Sau khi về phòng Hạ Nguyệt kể chuyện lại cho Nhật Hạ.
“Hừ, mình mà biết là ai mình sẽ gϊếŧ cô ta.”
“Chỉ mong sau này đừng bao giờ gặp nữa. Mà cậu đừng nói ba mẹ nha, sợ ba mẹ sẽ lo. Từ mai mình sẽ về ở với bà ngoại luôn.”
“Ơ! Ở đây đi mà.”
“Thôi. Lâu rồi mình chưa thăm bà. Chúng ta vẫn gặp ở Quyền Hạm hằng ngày mà.”
“Thôi vậy. Cậu thay đồ đi nhé, mình sẽ xuống bảo quản gia chuẩn bị xe đưa cậu về.”
“Ừm.”
Quyền Hạm Đặng Thị.
Thiên Long tức giận quăng vài con chíp lên bàn.
“Doanh thu lại giảm thì tự mà nghỉ việc. Có một công việc mà đã sửa đi sửa lại hơn chục lần rồi.”
Hai người kia cúi đầu chào cô rồi vội rời đi.
“Tiểu Long.”
Minh Hằng nhảy chân sáo vào phòng.
“Nói năng cho đàng hoàng.”
“Sời. Tao có thông tin về cô nàng của mày nè.”
“Đưa đây.”
Minh Hằng đưa cô hai con chíp nhỏ.
“Mô côi từ nhỏ, được một bà lão thấy trong ngôi đền cổ đưa về nuôi, trong nôi có giấy tờ ghi tên cô bé, thế thôi. Đưa gia đình nhà họ Hoàng nhận nuôi năm 5 tuổi, toàn bộ sinh hoạt do gia đình này giúp, hiện đang làm cho Quyền Hạm của Hoàng Thị. Kiến thức sâu rộng, nhạy bén, rất thông mình, chỉ số IQ có thể 200-210. Trong vòng 6 tháng, đưa Quyền Hạm này một lượng tài nguyên không hề nhỏ. Gia đình này cũng xem cô ấy như con ruột mà yêu thương.”
“Cảm ơn.”
“Tối nay nhà tao có tiệc mừng, gia đình đó sẽ củ cô ấy và con gái tham gia. Đi không?”
“Đi chứ.”
Cô cười khẩy rồi quay đi.
Nhà ngoại Hạ Nguyệt.
“Ngoại ơi.”
“Cháu ngoan, con về rồi.”
“Con về ở đây với bà luôn ạ.”
“Được được.”
“Con cũng nhớ bà.”
Nhật Hạ chạy lại ôm bà.
“Nào nào.”
Bà vỗ lưng nàng.
“Bà ơi tối nay tụi con có tiệc ở nhà họ Vũ ạ, nên tụi con cũng đi chuẩn bị đây ạ.”
“Được được, đi cẩn thận.”
“Dạ.”
Hai nàng đồng thanh rồi rời đi.
Tại bữa tiệc.
“Thiên Long.”
“Thật ồn ào.”
“Này! Nhìn hai thiếu nữ kia đi. Xinh phết.”
‘Là cô ấy!’
“Lại chào hỏi thôi.”
Thiên Long cười khẩy rồi cầm theo ly rượu đi về phía hai nàng, Minh Hằng đi theo cô.
“Chào.”
Minh Hằng lên tiếng nhìn về phía hai nàng.
Nhật Hạ che Hạ Nguyệt.
“Chào.”
Nàng cúi đầu lễ phép.
Minh Hằng đưa tay nâng cầm nàng.
“Hoàng Nhật Hạ.”
Nàng đứng thẳng nhìn cô.
“Tự trọng.”
“Em…”
“Chúng ta đi chỗ khác.”
Nhật Hạ nắm tay kéo Hạ Nguyệt còn đang ăn sau lưng mình.
“Ơ…”
Nàng vội di chuyển theo Nhật Hạ thì bị Thiên Long chặn đường.
Sau đó Minh Hằng cũng liền chặn trước mặt Nhật Hạ.
Hai nàng nhanh chóng bị hai cô tách ra.
Thiên Long vuốt mái tóc màu bạch kim của nàng.
“Tiểu bạch, chúng ta nói chuyện tí nhé.”
Cô ghé sát tai nàng thì thầm.
