Nghĩ đến đây, Diệp Ký Thư lùi lại một bước, định lặng lẽ rời đi như mấy lần trước.
Nhưng mà -
Đối phương đột nhiên quay người lại, bước lên một bước, đẩy cửa ra.
Diệp Ký Thư không kịp trở tay: "..."
Đối phương và cậu mặt đối mặt.
Ngay cả một người không thích giao tiếp xã hội như cậu, cũng cảm thấy hành động đứng ở đây của mình khiến người khác hiểu lầm.
Rất giống phim hoạt hình tĩnh vật*.
(*)Định dạng hoạt hình (hay còn được biết đến với tên gọi phổ biến hơn là hoạt hình tĩnh vật hoặc hoạt hình stop motion) là một kỹ thuật làm phim hoạt hình trong đó các vật thể được di chuyển từng chút một rồi chụp ảnh lại. Khi các ảnh được phát theo trình tự, chúng tạo ra ảo giác về chuyển động.
Cô gái đang tỏ tình kia đột ngột ngừng nói.
Sau đó, "cạch" một tiếng quay đầu lại, mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm cậu.
Cơ thể đang lùi về sau của Diệp Ký Thư, lại lặng lẽ di chuyển.
Thế nhưng, người trước mặt lại tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Đối phương cúi người xuống, khuôn mặt đầy sức hút áp sát lại rất gần, đối diện với cậu là một đôi mắt đen láy.
"Ầm ầm -"
Ngoài tòa nhà dạy học vang lên tiếng sấm.
Trong không gian tĩnh lặng, cánh cửa phòng chứa đồ sau lưng bị đóng lại, cả không gian mờ tối chỉ còn lại cậu và đối phương.
Rõ ràng không phải ở trong phòng chứa đồ, mà là ở hành lang tương đối rộng rãi. Thế nhưng lại có một cảm giác vô hình, đó là cậu bị đối phương nhốt trong phòng chứa đồ, chịu đựng ánh mắt dò xét lúc này và hơi thở ẩm ướt trong không khí ngột ngạt.
Là mùa xuân.
Vì vậy nên ban đầu mặc cũng không tính là dày, hơi thở nóng ẩm khiến xương quai xanh lộ ra ngoài hơi ngứa ngáy.
Còn sự tồn tại của người trước mặt, bởi vì hơi thở này mà căn bản không thể phớt lờ.
"Thật kỳ lạ, hình như chúng ta rất hay gặp nhau nhỉ?"
Bên tai cậu vang lên giọng nói khó hiểu: "Cậu có chuyện gì tìm tôi sao?"
Phải trả lời cho tốt.
Một loại trực giác nào đó trong cơ thể đang gào thét điên cuồng.
Đôi mắt ấy tràn ngập vẻ rùng rợn như muốn xuyên thấu, như thể có thể nhìn thấy vết bẩn màu đen sinh ra từ nhịp đập trái tim của bất kỳ ai.
Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Ký Thư lóe lên một tin đồn.
Đây là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng.
Chỉ cần đã từng tỏ tình với đối phương, những người bị từ chối, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa. Nói cách khác, đối phương cũng sẽ không cho phép, cũng sẽ không dung túng cho những người như vậy xuất hiện bên cạnh mình.
Diệp Ký Thư không thể chịu đựng thêm nữa cái cảm giác khó chịu dâng lên trong l*иg ngực, đầu ngón tay tê dại đến xa lạ mỗi khi đối phương đến gần.
Nếu đã vậy, chi bằng làm điều gì đó khiến hắn ta chán ghét.
Dưới ánh mắt dò xét của đối phương, cậu buông lời: "Tôi thích cậu. Làm ơn hãy ở bên tôi."
Bị một người chưa từng gặp mặt, nói chuyện và tiếp xúc tỏ tình...
Kết cục đương nhiên là không cần phải nghi ngờ, vì vậy là -
"Được thôi." Yến Mị nói, "Tôi đồng ý yêu cầu của cậu."
...
Có lẽ sẽ chẳng có ai xem lời tỏ tình kiểu này là thật lòng cả.
Dù là ai gặp phải chuyện buồn cười như vậy, chắc hẳn cũng sẽ chỉ nghĩ đó là một trò đùa mà thôi.
Nếu nghiêm túc với mối quan hệ này, rất có thể sẽ bị mọi người chế giễu, nói những lời kiểu như "Thế này mà cũng gọi là ở bên nhau à?", dù sao giọng điệu thoải mái khi đồng ý của Yến Mị, cứ như đang nói "Hôm nay trời đẹp thật" vậy.
Nhưng chính lời tỏ tình như vậy --
Từ ngày hôm đó, hai người đã trở thành người yêu.
Ban đầu cứ nghĩ mối quan hệ này sẽ duy trì được một tuần là tối đa.
Nhưng đến cuối học kỳ này, tính ra đã được trọn vẹn bốn tháng rồi.
Cậu hoàn toàn không nhận ra thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Nếu không phải đối phương đột nhiên nhắc đến chuyện "tỏ tình", thì bản thân cậu suýt nữa đã quên mất, từ lúc bắt đầu đầu bọn họ đến với nhau vốn dĩ không phải là chuyện nên xem là thật.
Thực ra tối hôm đó, sau khi về nhà Diệp Ký Thư đã mơ một giấc mơ.
Cậu thấy mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết, là bạn trai chính thức của nhân vật chính vạn người mê, nhưng chỉ xuất hiện như một phông nền để điều chỉnh cảm xúc.
Vì vậy, cậu mới có thể thản nhiên chấp nhận mối quan hệ này.
Chỉ là vì thiết lập cốt truyện thôi sao? Nhân vật chính chưa từng đồng ý ai lại chấp nhận lời tỏ tình của cậu.
Bây giờ nghĩ lại, lúc nãy bản thân cậu lại thực sự tự cho mình là "bạn trai", nói những lời đó, làm những việc đó –
Thật là tự mình đa tình.
...