưa bà con đi.”
“Đi cẩn thận.”
Nhật Hạ chạy xe đến đón Hạ Nguyệt.
Nhật Hạ đưa Hạ Nguyệt đến Quyền Hạm Đặng Thị. Một trong những Quyền Hạm được coi là cực thịnh của hiện tại.
Đến nơi Nhật Hạ bị mẹ gọi về nhà nên Hạ Nguyệt tự mình vào bên trong.
Nàng bước lên một chiếc xe bay nhỏ thì bị Tư Tư chặn lại.
“Cô đi đây vậy? Thẻ Hạm của cô đâu?”
Thẻ Hạm là thẻ sẽ tích hợp tất cả các thông tin của một người, thường thẻ hạm sẽ được cấp khi người đó tham gia làm việc trong Quyền Hạm. Nói là thẻ thì không hẳn, vì nó chỉ nhỏ như một con chíp.
“Tôi đến gặp Đặng tổng.”
Nàng đành đưa thẻ của mình cho Tư Tư.
“Thẻ Quyền Hạm Hoàng Thị!? Cô đùa tôi à?”
Cô ta ném chiếc thẻ về phía nàng rồi lớn tiếng gọi bảo vệ.
Hai người máy và người mặc đồ bảo vệ lái xe bay đến.
Nàng đành nhặt tấm thẻ lên, cười khẩy.
“Hoàng Thị thì sao? Cô có quyền gì mà lăng mạ Quyền Hạm của cha tôi?”
“Cái Quyền Hạm nhỏ bé đó thì làm được gì?”
“Cô cùng lắm chỉ là một nhân viên đóng mở cửa. Nên tôn trọng người khác hơn đi.”
Cô ta tức giận.
“Bảo vệ. Đuổi cô ta đi!”
“Nào nào. Ở đây thú vị nhỉ?”
Minh Hằng lướt ván bay đến cười khẩy.
“Vũ tổng!”
Cô tay cúi chào Minh Hằng.
Thiên Long lướt ván đến sau khoác tay lên vai Hạ Nguyệt, nói nhỏ vào tai nàng.
“Ra đường mà mặc ngắn thế, em định cho ai xem đây!”
Hạ Nguyệt ngước nhìn cô rồi quay đi.
“Ai có mắt thì xem.”
“Thật bướng bỉnh.”
Nói rồi cô ôm eo nàng.
“Được rồi! Quay về vị trí làm việc hết đi.”
Nhân viên giải tán hết, Minh Hằng cũng lướt ván bay đi làm việc khác.
Cô cúi người lấy áo choàng buộc phần thắt lưng của nàng.
Cô nắm tay nàng kéo lên ván trượt.
“Em đến đây làm gì?”
“Không phải nói đến xử lí vết thương cho cô sao?”
“Đi thôi.”
Chân cô đạp nút tăng tốc đưa hai người lên cao.
“Tôi sẽ cho em một tấm thẻ, sau này đến này chỉ cần dùng nó có thể lấy ván lướt đến phòng của tôi.”
Cô đặt vào tay nàng một tấm thẻ mạ vàng.
“Không cần đâu. Không có lần sau.”
“Sẽ có.”
Nàng đành nhận tấm thẻ.
Phòng Thiên Long.
“Không phải là nơi làm việc sao? Còn có cả giường.”
“Mệt không biết nghỉ sao? Hay là …”
Cô đè nàng xuống giường.
Cô nầng cầm nàng.
“Sao?”
Nàng quay mặt đi, đỏ mặt.
“T..Tôi nói rồi. Dù có yêu thì cũng không yêu cô. T..tôi đến đây để băng vết thương cho cô thôi.”
Nàng vừa nói vừa đẩy nhẹ cô ra.
Cô cười khẩy.
“Thật?”
“Ừm.”
“Em mặc đồ như vậy…không phải quyến rũ tôi à?”
Cô sờ đùi nàng.
Nàng rùng mình, rươm rướm nước mắt.
“Đừng mà!”
‘Ghẹo tí đã khóc’ – Cô nghĩ thầm.
Cô đứng lên đi ra ngoài.
Nàng ngồi dậy, ngồi yên trên giường.
Cô đêm theo một chiếc hộp y tế nhỏ vào.
“Nè.”
Cô đưa cho nàng chiếc hộp rồi ngồi xuống bên cạnh, quay lưng về phía nàng.
Trong cả quá trình nàng bôi thuốc và thay băng gạc mới không ai nói với ai câu nào.
Sau khi xử lí xong vết thương, nàng dọn dẹp các vật dụng.
Thiên Long cầm một chiếc tai nghe nhỏ gắn vào bên ngoài tai.
“Tao nghe.”
“Đến bang đi, có chuyện hay lắm.”
Minh Hằng từ đầu tuyến bên kia nói.
Cô đưa nàng về nhà trên con siêu xe của mình rồi đến bang.
Nàng xuống xe vội vàng đi vào nhà.
“Này!” - Cô gọi nàng.
“Hả?” - Nàng quay lại nhìn cô.
“Bữa sau đừng mặc đồ ngắn như vậy ra đường. Sẽ dễ cảm lạnh.”
“Ờ. À…cô chờ tôi chút.”
Nàng vào nhà rồi quay lại với một chiếc túi nhỏ.
“Gì vậy?”
“Thuốc và chiếc áo hôm trước cô cho tôi mượn, áo tôi đã giặt sạch.”
“Ừm.”