Minh Hằng cúi thấp người đưa tay về phía Nhật Hạ.
“Xin phép cho tôi mời tiểu thư nhảy một điệu.”
“Hừ.”
Nhật Hạ đặt tay lên tay cô.
“Coi như cho cô mặt mũi.”
Thiên Long khom lưng đưa tay cho nàng.
“Mời.”
Hạ Nguyệt nắm tay cô.
Hai cặp đôi nhảy dưới ánh đèn của buổi tiệc.
Lý Vân đứng cách đó không xa nhìn Hạ Nguyệt khó chịu.
Sau khi nhảy xong họ tách nhau ra.
“Tiểu Hạ! Tớ muốn ăn .”
“Lại đây.”
Nhật Hạ kéo nàng đến bàn ăn.
Hạ Nguyệt đang ăn bánh thì Thiên Long đưa tay lau mép miệng nàng.
“Cô đói tám kiếp à?”
Thiên Long cười nhẹ nhìn nàng.
Hạ Nguyệt vẫn không để tâm, nàng chăm chú ăn.
“Tiểu bạch.”
“Tôi tên Dương Hạ Nguyệt. Còn cách gọi thì tùy vào Đặng tổng rồi.”
Nàng dừng ăn nhìn cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cô cười khẩy.
“Hạ Nguyệt. Cô muốn tôi đền bù gì nào?”
“Chưa biết, để yên cho tôi ăn.”
Thiên Long không nhịn được nữa mà nắm tay nàng kéo đi.
“A! Cô làm gì vậy?!”
“Tiểu Nguyệt!”
Định đuổi theo Hạ Nguyệt thì Nhật Hạ bị Minh Hằng giữ lại.
“Chúng ta nói chuyện tí nhé.”
“Tránh ra.”
Minh Hằng liền bế sốc nàng lên.
“Bỏ ra! Thật bất lịch sự!”
Ở chỗ Thiên Long. Cô ép nàng vào tường.
“Cô nói xem. Tôi ngon hay bánh ngon?”
“Dĩ nhiên là bánh. Cô có ăn được đâu.”
“Cô…này!”
Cô nâng cầm nàng.
“Tôi có hứng thú với cô. Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi đi. Cô muốn gì cũng được.”
Nàng đẩy cô ra, mặt nàng đanh lại.
“Tôi không phải loại phụ nữ đó. Còn có, tôi có người mình thích rồi, nên tôi sẽ chờ người ấy.”
Cô đấm vào tường.
“Cô nghĩ có người chấp nhận cô à? Tôi đã hạ mình nói thế mà…”
Nàng tát cô một cái rõ mạnh.
“Đừng có đe dọa tôi. Cho dù có thế nào người tôi yêu cũng không phải cô!”
Nàng bước nhanh rời khỏi chỗ của cô.
Cô nhìn nàng đi khuất tầm mắt, tay xoa má.
Bên cạnh có một cậu vệ sĩ bước ra.
“Boss, khăn lạnh.”
Anh đưa chiếc khăn nhỏ cho cô.
Cô cầm lấy khăn áp vào nơi vừa bị nàng tác động.
“Đi theo bảo vệ đến khi cô ấy về đến nhà.”
“Rõ.”
Gần đó, hai anh vệ sĩ nhận lệnh liền đi theo nàng.
Tại vườn hoa của khu biệt thự.
“Đẹp không?”
Minh Hằng lên tiếng hỏi nàng sau khi đã đặt nàng ngồi xuống chiếc ghế trải một loại chất liệu mềm mịn và ấm áp.
“Biếи ŧɦái đem tôi ra đây làm gì!?”
“Chỉ muốn nói chuyện với em.”
Nàng nhìn cô có chút ngạc nhiên về thái độ của cô.
“Nó…nói gì vậy?”
“Cha tôi mở bữa tiệc này cho tôi mục đích tuyển hôn thê cho tôi. Thật mệt mỏi. Nơi đó thật ồn ào. Chả được gì. Em thì sao?”
Dứt câu Minh Hằng nhìn cô đôi mắt đượm buồn.
“Hả?”
Nàng bất ngờ về câu hỏi của cô.
“Vui không?”
“Vui? Sao nhìn cô buồn vậy?”
“Có tâm sự thôi. Muốn nghe không?”
“Hả? Được thôi. Nếu cô không sợ tôi nói với người khác.”