Phu Quân Bảy Tuổi Rưỡi Của Ta

Chương 16

Thật ra đây không phải lần đầu tiên Tɧẩʍ ɖυ gặp ta.

Ngày đó rơi xuống nước người cứu ta không phải là đại ca ta, mà là Tɧẩʍ ɖυ.

Chẳng qua là chàng giả ngốc vì không muốn bại lộ thân phận lúc cứu ta xong bèn rời đi, vì trong thôn chỉ có một thiếu niên trẻ tuổi nhiệt huyết nên ta đã cho rằng là đại ca đã cứu ta.

Ta không nghĩ tới lại phức tạp như vậy, làm Tɧẩʍ ɖυ đau lòng, nhưng ta cũng biết rõ bản thân nhỏ bé, hoàn toàn không có bàn tay vàng, cũng không phải đánh đâu thắng đó đã viết như trong truyện xuyên không gì đó.

Ngoài tình bạn ra, dường như ta không giúp được gì cho Tɧẩʍ ɖυ cả.

Đại ca ta lại nói, hắn đã thay ta giải quyết xong lão gia với lão phu nhân của Thẩm gia, cùng với những người theo dõi xung quanh chúng ta.

Nếu cần thiết, hắn có thể tàn sát toàn bộ Thẩm phủ, đổi thành người của mình từ trong ra ngoài.

Tɧẩʍ ɖυ đã từ chối đại ca ngay lập tức, còn bảo hắn thả người về.

Hóa ra người trong ngôi nhà này đều đã bị chàng xúi giục, ngoài mặt thì trung thành với Hoàng Đế, trên thực tế đều là người của mình.

Chẳng qua lúc ta muốn đi mời đại phu cũng chỉ lo lắng Hoàng Đế biết được, rồi sợ Hoàng Đế sẽ lợi dụng chuyện này mà tương kế tựu kế khiến cho Tɧẩʍ ɖυ gặp nguy hiểm, vì thế sau đó ra vẻ thờ ơ.

Vì thế đại ca ta lại gây phiền phức thêm mà?

Ta sợ Hoàng Đế sẽ nghi ngờ, đại ca lại nói không sao, hắn đã có cách, bảo chúng ta cứ sống thật tốt là được.

Trước khi đi đại ca đã nói với ta, sau khi giải quyết xong mọi việc đảm bảo an toàn cho ta, hắn sẽ trở lại làm tướng quân, sớm muộn có một ngày hắn phải để ta trở về quê hương.

Thật ra ta lại cảm thấy không cần thiết, dù sao ta cùng không phải nguyên chủ.

Đại ca lại đưa cho ta một viên thuốc, nói với ta, “Thuốc này có thể giúp muội khôi phục trí nhớ, nhưng mà Tri Tri, ta thà rằng muội sẽ không uống.”

Đương nhiên ta sẽ uống, vì ta hoàn toàn không bị mất trí nhớ.

Ta cầm lấy thuốc sau đó nuốt nó xuống.

Sau đó ta bị nghiệp quật rồi.

Hóa ra đây là năm thứ bảy cơ thể ta bị người xuyên không chiếm đoạt, thật ra ta không phải là người hiện đại gì đó, ta thật sự là người cổ đại.

Người xuyên không đã dùng cơ thể của ta để làm hàng loạt chuyện, đặc sắc đến mức có thể viết được một truyện ngắn Zhihu dài 2 vạn chữ.

Vốn dĩ nàng đào hôn là vì nàng đã hạ gục một mạch sáu nhân tài trẻ tuổi quan trọng trong triều, không còn cách làm khác mới lừa đại ca ra ngoài

Hơn nữa... Đại ca cũng là thị vệ từng bị nàng trêu đùa.

Thảo nào đại ca lại khó nói với ta như vậy.

Ta khóc không ra nước mắt, không dám nói với Tɧẩʍ ɖυ là ta cặn bã bao nhiêu, có thể lừa đành lừa cả đời vậy.

Tɧẩʍ ɖυ nói thật ra chàng chẳng muốn cướp đoạt thiên hạ, chàng đã sớm mệt mỏi những tháng ngày bị nhốt ở trong thâm cung rồi.

Chàng chỉ muốn làm một tên ngốc hạnh phúc ở trên thị trấn nhỏ này, sau đó ở bên ta mãi mãi.

Chàng hỏi ta có hối hận không, ta lắc đầu.

“Tɧẩʍ ɖυ, ta sẽ không hối hận, giống như lúc trước chàng nói sẽ không trả lại hàng, ta cũng vậy, cả đời cũng sẽ không.”

Trong mắt Tɧẩʍ ɖυ hiện lên ý cười, chàng nâng mặt ta, sau đó hôn như mưa.