Nam Thê Bị Vạn Người Chán Ghét Trọng Sinh Rồi

Chương 3: Con cảm thấy con còn cứu được

Lục mẫu đi vào phòng, tuy người bên ngoài không nhìn thấy tình huống bên trong, nhưng cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra, đều đang nhỏ giọng bàn tán, bởi vì nhiều người, ngươi nói một câu ta nói một câu, âm thanh dần dần to lên.

Có người nói Nam Thất Thất thật đáng thương, cũng có người nghi ngờ cậu thật sự khắc người khác, không ai dám tới gần cậu.

Nam Thất Thất chính là đối tượng cười nhạo hàng ngày của người trong thôn, bình thường cậu có thể trốn liền trốn, có thể không cần gặp ai liền không gặp.

Nhưng mà hôn lễ hôm nay cậu là vai chính, trượng phu lại chết trong ngày cưới, không bị người ta vây xem bàn tán cũng khó.

Hiện tại cậu rất muốn che tai lại, chạy trốn thật nhanh.

Cùng lúc đó, người Triệu gia không tới tham gia hôn lễ cũng nghe được tin tức.

Thôn này vốn không lớn, Triệu gia ở gần Lục gia, tin tức truyền đi rất nhanh, gần như ngay khi Nam Thất Thất chạy ra khỏi phòng tân hôn, Triệu Thành đã nghe được tin tức.

Triệu Thành là đứa con nhỏ nhất trong nhà, gã bị cha nương, tỷ tỷ, huynh trưởng cưng chiều từ nhỏ đến lớn, nhà lại giàu có hơn người cùng thôn, gần như gã muốn cái gì là được cái đó.

Nhưng Nam Thất Thất này, chỉ là một ca nhi lớn tuổi bị người toàn thôn chán ghét không gả đi được, lẽ ra phải biết ơn gã đã đến cầu hôn mới phải, nhưng Nam Thất Thất không chỉ từ chối mà còn gả cho một người sắp chết.

“Triệu Thành ta mà không bằng một người sắp chết sao? Huống chi cho dù Lục Tử Khiêm không chết, hắn cũng là một tên ngốc, Nam Thất Thất cũng là tên thần kinh, bây giờ thì hay rồi, trở thành quả phụ.” Triệu Thành vừa chế nhạo Nam Thất Thất, vừa cảm thấy Nam Thất Thất thành quả phụ cũng tốt, quả phụ mới có hương vị, vụиɠ ŧяộʍ mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Lúc trước Nam Thất Thất không đồng ý gả cho gã, là bởi vì không biết cái tốt của gã, sau này biết sự lợi hại của gã rồi, sẽ quấn lấy ngã mỗi ngày.

Nương Triệu Thành phun một ngụm nước miếng, “Nam Thất Thất là tên sao chổi, may là chưa cưới về, cưới về rồi không chừng sẽ khắc chết Thành Nhi của chúng ta? Thành Nhi của chúng ta là người có ăn học, sau này phải làm quan lớn, bên cạnh mà có một ca nhi quê mùa không tương xứng, sẽ rất mất mặt, Thành Nhi đừng tức giận, chờ sau này chúng ta sẽ cưới thiên kim tiểu thư nhà quan lớn.”

Cả nhà này sợ không đủ phiền mà chạy đến Lục gia đi hóng chuyện, khi nghe Nam Thất Thất phải làm quả phụ còn chưa hết giận, bọn họ còn muốn tận mắt nhìn thấy Nam Thất Thất chịu thiệt, nếu có thể nhìn thấy dáng vẻ Nam Thất Thất hối hận khi gả cho Lục Tử Khiêm thì càng sảng khoái.

Lục mẫu đi vào phòng, nhìn con trai nhắm mắt nằm ở trên giường, nước mắt liền rào rạt mà rơi xuống.

Nàng không rảnh lau nước mắt trên mặt, tiến lên vài bước ngã gục ở mép giường, ngồi trực tiếp lên mặt đất.

Lục mẫu nắm lấy tay Lục Tử Khiêm: “Con à, là người làm mẹ như ta không tốt, biết rõ đầu óc con không khoẻ, còn cho con ra ngoài một mình, hại con phải mất mạng.”

Lục Tử Khiêm cảm thấy cả người không có sức, muốn nằm ngủ một giấc, lại nghe có tiếng người đang vào phòng, còn nắm tay hắn nói những lời như vậy, làm hắn nghi ngờ sau khi mình chết đã xuyên việt, hơn nữa còn xuyên vào người một tên ngốc mới chết.

Hắn vừa định mở mắt ra, lại nghe được nữ nhân kia nói: “Thật con không phải do nương sinh ra.”

Nghe được lời này, Lục Tử Khiêm không mở mắt nữa, nhắm mắt lại nghe nàng nói tiếp, như vậy cũng coi như có được tin tức đầu tiên khi tới thế giới này.

“Mười tám năm trước, nương vào trong núi hái rau dại, trùng hợp gặp một phụ nhân bị trọng thương, trong lòng phụ nhân kia còn ôm một đứa trẻ mới sinh đang khóc nỉ non không ngừng, nương lại gần xem thử mới biết phụ nhân kia đã tắt thở,” Lục mẫu nặng nề thở hắt ra, cảm thán này hai mẹ con này số khổ, “Khi đó trượng phu của nương đã chết, lại không có con cái, nương nhặt con về, coi như con ruột mà nuôi, mẫu thân ruột của con được nương chôn ở trong núi, mỗi năm nương đều sẽ đi tế bái, chờ lần này, nương cũng đem con an táng bên cạnh nàng, cũng coi như cho mẹ con hai người đoàn tụ.”

“Con cảm thấy con còn cứu được.” Lục Tử Khiêm chậm rãi mở mắt ra, cơ thể hắn bây giờ rất yếu, nói xong câu đó liền ho khan không ngừng.

Lục mẫu nghe thấy tiếng ho khan, bị doạ sợ ngây người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, con trai của nàng chưa chết, nàng nhanh chóng rót nước cho con trai, hướng ra cửa gọi người bên ngoài vào.

Người bên ngoài đều cho rằng hắn đã chết, Lục mẫu mới kêu lớn tiếng như vậy, mọi người đồng loạt lao vào nhà, phần lớn là tới hóng chuyện, dù sao thì chuyện trượng phu chết trong đêm tân hôn rất hiếm gặp.

Triệu Thành cũng xông vào theo, vừa xông vào vừa châm chọc nói: “Con trai Lục đại nương nếu chết đi, Lục đại nương làm sao sống nổi đây. Lục đại nương đúng là người tốt, biết Nam Thất Thất là tên sao chổi, khắc phu, chủ động đem chắn tai hoạ này lại, ta còn phải đa tạ ân cứu mạng của Lục đại nương, nếu không có Lục đại nương, người chết đêm nay chỉ sợ là ta rồi.”

Ai biết sau khi bọn họ tiến vào, liền nhìn thấy Lục Tử Khiêm cầm một cái chén gốm từ từ uống nước.

Mọi người thấy hắn không chỉ không chết, mà so với mấy ngày trước tràn đầy năng lượng, lần lượt quay đầu nhìn về phái Nam Thất Thất, không biết là ai hô lên, “Ai nói Thất Thất của chúng ta số mệnh không tốt, khắc người khác? Thất Thất rõ ràng là người mang theo phước lành, vừa gả đến, Tử Khiêm lập tức khoẻ lại!”